Vile lết ra ngoài phòng ngủ của Rosered, vào đại cái thư viện rồi ngồi thụp xuống đó. Vết đâm dao khá nông, về lí thuyết không thể làm hắn ngứa được, nhưng có gì đó sai quá sai trong vụ việc này.
Đầu gối hắn, chỗ vết thương, lóe ra một luồng sáng tím nhạt, và cứ thế ngày càng nứt toác ra. Đau ghê gớm, bất kể hắn có đang là một bậc thầy về Thể Thuật, Chúa Quỷ hay là cái éo gì tương tự. Chắc chắn đây là một vết thương do vũ khí ma thuật để lại, tất nhiên là hắn cũng chẳng biết chữa thế nào cả, vì thế hắn nhất định nén đau.
-Chà, có lẽ thằng Demon giúp được đấy... Shh... Nhưng mà nghỉ đi. Ta sẽ tự điều khiển cuộc sống của mình theo ý ta. Cái gì đã muốn ta sẽ tự thân mà giành lấy! Cái gì đã không muốn thì các ngươi ép ta cũng không làm! Ví như cái vết thương này chẳng hạn, đừng có mở rộng thêm ra nữa! Đóng vào!
Hắn nghiến chặt răng, nắm chặt tay, truyền ma lực vào cái khe nứt trên chân hắn. Cũng cầm được một lúc, rồi vết thương khép miệng, chỉ còn để lại một cái sọc tím ngầu.
-Má, vẫn đau...
Hắn không thích ca thán. Nó nhức nhối đến tận xương. Đau rát cào xé thế nào hắn cũng chịu được, chỉ mỗi cái nhức là hắn tức. Ví như các ông khi mắc bệnh tiêu hóa ấy. Táo bón cỡ nào cũng vào nhà vệ sinh tỏm tỏm tỏm ba phát là đủ hết. Nhưng mà mẹ, đang ngồi trong giờ học mà bụng nó sôi lên định tiêu chảy, thôi đời đéo còn gì thốn bằng.
Bởi thế hắn mới phải kêu ca về cái chuyện vặt vãnh này.
-Thôi, kệ mẹ nó. - Vile bóp trán, gồng cả người lên để nén đau - Quan trọng là bây giờ làm sao ăn ở cho tốt. Ừ! Đồ sát dăm vạn thánh thần như thế, cái này là nghiệp quật mà thôi, ta sẵn sàng chấp nhận để mà cải đạo. Nào, đứng lên đi ta ơi, mày còn nhiều chuyện cần phải làm lắm.
-Vile!
Hắn vừa mới kéo cái ống quần xuống - thật khẽ khàng để khỏi đụng vết thương, thì Volvox lao vào như một đấng cứu thế, trước khi vấp bậc cửa ngã đánh oạch một phát và đâm đầu vào đúng cái đầu gối của hắn.
Với tốc độ và sức mạnh như một ngôi sao chổi, cô thực sự làm hắn teo dái.
-AAAAA...! Địssss...! - "Tiết chế bớt lại nào" - Có chuyện gì thế?
Hắn quyết định ngậm mồm ngay tức khắc, rón rén cúi xuống, dùng cả hai tay mà nhẹ nhàng đỡ cho Cáo Trắng đứng dậy, đưa cô ngồi lên một cái ghê gần đó. Ngạc nhiên trước sự dịu dàng của hắn, cô ngồi ngay ngắn lại, cung kính kể lể:
-Báo cáo điều tra cho thấy, cả sáu kẻ tự xưng là Hộ Vệ của Nữ Hoàng Khởi Nguyên đều là... - Cô lí nhí - Hàng fake.
-Uh, điều này cũng không có gì bất ngờ. - Hắn gật gù - Chúng ta đều đại khái có thể đoán trước được mà. Thôi bỏ đi, bây giờ mình cứ hãy tập trung vào vụ việc bình ổn vũ trụ đi đã. Cô có nhớ là, sau mỗi lần một thành viên trong Lực Lượng Khởi Nguyên thức tỉnh, sự cân bằng lại càng mất dần đi không? Đấy là một điều rất không tốt. Hãy tụ họp những ai có khả năng lãnh đạo vào, và chuẩn bị cho công cuộc bình hóa không gian đi thôi. Đừng chém giết làm gì sinh tội.
-Hả? - Volvox bất ngờ cực kì khi nghe những lời như thế thốt ra từ miệng hắn - Ngươi... À, anh, có chắc không vậy?
Thôi thì, hắn đã lịch sự, cô cũng lịch sự chút cho vui.
-Chắc. Thôi nào... - Hắn đứng dậy, dù khá khó khăn nhưng cố tỏ ra bình thường không để lộ một vẻ gì. - Bây giờ cô dẫn tôi qua gặp thằng Constan cái, xem mặt thằng cu cháu nó như thế nào.
-------------
Cách đó xa xa, là nơi Wither (Boss) của chúng ta đang ngồi nghỉ ngơi. Ông không còn trẻ trung gì để mà bộ hành liên vũ trụ một cách thảnh thơi nữa. Bây giờ ông định cư ở đây, một túp lều nhỏ bên sườn núi - một trong những ngọn núi ma thuật bí hiểm bậc nhất Suy Tàn, để tận hưởng quãng đời còn lại, và qua một tấm gương thấu thị không gian theo dõi Rosered, con gái ông.
-Chúa Tể, tôi đã trở về!
Bất ngờ, một cơn gió lạnh toát thổi vào. Giữa căn lều bé bỏng xuất hiện một kẻ ăn vận kín mít, đang quỳ một gối, cung kính chào ông. Ông phất tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy.
-Việc của ngươi đến đâu rồi?
-Bẩm, tiểu thư Rosered vẫn an toàn!
-Thế thì tốt. Đi nghỉ đi.
-Vâng.
Tên thuộc hạ nói xong, cười một cách bí hiểm, rồi bước ra bên ngoài. Wither quay lại cái gương phản chiếu hình ảnh con gái ông đang ngủ li bì như một xác chết, mỉm cười một cách mãn nguyện.
Ông lấy tay đưa lên mặt, bằng những ngón tay đầy gai và xương, chậm rãi bóc tấm giáp che mặt ra. Bên trong, đôi mắt ông thủng toang hoác, và chính xác, Wither là một người mù.
Đôi mắt của Tạo Vật Chủ vũ trụ thứ đã bị tước đi một cách bí hiểm, cũng như sức mạnh của Berserk vậy. Thứ cuối cùng mà ông nhìn thấy chỉ là một lưỡi dao tím ngầu.
Ông sờ tay lên tấm gương, khẽ vuốt ve và thở dài. Con gái ông đang ở ngay trước mặt ông, nhưng ông lại không thể nhìn thấy nó. Tất cả những gì ông biết, là thông qua những tai mắt đặt rải rác khắp Tận Diệt và tên người hầu ban nãy mà thôi. Ông có ngờ đâu, ông lúc nào cũng bị chính hắn lừa dối vào tròng.
Nhưng tất cả sẽ kết thúc hôm nay.
"Vù...!"
Một cơn gió lạnh lại thổi. Wither khó chịu quay ra ngoài, gắt:
-Sakova, không biết lúc nào ta cấm ngươi vào à?
Không có tiếng trả lời, chỉ có từng bước chân vang vọng tiến đến gần.
Wither tức tối, vung tay sang ngang, thanh kiếm cắt xẻ không gian vụt xuất hiện, mờ mờ ảo ảo, nhưng mang uy lực kinh khủng của cả vũ trụ này.
-Hỗn láo! Người không còn biết phép tắc gì nữa à?
-Không như bố tưởng đâu, bố già ơi. Ông bị mù rồi à?
Giọng nói của Phantom vang lên, dội qua dội lại trong đầu ông như một cơn sóng.
-Ngươi...?!
Ông định đeo mặt nạ vào, nhưng sờ mãi trên bàn chẳng thấy đâu, vội quay ra hướng cậu đang đứng.
-Nói chơi mà trúng luôn hả? Ông bị mù?
-Hãy im đi.
-Tôi không nhớ là trên đời này có thứ gì mà một Tạo Vật Chủ điều khiển không thời gian lại không tái tạo được?
-IM ĐI!
Ông quát lên, đao chém tới. Nhưng không nhìn thấy gì, ngay cả ma pháp cảm nhận không gian của ông cũng không có tác dụng gì với một linh hồn như Phantom. Vả chăng ông cũng chém hụt rồi còn đâu.
Cậu tiến lại, kéo ông ngồi xuống, rồi hỏi:
-Kẻ nào làm ông ra nông nỗi này?
-Đó không phải việc của ngươi!
-Việc của tôi đấy. Ở cái tình trạng này, ông làm sao biết được con gái ông đang ngủ li bì như thế kia? Năng lượng sống của con bé đang suy giảm nghiêm trọng luôn đấy.
-Cái gì?!
Wither giật mình đứng bật dậy, nhưng lại bị Phantom ẩy ngã.
-Đừng có cố làm gì. Tại sao những thứ quá đơn giản như thế mà ông lại không biết được? Năng lực của ông biến đi đằng nào rồi?
-Bị phong ấn.
-Là kẻ nào làm chuyện đó?
-Sakova, thủ hạ thân tín của ta. - Vừa dứt lời, ông vội nói thêm - Nhưng nó không thể nào phản bội được! Nó đã đi theo ta cả vạn năm rồi!
-Vậy sao nó không nói cho ông là con gái ông đang gặp nguy hiểm để ông tới cứu?
-...
Ông cúi đầu xuống, giấu khuôn mặt thất vọng vào sau cánh tay.
-Thằng nhóc đó... Vốn là do vợ ta thu nạp. Trước khi qua đời, bà ấy đã bảo ta phải chăm sóc thằng đó cho nó nên người... Đối với ta thì nó cũng không khác gì con trai vậy.
-Vợ ông á? - Phantom nheo mắt - Bà ấy chết một vạn năm trước á?
-Khoảng chừng đó, ta cũng chẳng nhớ nổi nữa. Bao nhiêu là ngày tháng.
-Chuyển Không!
-Ngươi làm cái trò...!
BÙM!
----------------
-Nhìn ta này cháu, ta là chú mày đấy...
Vile bế con gái của Constan trong tay, nựng nựng lên xuống. Giọng hắn thì dịu dàng, tay hắn thì chậm rãi, nhưng con bé cứ khóc giãy nảy lên.
-OA OA OA!!!
-Thôi bỏ ra đi, mày! - Người cha thiếu niên gầm gừ khe khẽ.
-Thằng súc vật này, mày giết con bé bây giờ! - Demon nghiến răng khi hắn nhịp nhanh hơn một chút.
-Không biết chăm sóc trẻ con thì phắn đi, chật chỗ quá! - Bog cáu kỉnh đáp. Anh là lolicon, những cái tên không biết trân trọng trẻ em như thế này thật không thể chấp nhận được.
Bất ngờ, BÙM!
Phantom xuất hiện, liền sau đó là Wither. Nhưng chẳng biết do mù quáng thế nào, ông ngã chúi đầu vào chân Vile, đám gai góc tua tủa đâm vào vết thương của hắn.
Điên cả người.
-ĐT TỔ... BỐ VỢ TAO MÀ MÀY ĐEM DỊCH CHUYỂN CỤC SÚC VẬY À?! MÁ MẸ MÀY NỮA! - Hắn dùng tay trái đỡ cháu bé sơ sinh, tay phải tóm cổ Phantom quật cái rầm lên tường - CHỪA ĐI CON NHÉ!
Vừa xổ ra một tràng, mọi người thất thần nhìn hắn, rồi nhìn xuống cô bé với một ánh mắt tức giận điên cuồng. "Ôi thôi chết, lỡ mồm...!"
-Hi hi hi...!
Con gái anh Tổng Lãnh Binh bật cười khúc khích, hai tay vươn lên vung vẩy như để cổ vũ cho Vile. Tất cả chết sững.
Hắn nhìn ngó quanh quất một lượt, rồi chúi đầu sát vào cô bé, hôn nhẹ một cái lên trái rồi thì thầm khẽ - nhưng mà đủ to để ai nấy nghe được:
.
.
.
.
-Đt mẹ cháu nhé, cháu là một con bitch sơ sinh có một con mẹ máu S, một thằng cha khốn nạn đéo chịu được, và một thằng chú thích khẩu nghiệp nhưng tấm lòng thì sáng như sao trời.
-Hi hi ha ha...!
Cô bé dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình mà vỗ phành phạch trước Vile, nhìn hắn với vẻ hạnh phúc như một người chú mẫu mực.
Quai hàm Constan trễ xuống như bị rớt.
-Được, con bé này, được của ló! - Yupia gật gù.
-Thế mới xứng dòng dõi thiên thần chứ. - Serphant hào hứng, chộp cô bé khỏi tay Vile mà bế - Cháu nhớ nhé! Quỷ Nhân là không được sợ! Chửi càng to chứng tỏ càng đẹp trai!
-Hi hi hi!
Yary đứng bên, đưa tay lắp lại hàm cho ông anh hai tội nghiệp, nhưng rồi miệng cậu lại lủng ra.
-Thằng này... Chăm em bé siêu hạng đấy, tao duyệt! - Drake tán thưởng.
-Sau này em cũng muốn có con gái như thế này! - Anko đứng bên hưởng ứng - Anh muốn bao nhiêu? Mười đứa? Mười một đứa...?!
-Thôi thôi, anh kiếu, anh già rồi...
Để mặc cặp tình nhân yandere, Vile mãi mới ngồi được xuống ghế, rồi đỡ Wither dậy.
-Ông có việc gì... AAAAAA!
Lần này thì hắn hét to đến mức tất cả phải chú ý. Ông bố vợ vừa vung bàn tay đầy gai góc đấm vào đầu gối cậu con rể tội nghiệp, tụ vào một luồng ma pháp lực đáng kinh sợ, rồi lôi toạc ra nguyên một ống xương đùi của hắn đã bị năng lượng tím ngầu này xâm thực.
Tất cả bất ngờ trước động thái đéo thể ngờ được của ông.
Vứt cục xương qua một bên, ông túm lấy cổ áo hắn:
-Ngươi bị tấn công từ bao giờ?
-Vừa nãy xong. Ông hỏi làm gì?... Mắt ông sao vậy?!
-May là ta đến kịp thời nên ngươi chưa chết... - Wither nói, giọng khàn khàn - Đây không phải là thứ ma thuật mà một Tạo Vật Chủ có thể chống lại đâu! Sức mạnh của loại phép thuật này làm Berserk biến thành một lão già yếu ớt là thằng cha mà ngươi gặp đấy! Kẻ tấn công ngươi trông như thế nào?
-Đây, xem đi.
Vile cúi đầu xuống, để hai tay ông chạm vào thái dương. Sức mạnh của ông chẳng còn nhiều, nhưng để đọc kí ức kẻ khác thì cũng không phải vấn đề gì lắm.
-Sakova... - Ông run rẩy - Phantom, ngươi đã đúng. Chúng ta đang gặp nguy hiểm!