Thế cục cân bằng.
Một bên là quân đoàn quỷ thú bóng tối của Vile, một bên là bức tường năng lượng thiên nhiên do chính linh hồn Rosered tan biến mà trở thành. Cô từ chối hóa kiếp, từ chối Phantom, để giải phóng năng lượng của mình, ngăn cản hắn ngày càng trở nên tha hóa và sa ngã.
Đối đầu với Tạo Vật Chủ đời thứ hai, chỉ có người cùng thế hệ mới có thể làm được.
-Vẫn còn nữa à...
Thực thể từng một thời mang nhân dạng, từng một thời mang nhân tính, vẫn đang mờ mờ ảo ảo ẩn hiện trong màn sương quỷ dị của chính mình, ngước đôi mắt trắng bạch lên bông hoa hồng ánh sáng đang cản đường hắn.
Từ đám tinh vân màu đỏ trên cao nhất kia, cũng rực sáng một đôi mắt xanh lam, tạo thành từ hai ngôi sao khổng lồ cháy rực. Nhưng ánh mắt này mang đầy sinh khí, mang đầy yêu thương, mang đầy những tình cảm, đối nghịch hoàn toàn với một nửa không gian tối đen đang vần vũ bên ngoài.
-Đến đây thôi, Vile... Mọi thứ đi quá xa rồi...
Đã rũ bỏ hoàn toàn lí trí, nhưng những lời nói của cô vẫn khiến hắn lay động từ tận đáy lòng. Làn khí run lên hết lần này tới lần khác, tỏa ra những cột sóng bất định.
Hắn đang mất cảnh giác.
-Cậu phá hủy tất cả những gì cha cậu gây dựng nên... Là vì lí do gì?
-...
Trong một giây, hắn liếc sang thân xác Berserk đang trôi nổi cách đó không xa, mình đẫm máu, đã cố hết sức nhưng không thể nào ngăn cản được hắn.
-Có phải cậu muốn trả thù cho tớ? Nhưng mà cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra với tớ cơ mà?
-...Void đã giết cậu. Không cần phải điều tra để suy luận ra điều đó.
Hình hài của Vile dần dần xuất hiện trở lại, với tay, chân, thân mình, nhưng toàn bộ phần đầu vẫn ngập chìm trong bóng tối. Hắn ngước lên bông hoa hồng khổng lồ, cô cũng đang xoay người thành nhiều vòng, hóa thành một nhân dạng từa tựa như khi cô còn sống, chỉ khác toàn bộ thân thể cô là mây bụi không gian, mờ ảo và tầm cỡ đến hàng năm ánh sáng.
Hai thực thể đứng đối nghịch, đại diện cho sinh khí và tử khí, mỗi người đều mang một tâm tình riêng nhưng phải cất giấu... Vì gánh vác trên vai họ là cả vũ trụ này.
-Cậu đã giết ông ta... Cậu còn muốn gì nữa?
-Thanh tẩy. Vũ trụ này đã bị thao túng bởi ma lực Hư Không trong hàng vạn năm nay. Tớ sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
-Tớ không nghĩ là nên đâu. Nhìn xem cậu đã phả hủy những gì kìa.
Rosered đưa đôi mắt tang thương nhìn về phía sau lưng Vile, một nửa vũ trụ đã tan tành vì hắn. Có chăng chỉ còn lại vô tận những con quỷ thú điên loạn tấn công tất cả mọi thứ, để tự giải phóng bọn chúng khỏi nỗi đau nghiệt ngã bị cầm tù bởi bóng tối.
-Đó là sự hi sinh. Và tớ không quan tâm sẽ phải hi sinh bao nhiêu.
-Hi sinh không tạo ra cân bằng. Muốn có được sự cân bằng, nhất định phải dung hòa cả hai mặt tốt và xấu. Những gì cậu đang làm chỉ là thảm sát, bản thân nó không mang lại lợi ích gì cho những gì cậu cần bảo vệ cả.
-Rosered...
-Cậu thậm chí không bảo vệ được tớ.
Những lời cô nói làm hắn tan nát. Chìm đắm trong thú vui giết chóc, hắn đã bỏ quên mất những gì mà hắn coi trọng nhất.
Thu lại những sợi tơ máu, phóng tầm nhìn qua bức tường năng lượng đằng kia, là biết bao nhiêu bạn bè, kẻ thù và có thể là cả thú nuôi nữa, đang chỉ mong hắn chết đi không xong. Vậy hắn tồn tại có ý nghĩa gì?
Một sức mạnh nghịch thiên thì để làm gì? Phá hủy tất cả thì để làm gì? Có bảo vệ được gì đâu?
-...Hiểu rồi.
Thì ra đây là lí do kiếp trước hắn tự sát. Nhưng, lần này, Vile khác Kakuzan, hắn sẽ không trốn chạy khỏi thực tại do chính mình gây ra nữa. Hắn không được phép chạy trốn. Nói cho rõ hơn, hắn không có ý định bỏ trốn.
Tất cả những chuyện này là vì đâu mà có? Tại sao Void muốn xâm chiếm bằng được Tận Diệt? Tại sao ông nhắm vào Rosered, chứ không phải bất kì ai trong cõi này?
Thân thể hắn hiện ra hoàn chỉnh, với cái đầu cúi xuống, đôi mắt hững hờ nhìn khoảng không vô định dưới chân mình. Hắn siết nắm đấm, làm bộ vuốt cắm ngập vào trong cổ tay đến xuyên thủng cả xương.
Từng giọt máu chậm rãi bay lơ lửng trong môi trường không trọng lượng. Máu hắn đen sì, trôi nổi, tan rã rồi lại hòa nhập làm một; bên trong một nhúm máu xoay vần mà cảm giác như thế gian đang biến chuyển theo. Đó là pháp tắc, là trật tự vũ trụ mà hắn tạo ra - buộc phải tạo ra sau khi giết Berserk.
-Ngươi đúng là vô tri, sức cỡ ngươi không thể nào thắng được ta!
-Câm mồm!...
...
-Ngươi có cảm thấy ân hận khi trêu vào tay ta không?
-Ha ha. Vile, ta đã nói không sai. Ngươi là đồ ngu.
-...
-Thôi, giết ta đi, báo thù cho cô dâu của ngươi đi. Nhìn cái gì, ngươi không có gan xuống tay hả?
...
"Void không hề yếu chút nào... Ngươi đủ sức phá tan cả vũ trụ này mà không tốn một hột sức... Vậy tại sao ngươi mượn tay ta để tự sát?"
Vile che giấu đôi mắt ẩn chứa vô vàn cảm xúc hỗn loạn bên trong bộ vuốt quỷ. Hắn khóc.
"Ngươi biết là ta không thể khống chế được bản thân mình... Rốt cuộc ý định của ngươi là gì?..."
Hắn đã bị lừa, lừa giết đi người đàn ông mạnh nhất tất cả không gian, cũng là người đáng thương nhất. Người ấy ra đi trong cơn điên giận của một kẻ ngu xuẩn. Người ấy ra đi mà không để lại một lí do gì cụ thể. Người ấy chết đi, để lại cả một vũ trụ rộng lớn với vô vàn sinh linh ở lại ngày ngày trông ngóng.
Vile là một kẻ đại ác!
Hắn không kiềm lại nổi sự ân hận ngập tràn dồn nén trong ngực hắn muốn tức thở. Hắn chỉ biết có mình hắn thôi sao? Vì để thỏa mãn mình, hắn giết tất cả mọi kẻ ngáng đường, và lấp liếm lương tâm của mình với một lí do rằng sinh mệnh luân hồi, chẳng có ai mãi mãi biến mất cả.
Ai như hắn? Giết cho đã tay rồi ngồi khóc! Để mà làm gì? Còn tác dụng gì nữa?
-Hừ...
Hắn nghiến răng, nuốt nghẹn. Hắn sẽ tìm ra tất cả bí mật thâm sâu nhất của Ngũ Giới, của Hư Không, giải thích cho những hành động vô lí mà các Tạo Vật Chủ thường xuyên làm. Tử Nhãn của hắn như tóe đám lửa sau màn nước mắt; hắn quyết tâm rồi. Cho đến khi hắn hiểu ra quy luật vạn vật, hắn sẽ không dừng bước.
Hắn là ai chứ? Chỉ là một thằng nhóc tuổi đầu, làm sao mà có đủ tri thức cai quản một vũ trụ? Sức mạnh là không đủ, nói thẳng là không cần!
Vile ngước nhìn Rosered phía trên cao. Hắn gật đầu mấy cái, mỗi lần đều nói một chữ: "Được." Hắn quay lưng đi, phất tay.
Ầm!
Toàn bộ những thứ bị bóng tối xâm thực sau lưng hắn đều dần dần khôi phục nguyên trạng. Tuy những sinh thể sống quá mạnh như Lực Lượng Khởi Nguyên hay Berserk thì chỉ phục hồi đến mức ngắc ngoải thôi là cùng, thế cũng đã là tất cả những gì hắn có thể làm để sửa chữa sai lầm này.
Mỗi bước hắn đi, để lại sau lưng vô vàn những ngôi sao, những hành tinh và thiên hà, bừng sáng lên mạnh mẽ. Kẻ hủy diệt bỏ đi, vạn vật mới xuất hiện trở lại.
-Vile!
Lily cất tiếng gọi với theo. Vile ngừng bước, nhẹ ngẩng đầu lên.
-Cậu sẽ... Quay lại chứ?
-Chắc chắn rồi.
Hắn đáp, thở ra một hơi tử khí. Dù gì, hắn cũng đoán chẳng ai còn đón chào hắn nữa.
-Nếu thế thì tao chờ.
Constan trầm giọng đáp.
-Tùy mày.
Hắn tiếp tục đi, không hề quay đầu lại. Đây là định mệnh của hắn, hắn phải làm tròn đúng trách nhiệm mà sinh mạng này giao phó.