Đến khi đi ngủ mới nảy sinh một vấn đề nan giải, bốn người có hai chiếc giường. Vấn đề này ngay cả Cổ Vân Vân cũng chưa nghĩ đến, nếu như cô ta nghĩ đến có lẽ sẽ không để Nhã Vận ở lại đây.
Lưu Huệ Anh nói với Nhã Vận: “Giờ chỉ có hai phương án, thứ nhất là em ngủ với anh trai, chị với chị dâu em ngủ chung; thứ hai là em ngủ với chị; chỉ có điều phương án nào cũng có điều kiện là chị dâu em buộc phải ngủ ở giường to!”
Nhã Vận nói: “Em không ngủ với anh cả đâu, nhưng nếu em ngủ với chị, hai người họ sẽ ngủ với nhau!”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Nếu thế em ngủ với chị dâu em, còn chị ngủ với anh trai em, như thế chắc là không sao chứ gì?”
Nhã Vận vội nói: “Như thế càng không ổn, sao chị có thể ngủ cùng anh trai em được?”
Lưu Huệ Anh liền nói: “Thế thì chẳng phải ổn cả rồi ư, muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi!”
Nhã Vận đành phải theo Lưu Huệ Anh vào ngủ.
Trần Dĩnh liếc nhìn Trương Hoa, sau đó cũng vào trong phòng. Một lúc lâu sau vẫn không thấy Trương Hoa vào phòng, Trần Dĩnh lại đi ra, thấy Trương Hoa vẫn ngồi xem ti vi, liền đến bên khẽ hỏi: “Anh còn chưa đi ngủ à?”
“Em ngủ đi, anh có ngủ hay không cũng không sao!”
“Sao lại không ngủ, sớm mai anh đã phải về nhà rồi, không ngủ mai sẽ mệt đó!”
“Coi như anh thức đón năm mới đi, thức từ giao thừa cho đến khi mặt trời mọc!”
Trần Dĩnh đứng ngây ra một lúc rồi đột nhiên đưa tay kéo Trương Hoa, nói: “Không được, nhất định phải ngủ, nếu không ngày đầu tiên của năm mới đã ủ rũ không có tinh thần đâu!”
.
Lưu Huệ Anh nằm trên giường, khẽ hỏi: “Em ngủ chưa?”
Nhã Vận đáp: “Em chưa!”
“Chị cũng thế, đây là lần đầu tiên chị đón tết ở ngoài, nhớ bố mẹ quá!”
“Chắc chắn rồi, nếu như bảo em ăn tết ở bên ngoài, chắc em sẽ khóc đến chết mất!”
“Mới đầu năm, đừng có nói mấy lời xúi quẩy!”
Nhã Vận im lặng một lát rồi nói: “Hay là ngày mai chị qua nhà em đón tết đi!”
“Thế sao được, chị dâu em còn ở đây, hơn nữa bố mẹ em cũng không biết chị ấy không về nhà!”
“Chị ấy không phải chị dâu của em!”
“Cho dù giờ không phải thì ít nhất trước đây cũng đã từng là chị dâu của em!”
Im lặng một lát, Lưu Huệ Anh hỏi tiếp: “Em thật sự hận chị dâu thế sao?”
“Em cảm thấy bị chị ta lừa gạt, trước đây, em luôn tin tưởng chị ta, cứ nghĩ rằng chị ta là người chị dâu tốt nhất trên đời, thế mà chị ta lại đối xử với anh trai em như vậy!”
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Nhã Vận, em đã bao giờ thích một bạn nam nào chưa?”
Nhã Vận mặt đỏ bừng, cũng may là tắt đèn rồi nên Lưu Huệ Anh không nhìn thấy, Nhã Vận khẽ nói: “Em từng thích một người, nhưng chỉ là em thầm thích thôi!”
Lưu Huệ Anh nói tiếp: “Chuyện ấy rất bình thường, giả sử một ngày nào đó em bị một người đàn ông lừa, có phải em sẽ càng thận trọng trong lần yêu tiếp theo? Hay nói cách khác, em có hi vọng người khác sẽ tha thứ cho em về quá khứ mù quáng trước đây của mình không?”
“Em không biết, em chưa từng nghĩ đến vấn đề này!”
“Em chưa từng nghĩ đến là bởi vì em chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh đó. Chị dâu em đúng là từng sai lầm, chị từng rất giận chị ấy, nhưng chị biết, chị ấy chẳng qua vì muốn có được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng vận may và kết quả luôn có sự khác biệt, còn chị thì luôn tin chị ấy là kẻ bị hại!”
.
Nhã Vận liền nói: “Em nghe chị Vân bảo chị ấy không phải là người bị hại, là chị ấy chủ động nảy sinh quan hệ bất chính với người đàn ông kia, hơn nữa sau khi kết hôn với anh trai em rồi mà vẫn duy trì mối quan hệ ấy cho đến tận lúc ly hôn!”
“Có thể sự lí giải của em là đúng, ngay cả chị cũng không thể phản bác điều này, nhưng có một điểm chị dám khẳng định với em, chị dâu em không phải kẻ hư hỏng. Chị với chị ấy chơi với nhau từ bé, chị quá hiểu chị ấy!”
Lưu Huệ Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thực ra mối quan hệ của chị với Trần Dĩnh đã vượt quá cả tình chị em, chị chỉ hi vọng chị ấy có thể hạnh phúc hơn, hơn nữa chị cũng tin rằng trải qua những chuyện này, Trần Dĩnh sẽ càng biết trân trọng mọi thứ hơn!”
Nhã Vận trầm ngâm hồi lâu, Lưu Huệ Anh buồn rầu nói: “Giả sử một ngày nào đó em sai lầm, chắc chắn em cũng hi vọng tìm lại được hạnh phúc, hi vọng người khác có thể tha thứ cho mình!”
Nhã Vận ngạc nhiên hỏi: “Chị Huệ Anh, chị làm sao vậy, sao em thấy chị có vẻ đau lòng?”
Lưu Huệ Anh liền nói: “Không có gì, chỉ là cảm thương cho số phận của chị dâu em mà thôi!”
“Đừng có nhắc mãi chị dâu em thế này, chị dâu thế kia nữa, em nói rồi, chị ấy đã không còn là chị dâu của em nữa!”
“Thôi được rồi, không nhắc thì không nhắc, thôi ngủ sớm đi!”
Bên này Trần Dĩnh và Trương Hoa đang nằm bên nhau, hai người chẳng ai nói câu nào. Trong phòng đèn vẫn sáng, Trần Dĩnh bảo không tắt, nói để đèn sáng đón năm mới thì tốt hơn.
Mặc dù cả hai đều nhắm mắt nhưng vẫn không sao ngủ được. Trong lòng Trần Dĩnh cảm thấy ấm áp, như thể có Trương Hoa đang đón năm mới với hai mẹ con, hơn nữa lại còn ngủ chung với nhau. Nghĩ như vậy, Trần Dĩnh chợt cảm thấy Nhã Vận đến đây như thể đã giúp cô một việc lớn. Thế là Trần Dĩnh liền mở mắt ngoảnh lại nhìn Trương Hoa, nào ngờ bắt gặp Trương Hoa cũng đang nhìn mình, cô vội vàng nhắm mắt lại, ngoảnh đầu giả bộ>
.
Buổi sáng, Trương Hoa dậy rất sớm, sau đó sang gõ cửa gọi Nhã Vận dậy. Trần Dĩnh cũng dậy theo, Trương Hoa dặn dò qua loa vài câu rồi cùng Nhã Vận về nhà.
Trên đường về, Trương Hoa dặn Nhã Vận không được nói cho mẹ biết Trần Dĩnh đang ở với anh. Rồi còn bảo Nhã Vận sau hôm nay có khi anh sẽ ít về nhà, bảo Nhã Vận mấy ngày tết cùng bố mẹ đi chúc tết họ hàng, nếu họ hàng có hỏi thì cứ bảo anh có việc bận.
Nhã Vận gật đầu bảo sẽ không nói gì với mẹ đâu. Sau đó Nhã Vận nói: “Hay là em đến chỗ anh chơi nhé, em ở nhà chán lắm, ở đây náo nhiệt hơn!”
Trương Hoa lắc đầu: “Không được, em cứ ở nhà với bố mẹ thì hơn!”
Mùng một Trương Hoa ở nhà, không quay lại thành phố. Đến mùng hai, ăn xong bữa sáng là Trương Hoa bảo phải về thành phố. Mẹ Trương Hoa nói: “Hôm nay chuản bị đến nhà cậu ăn cơm, con không đi cùng à?”
“Con không đi đâu, trước tết xin nghỉ việc vẫn chưa tìm được việc mới, giờ cần phải chuẩn bị một chút, vì vậy tết này con sẽ ở lại thành phố, không có việc gì con sẽ không về đâu!”
Bố Trương Hoa nói: “Thế cũng được, dù gì đã qua năm mới rồi, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng, công việc mới là chuyện phải làm! Để bố mẹ với Nhã Vận đi là được rồi!”
Trương Hoa về đến nhà thì không thấy Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh đâu, anh vội gọi điện hỏi xem họ đang ở đâu. Trần Dĩnh nói đang ra bến xe với Lưu Huệ Anh để xem xe đã thông chưa, nếu xe thông rồi thì sẽ về nhà sớm. Trương Hoa liền hỏi: “Thế xe đã thông chưa?”
Trần Dĩnh cười nói: “Còn chưa biết, bọn em chưa đến nơi!”
.
Trương Hoa ở nhà đợi Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh về, mấy lần định gọi điện hỏi xem rốt cuộc có vé chưa, nhưng lấy điện thoại ra rồi lại đặt xuống, đến quá trưa mới thấy hai người họ về nhà. Nhìn thấy hai người, Trương Hoa liền hỏi: “Mua được vé>
Trần Dĩnh nói: “Đã có một số xe hoạt động rồi, nhân viên bán vé nói nếu không có gì bất thường, xe về nhà em ngày mai sẽ bắt đầu hoạt động, nhưng không chắc chắn, vì vậy hôm nay không bán vé của ngày mai!”
Trương Hoa lại hỏi: “Thế hai người định thế nào?”
Trần Dĩnh nói: “Tối nay thu dọn đồ đạc, sáng mai ra bến xe, mua được vé thì về thẳng nhà!”
Trương Hoa nhìn Lưu Huệ Anh, hỏi: “Còn em thì sao? Cũng về à?”
Lưu Huệ Anh liền đáp: “Em cũng muốn về, nhưng mẹ em bảo em đừng về, bởi vì mùng tám phải đi làm rồi, về nhà chỉ ở được có ba ngày, mẹ em sợ em chạy qua chạy lại mệt!”
Buổi tối lúc ăn cơm, Lưu Huệ Anh hỏi Trần Dĩnh: “Cậu thật sự không quay lại nữa à?”
Trần Dĩnh cười: “Đương nhiên là sẽ quay lại, đợi khi nào con tớ lớn có thể tớ sẽ dẫn nó lên đây chơi!”
Trương Hoa ngồi bên cạnh im lìm không nói gì.
Lưu Huệ Anh nói: “Thỉnh thoảng tớ cũng muốn về, ở đây mệt mỏi lắm!”
Trần Dĩnh nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Cậu sao thế? Đang yên đang lành sao tự nhiên thở vắn than dài vậy, đừng nghĩ ngợi lung tung, cố mà trân trọng những người xung quanh!”
Ăn cơm xong, Lưu Huệ Anh giúp Trần Dĩnh thu dọn, Trương Hoa ngồi trong khách hút thuốc. Thu dọn xong Trần Dĩnh ra ngoài nói: “Em dọn dẹp đồ đạc xong hết rồi, ngày mai em chỉ mang theo ít đồ dùng hàng ngày, vài ngày nữa phiền anh gửi những thứ còn lại về giúp em nhé!”
Trương Hoa chỉ ậm ừ đáp lời, không nói gì nhiều.
.
Buổi tối nằm trên giường, cuối cùng Trần Dĩnh không nhịn được liền hỏi Lưu Huệ Anh: “Cậu va bạn trai rốt cuộc có chuyện gì thế? Tớ cứ muốn hỏi nhưng chưa hỏi được, mai về nhà rồi, tớ thấy không yên tâm!”
“Không có gì, sao đột nhiên cậu hỏi thế?”
“Ngoài cái hồi hai người mới yêu ra, tớ có gặp mấy lần, về sau thì không gặp anh ấy nữa, hơn nữa cuối tuần cậu cũng toàn đi với tớ, còn nói không có chuyện gì!”
Lưu Huệ Anh trầm ngâm. Trần Dĩnh nhìn cô, lại nói: “Mặc dù chỉ gặp có mấy lần nhưng tớ thấy anh ấy cũng không tồi, trông có vẻ rất thật thà, trung thực!”
Lưu Huệ Anh trầm ngâm một lát đột nhiên hỏi: “Cậu có biết vì sao mấy năm nay tớ không uống rượu không?”
“Tại sao?”
Lưu Huệ Anh nghĩ ngợi rất lâu, sau mới nói: “Hồi đầu tớ chẳng có cảm giác gì với anh ta cả. Trong một lần tụ tập tớ uống nhiều, anh ta đã đưa tớ về, sau đó trong lúc tớ say mèm không biết gì, anh ta đã cưỡng ép tớ…”
“Sau hôm đó, anh ta liên tục xin tớ tha lỗi, còn nói thực lòng yêu tớ. Đó là lần đầu tiên của tớ, tớ cũng đành thử chấp nhận anh ta, bắt đầu hẹn hò. Về sau cảm thấy anh ta cũng rất tốt, trong thời gian yêu tớ, anh ta gần như không ngủ qua đêm ở chỗ tớ!”
Lưu Huệ Anh từ từ nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại một vài chuyện quá khứ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Cả cậu và bố mẹ tớ đều không biết chuyện này. Tờ đã từng phá thai. Khi tớ nói với anh ta tớ có bầu, muốn kết hôn, anh ta mới nói với tớ, anh ta đã có bạn gái rồi, đang chuẩn bị cưới”, nói xong, hai hàng nước mắt của Lưu Huệ Anh lăn ra.
.
Trần Dĩnh nghe xong, vô cùng kinh ngạc. Trong mắt cô, Lưu Huệ Anh luôn là người kiên cường, vui vẻ, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến cô buồn phiền. Giờ mới biết trong lòng Lưu Huệ Anh luôn cất giấu một nỗi đau như vậy, chẳng muốn nói với ai, thà giữ cho riêng mình.
Trần Dĩnh ôm lấy Lưu Huệ Anh đang rơi nước mắt, khẽ nói: “Bao nhiêu lâu nay chắc là cậu đau khổ lắm!” cuối cùng thì Lưu Huệ Anh cũng bật khóc thành tiếng, nước mắt trào ra như mưa, Trần Dĩnh không nói gì nữa, chỉ ôm ghì lấy Lưu Huệ Anh.
Rất lâu sau, Lưu Huệ Anh mới l nước mắt, khẽ nói: “Cậu thì không chắc?”
Trần Dĩnh thở dài, sau đó nói: “Nhớ lại lúc còn học cấp ba, chúng ta vui biết bao nhiêu, vô lo vô nghĩ, ngoài học ra thì chỉ biết có mơ mộng, ai cũng mơ mộng gặp được chàng bạch mã hoàng tử của riêng mình, cũng cứ nghĩ rằng chàng trai ấy sẽ xuất hiện”.
Lưu Huệ Anh cũng nói: “Đúng thế, thật muốn mãi mãi dừng lại ở thời trung học, như vậy chúng ta sẽ không buồn phiền nhiều như thế này, cũng không phải nằm một mình trên giường và nhớ đến những chuyện đau lòng!”
“Thế cậu còn liên lạc với anh ta không?”
“Anh ta lấy vợ rồi, đầu năm, tớ không còn liên lạc, cũng không còn nhớ đến anh ta nữa. Mặc dù tớ đã không còn tin tưởng vào đàn ông, nhưng tớ cảm thấy Trương Hoa là một người đàn ông tốt, cậu không nên từ bỏ!”
Trần Dĩnh buồn bã nói: “Có thể đây là số mệnh, nhà Phật nói có báo ứng nhân quả, có phải kiếp trước tớ đã làm gì sai trái không?”
“Nếu đúng là như vậy, chắc là tớ cũng sai lầm như cậu!”
.
Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh dậy từ sớm. Trần Dĩnh bảo với Lưu Huệ Anh đừng đánh thức Trương Hoa làm gì, nhưng hai người vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Trương Hoa ngồi trong phòng khách rồi.
Trần Dĩnh nói: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Em về nhà, anh cũng phải đi tiễn chứ?”
Đến bến xe, họ mới biết hành khách rất đông, người xếp hàng mua vé như rồng rắn lên mây.
Trương Hoa bảo Lưu Huệ Anh và Trần Dĩnh ngồi chờ, còn mình thì xếp hàng mua vé. Trần Dĩnh móc tiền trong túi ra đưa cho Trương Hoa, Trương Hoa nhìn cô không nói gì rồi bỏ đi xếp hàng.
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, đột nhiên cười: “Đừng có nhăn mày nhíu mặt như thế nữa, sắp về đến nhà rồi, phải vui lên chứ!”
Lưu Huệ Anh khẽ nói: “Đau khổ cũng vậy mà vui vẻ cũng thế, dù sao vẫn phải sống tiếp mà!”
Hai người ngồi chờ rất lâu mới thấy Trương Hoa quay lại. Trần Dĩnh nói: “Có mua được vé không?”
Trương Hoa nói: “Mua được rồi, nhưng mà hơi muộn, ba giờ chiều, chắc phải hơn mười một giờ tối mới đến nơi!”
“Không sao đâu, mua được là tốt rồi! Để tối bảo bố em đi đón!”
“Giờ vẫn còn sớm, chúng ta về nhà trước đi, ăn cơm trưa xong rồi qua đây!”
Ba người lại về nhà. Ăn cơm trưa xong, Trương Hoa thu dọn lại căn hộ. Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa cười bảo: “Giờ thì đưa vé cho em được rồi chứ, em không đòi có phải anh định không đưa không hả?”
“Không cần đưa cho em, để anh giữ là được rồi!” - Anh hơi ngập ngừng, rồi khẽ nói: “Vì anh mua hai vé!”