Trong thôn chỉ lớn từng ấy, có chút chuyện gì thì chỉ một lát là truyền hết, hơn nữa Thẩm Khang Bình cùng Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cũng không có ý tứ che giấu, rất nhanh mọi người liền biết chuyện của hai người bọn họ.
Trừ bỏ đám người bà cô, những người khác mới vừa biết đều có chút kinh ngạc, bất quá sau nghĩ lại, thật ra lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Đương nhiên, người cảm thấy khó chịu cũng có, tỷ như Vương Duyệt Duyệt.
Cô khó khăn lắm mớ gặp được một người đàn ông thuân mắt ở đây, nghĩ đến Hứa gia không có trưởng bối, gả vào cô chẳng những có thể giống Hứa Thanh Thanh không cần làm việc, còn có thể làm chủ nhà, cô ta rất động tâm.
Kết quả không đợi cô bắt đầu hành động, người ta đã có chủ, cô sao có thể không tức giận.
"Quả nhiên là người nhà quê, không chú ý nhiều, thế nhưng hai anh em cũng có thể thành đôi, thật buồn cười!"
Lưu Tuyết cùng Hứa Thanh Thanh quan hệ rất tốt, nghe Vương Duyệt Duyệt nói, tức khắc nổi giận: "Cô có bệnh à! Người ta một người họ Hứa một người họ Thẩm , vốn dĩ không phải anh em ruộ, vì cái gì không thể thành đôi?"
"Không phải anh em ruột nhưng làm anh em nhiều năm như vậy, chỉ có người không biết xấu hổ! ! "
Nghe cô ta định nói mấy lời không hay, Lưu Tuyết trực tiếp ngắt lời nói: "Thôi đi! Làm như không có ai nhìn ra tâm tư của cô vậy, nói sau lưng thì tính là có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh cô đi ra bên ngoài nói đi!"
Vương Duyệt Duyệt lại không phải không biết người trong thôn bảo vệ Hứa Thanh Thanh như thế nào, nào dám đi nói bên ngoài, bị Lưu Tuyết đáp trả xong, tức giận đến không nói nên lời.
Thấy vậy, Lưu Tuyết thừa thắng xông lên nói: "Không dám đi ra bên ngoài nói liền ngậm cáo miệng thối của cô lại, bằng không tôi liền đi nói cho mấy người thím Lưu!"
Trừ bỏ chút nhạc dềm không hài hòa này, người trong thôn tiếp thu sự thay đổi thân phận của Hứa Thanh Thanh và Thẩm Khang Bình, thật ra thấy rất vui mừng.
Ở trong mắt bọn họ, một người con rể là nửa người con trai, Hứa Ái Quốc không có con trai, khó khăn nhận nuôi một đứa, hiện tại lại có tiền đồ như vậy, cùng không để nhà người khác chiếm lợi, còn không bằng cưới Hứa Thanh Thanh nhà hắn, cũng không uổng một mảnh thiện tâm của hắn lúc trước.
Quan hệ trực tiếp công khai với bên ngoài, Hứa Thanh Thanh đến chỗ nào đều sẽ bị mọi người trêu ghẹo, dù da mặt cô không tính là mỏng cũng thấy rất ngượng ngùng.
Hôm nay, lại bị người trêu ghẹo hỏi cô khi nào đính hôn cùng Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh trực tiếp chạy tới chân núi nhanh như chớp.
Từ khi nạn hạn hán kết thúc, cỏ cây chân núi cũng sinh trưởng càng ngày càng rậm rạp.
Hứa Thanh Thanh đi đến sườn núi mọc đầy hoa dại màu tím cùng bụi cỏ, thấy Hạ Hồng Mai đnag hái bồ công anh.
Bồ công anh là thứ tốt, có thể phơi khô pha trà uống, cũng có thể nấu ăn, Hứa Thanh Thanh đi qua thuận tay giúp cô hái.
"Là Thanh Thanh à.
" Hạ Hồng Mai quay đầu nhìn thấy cô, cười chào hỏi, "Còn chưa có chúc mừng em.
"
Câu chúc mừng này, tự nhiên là chỉ chuyện cô kết đôi với Thẩm Khang Bình.
Thấy cô cũng tới trêu ghẹo mình, Hứa Thanh Thanh nói: "Chị cùng anh Kiến Nghiệp thì thế nào?"
Lúc trước Lưu Tuyết bát quái nghi Hồng Mai có tình huống, lúc ấy Hứa Thanh Thanh còn không có để ở trong lòng, thời gian lâu rồi mới phát hiện, chị cùng Lưu Kiến Nghiệp xác thật có chút khác thường.
Lưu Kiến Nghiệp là con trai thím Lưu, Hạ Hồng Mai là cô gái tốt, Hứa Thanh Thanh tự nhiên hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.
Nhưng mà, Hạ Hồng Mai nghe cô nói, nụ cười trên mặt lại chậm rãi biến mất.
"Làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh nhìn ra, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
Hạ Hồng Mai nhìn bồ công anh trước mặt, ngữ khí thấp xuống: "Khoảng thời gian trước anh ấy tới tìm chị, nói thím Lưu muốn định chuyện cưới xin của hai đứa.
"
Đây không phải rất tốt sao?
Hứa Thanh Thanh hỏi: "Chị không muốn?"
Nói xong, nghĩ đến Hạ Hồng Mai là thanh niên trí thức, cô đại khái hiểu ra một chút.
"Chị cần suy xét rõ ràng, vạn nhất về sau có thể trở về thành phố thì nên làm cái gì bây giờ, suy xét rõ ràng xong, tùy tâm ý của mình là được.
" Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói.
"Nhoáng cái cũng trải qua nhiều năm như vậy, em nói bọn chị thật sự còn có thể trở về thành phố sao?"
"Về thì có thể về, vấn đềchỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.
"
"Thanh Thanh, cảm ơn em đã an ủi chị, chị sẽ suy nghĩ thật kỹ.
"
Hứa Thanh Thanh gật đầu, còn muốn nói tiếp, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp: "Thanh Thanh, về nhà!"
Không cần quay đầu liền biết là ai, cô bỏ bồ công anh vào rổ Hạ Hồng Mai, nói một tiếng liền chạy chậm rời đi.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón em về nhà.
"
"Chỉ cách có mấy bước mà thôi, đâu cần đón.
"
"Anh muốn đón em.
" Thẩm Khang Bình nói xong, giơ tay đưa cho cô một quả dại.
"Anh nếm thử trước xem có chua không.
"
"Cái này không chua! ! "
Hạ Hồng Mai đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ cũng lộ ra hơi thở ngọt ngào, trong lòng không tránh được có chút hâm mộ.
Ngày hôm sau, Hạ Hồng Mai tới tìm Hứa Thanh Thanh.
"Chị sũy nghĩ xong rồi, chị muốn ở cùng Kiến Nghiệp, nếu vạn nhất ngày nào đó có thể trở về thành phố, chị liền dẫn anh ấy cùng trở về, không được liền cùng anh ấy lưu lại nơi này! ! "
Hứa Thanh Thanh nhìn ra chị ấy chỉ cần một người lắng nghe mà thôi, kiên nhẫn lắng nghe xong mới nói: "Anh Kiến Nghiệp là người không tồi, anh chị sẽ hạnh phúc.
"
Ở cái thời kỳ đặc thù này, tình huống thanh niên trí thức trở về thành phố, bỏ vợ bỏ con hoặc bỏ chồng bỏ con xác thật có phát sinh, nhưng vợ chồng thành thật kiên định ở bên nhau cũng không ít, chỉ là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm mà thôi.
Hứa Thanh Thanh đã từng nghe thế hệ trước kể chuyện xưa, ở huyện quê cô, năm đó có nữ thanh niên trí thức đem cả chồng con ở nông thôn vào trong thành phố, còn có nam thanh niên trí thức vì vợ con mà vĩnh viễn cắm rễ ở nông thôn.
Thấy Hạ Hồng Mai suy xét rõ ràng, Hứa Thanh Thanh tự nhiên là chúc phúc cho chị.
Vài ngày sau, trong thôn có hỉ sự, Hạ Hồng Mai đính hôn với Lưu Kiến Nghiệp.
Điều kiện Lưu gia không tồi, hơn nữa trong thôn đã lâu không có hỉ sự, vì thế muốn náo nhiệt một chút, bãi mấy bàn chúc mừng.
Ngày xưa thím Lưu thím rất chăm sóc Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình, nhà bọn họ có hỉ sự, Thẩm Khang Bình trực tiếp đi lên trên núi săn không ít gà rừng, thỏ hoang đưa đến Lưu gia.
Thím Lưu vốn không muốn nhận, Thẩm Khang Bình lại đem con mồi để xuống rồi trực tiếp rời đi.
"Anh đã trở lại!" Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn trở về, đưa lu trà qua.
Thẩm Khang Bình không cầm lấy, giữa tay cô uống nửa chén nước, mới giơ tay giấu ở sau lưng ra trước mặt cô.
"A!" Nhìn trên tay hắn có một con thỏ con, Hứa Thanh Thanh bị sự dễ thương thu phục, trực tiếp duỗi tay ôm lấy.
Thấy cô tiếp nhận thỏ con, yêu thích không buông tay mà vuốt ve, trong mắt Thẩm Khang Bình lộ ra ý cười, học động tác của cô vuốt đỉnh đầu cô, lôi kéo cô ngồi xuống ghế dài.
Vuốt ve thỏ con, Hứa Thanh Thanh mới quay đầu dùng khuỷu tay khẽ đẩy người bên cạnh đang dựa gần: "Anh cũng không chê nóng!"
"Không nóng.
" Thẩm Khang Bình nói xong, cả người đều dán ở trên người cô, cằm gối lên trên vai cô.
"Anh không nóng, em nóng.
" Hứa Thanh Thanh nói xong, ôm con thỏ đứng lên, định đi ra vườn rau hái ít rau cho nó ăn.
Thẩm Khang Bình thấy cô có con thỏ liền mặc kệ mình, có chút hối hận đem thỏ con về nhà.
Bất quá hối hận thì hối hận, dưới chân hắn cũng không chậm lại mà trực tiếp theo sau.
Chờ hắn lại đây, Hứa Thanh Thanh đã ngồi xổm trong vườn rau ngắt phiến lá cải bón cho thỏ con.
"Thỏ con thật đáng yêu, anh nói xem nên đặt tên cho nó là gì?" Thẩm Khang Bình vừa ngồi xổm bên canh cô, Hứa Thanh Thanh đã hỏi.
Thẩm Khang Bình không cần nghĩ ngợi nói: "Thịt viên.
"
Màu lông thỏ hoang hơi vàng, hơn nữa thân thể tròn vo, bỏ qua lỗ tai của nó, thật sự có chút giống như viên thịt.
"Em thấy là muốn ăn thịt đi!" Hứa Thanh Thanh cười nói xong, thấy hắn lại dán lại đây, cảm thấy hắn hôm nay phá lệ dính người.
Cô thu hồi ánh mắt trên người thỏ con, quay đầu nhìn về phía hắn.
Vào nháy mắt cô quay đầu, Thẩm Khang Bình trực tiếp hôn một cái xuống môi cô.
"Anh hôm nay làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh giơ tay sờ mặt hắn, không nhẹ không nặng mà véo một cái.
So với lúc thiếu niên, gương mặt này thiếu vài phần mềm mại, làm cô hối hận trước kia không véo nhiều một chút.
Thẩm Khang Bình nắm tay cô, đưa đến bên môi hôn một cái, cầm lòng không đậu ôm cô vào trong lòng, cằm cọ vào bả vai cùng gương mặt cô.
Cảm giác hắn lại làm nũng Hứa Thanh Thanh duỗi tay ôm lại hắn, ngữ khí không tự giác mềm xuống: "Rốt cuộc làm sao vậy sao?"
"Anh cũng muốn đính hôn với em.
" Được cô dỗ, Thẩm Khang Bình liền nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên, hắn nhìn Lưu gia chuẩn bị hỉ sự, có chút hâm mộ.
"Em lại chưa nói không muốn đính hôn với anh.
" Hứa Thanh Thanh cầm lấy tay hắn một bên thưởng thức một bên nói.
Chỉ là đính hôn mà thôi, nếu hắn muốn, Hứa Thanh Thanh cũng không ngại phối hợp một chút.
Thẩm Khang Bình nghe được lời này, trong lòng thập phần cao hứng, những nghĩ đến còn hai ngày nghỉ, cũng chỉ có thể cao hứng mà thôi.
Đính hôn tuy rằng không thể so với kết hôn, nhưng cũng là một chuyện tương đối quan trọng, Thẩm Khang Bình không muốn để cô ủy khuất, như thế nào cũng phải chuẩn bị thật tốt.
"Vậy chờ lần sau anh trở về, chúng ta liền đính hôn được không?" Thẩm Khang Bình tách ra một chút, chờ mong mà nhìn cô.
Hai người đều là lần đầu tiên yêu đương, hơn nữa trước kia có cảm tình, đâm thủng giấy cửa sổ liền trực tiếp tiến vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Người đang trong tình yêu cuồng nhiệt, tự nhiên thế nào cũng thấy đối phương thuận mắt.
"Được.
"
Hứa Thanh Thanh đáp ứng, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền người trực tiếp cúi đầu hôn cô, nụ hôn này bất đồng với nụ hôn lướt qua lúc trước, mà mang theo kích động cùng nóng bỏng.
Bên cạnh, thỏ con gặm xong lá cải nhìn hai người ôm nhau thân mật khăng khít, tung tăng nhảy nhót mà chạy đến một luống cải trực tiếp gặm.
Rau bây giờ cũng chưa phun thuốc, trực tiếp ăn cũng không có việc gì, thỏ con gặm đến thập phần vui sướng.
Chờ nó gặm luống rau lung tung rối loạn, hai người bên cạnh mới thoáng tách ra.
Hứa Thanh Thanh dựa vào trong lòng ngực hắn bình phục hô hấp, dư quang mới phát hiện con thỏ đã gặm đến đất trồng rau, bất quá tâm tình cô lúc này không tồi, chỉ nhìn nó gặm rau, lười đi đến quản nó.
Hai người thân thân mật mật ở vườn rau một hồi lâu mới đi ra ngoài, chuẩn bị tìm gỗ làm chỗ ở cho con thỏ.
Bà Hồ từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi xổm trong viện, đầu dựa gần đầu, cầm một đống gỗ đang nói gì đó.
Mới vừa biết hai người bọn họ ở bên nhau, bà Hồ nhiều ít có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ lại, lại cảm thấy rất thích hợp, liền vui mừng cho hai đứa.
Nghĩ đến kỳ nghỉ của Thẩm Khang Bình cũng không còn mấy ngày, bà không quấy rầy hai đứa, lén lút đi vào trong phòng.
Hạ Hồng Mai cùng Lưu Kiến Nghiệp đính hôn xong, Thẩm Khang Bình chỉ còn một ngày nghỉ cuối cùng.
Buổi sáng hôm nay ăn cơm xong, Hứa Thanh Thanh liền bắt đầu thu thập đồ vật cho hắn.
Chờ hắn đi bộ đội, không tới hai tháng nữa thời tiết liền chuyển lạnh, mua quần áo giữ ấm, vớ từ siêu thị cho hắn trước, mang một ít sữa bột cùng đường, khô bò, bánh quy hắn thích ăn! !
Thẩm Khang Bình nhìn cô mới không tới một hồi liền xếp được một bao lớn, trong lòng ngọt như uống mật.
Bất quá chờ nghĩ đến ngày mai phải đi, trong lòng hắn liền rất luyến tiếc, hận không thể đem cô thu nhỏ bỏ vào trong túi.
"Thanh Thanh! ! "
Thẩm Khang Bình không nhịn được ôm cô từ sau lưng, cằm cọ nhẹ trên vai cô.
Ngày mai hắn phải đi, Hứa Thanh Thanh cũng luyến tiếc hắn, cũng không ngại hắn dính người, mà quay đầu hôn trên mặt hắn một cái: "Đợi em thu thập hành lý xong trước đã.
"
Thẩm Khang Bình cũng không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, đuổi theo hôn trên mặt, khóe môi cô, ngại không đủ.
Bị hắn nháo loạn như vậy, túi trong tay Hứa Thanh Thanh mới vừa nhét vào một nửa lại rớt ra.
Trong lòng cô than một tiếng, dứt khoát xoay người ở trong lòng ngực hắn, đối mặt với hắn, nhón mũi chân ôm cổ hắn, chủ động hôn lên.
Cùng người yêu hôn môi, đại khái dễ nghiện, không chỉ Thẩm Khang Bình luôn muốn ôm ấp hôn hít, Hứa Thanh Thanh cũng như thế.
Lúc trước cô còn rụt rè một ít, nhưng này sẽ, nghĩ đến chuyện hắn phải đi, Hứa Thanh Thanh chủ động khẽ mở môi, mặc kệ hắn hôn sâu.
Một nụ hôn kết thúc, hô hấp hai người đều có chút loạn, đặc biệt là Thẩm Khang Bình, máu cả người đều chảy xuống phía dưới, chui đầu hôn lung tung lên cổ cô mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Thẩm Khang Bình đâu chỉ muốn đính hôn, quả thực hận không thể ngày mai kết hôn luôn.
Hứa Thanh Thanh ngoan ngoãn mặc hắn ôm, chờ hắn bình phục lại, giận liếc hắn mắt một cái, để hắn ngồi nghỉ, tiếp tục thu thập hành lý.
Ngày tháng vui vẻ luôn ngắn ngủi, thực mau liền đến lúc Thẩm Khang Bình rời đi.
Thẩm Khang Bình hiện giờ có thể nói là người có tiền đồ nhất trong thôn, sáng sớm, trừ bỏ Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ, người trong thôn không có việc gì đều lại đây tiễn hắn.
Đại đội trưởng chờ trưởng bối thay phiên dặn dò hắn mấy câu, liền đem thời gian còn lại để lại cho Hứa Thanh Thanh.
Nhiều người như vậy, rất nhiều lời nói cũng không tiện nói, Hứa Thanh Thanh chỉ nhẹ giọng dặn dò: "Ở bên ngoài phải biết chăm sóc chính mình, trong tay em có tiền, tiền trợ cấp có thể để lại tự mình tiêu, nếu có cái gì thiếu hoặc là muốn ăn liền viết thư nói cho em! ! "
Thẩm Khang Bình nghe cô nói, trong nháy mắt không muốn rời đi.
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được, duỗi tay đem ôm cô vào trong lòng, khắc chế hôn một cái trên mặt cô: "Chờ anh trở lại.
"
Giống lúc đi vể, có xe trực tiếp đến trong thôn đón hắn, không khỏi thật luyến tiếc, Thẩm Khang Bình ôm cô xong, trực tiếp lắc mình ngồi vào trong xe.
Chờ hắn ngồi xong, xe trực tiếp lăn bánh.
Hứa Thanh Thanh theo bản năng đuổi theo hai bước, ngay sau đó hắn cũng nó ra cửa sổ xe cùng phất tay.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ phải xa cách, lại là lần đầu tiên cô nhìn theo hắn rời đi, tình cảm đã xác định, trong lòng Hứa Thanh Thanh nhiều ít có chút khó chịu.
Thấy cô nhìn theo xe đi xa, hốc mắt có chút hồng, mọi người nhìn bọn họ ôm còn định trêu hai câu người đều thu hồi lời nói, mấy người thân với cô như Lưu Tuyết, Tiểu Hoa tới kéo cánh tay cô dỗ cô vui vẻ.
Bên kia, Thẩm Khang Bình thẳng đến khi ra tới cửa thôn không nhìn thấy bóng dáng cô, mới thu hồi tầm mắt.
"Đoàn trưởng, em gái anh đối với anh thật tốt, thế nhưng chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy.
"
Trên xe trừ bỏ lái xe, còn có một binh lính khác, nhìn đến hai cái bao lớn ở ghế sau, ngữ khí lộ ra hâm mộ.
"Gọi chị dâu.
" Thẩm Khang Bình nhàn nhạt nói.
"Gì?" binh lính vừa mở miệng có điểm há hốc mồm mà nhìn hắn.
Chờ Thẩm Khang Bình trở lại bộ đội, thực mau mọi người đều biết hắn có đối tượng, đối tượng lại là em gái thường xuyên gửi đồ vật cho hắn lúc trước.
"Tôi đã nói là gì có em gái tốt với anh trai như vậy, nguyên lai là em gái nuôi!"
"Tên nhóc này được nha! Trở về một chuyến liền giải quyết chung thân đại sự.
"
"Có ảnh chụp em dâu không? Định khi nào mời chúng ta uống rượu mừng?"
Biết được tiền căn hậu quả, mấy người thân thiết ở bộ đội với Thẩm Khang Bình đều tới trêu vài câu.
Tâm tình Thẩm Khang Bình tốt, cũng lười so đo với bọn họ, lấy ra thức ăn mang theo từ nhà trực tiếp lấp kín miệng bọn họ.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tết năm nay, Thẩm Khang Bình lại không trở về, chỉ là trước lúc ăn tết có gọi điện về cho Hứa Thanh Thanh, bảo đảm sẽ mau chóng trở về.
Hứa Thanh Thanh không dám làm hắn phân tâm, nói hắn huấn luyện cho tốt, mình sẽ chờ hắn trở về.
Một lần này, liền hơn một năm, hai người chỉ có thể thông qua thư tín cùng điện thoại biểu đạt tưởng niệm.
Lúc Hứa Thanh Thanh chuẩn bị đi bộ đội thăm hắn, Thẩm Khang Bình rốt cuộc gọi điện thoại, nói hắn chuẩn bị về tới.
"! ! lần này bác anh sẽ trở về cùng anh, anh đã xin phép trước rồi, chờ anh trở về, chúng ta liền trực tiếp kết hôn được không?"
Tuy rằng niên đại này không giống hiện đại, chú ý chuyện lãng mạn, nhưng cũng không có đạp lý trực tiếp cầu hôn ở trong điện thoại.
Hứa Thanh Thanh nắm điện thoại, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy Thanh Thanh? Có phải em tức giận không, lần này nhất định anh sẽ mau chóng trở về, anh mua quần áo còn có giày da cho em! ! " Thẩm Khang Bình thấy cô tựa hồ không cao hứng, ngữ khí có chút hoảng loạn mà dỗ.
Bên cạnh, người phòng thông tin nhìn dáng vẻ này của hắn, nhịn không được líu lưỡi, cảm thấy không nhận ra Thẩm đoàn trưởng ngày thường huấn luyện tân binh lãnh khốc vô tình?
Hứa Thanh Thanh thấy hắn đoán linh tinh, ở trong lòng mắng câu "đồ ngốc", rốt cuộc không nỡ đẻ hắn khó xử: "Chờ anh trở về rồi nói.
"
Cuối năm , thôn Dương Thụ lại lần nữa vang lên tiếng ô tô.
Đúng vào thời điểm nông nhàn, công việc không nhiều lắm, Hứa Thanh Thanh đang ở viện thanh niên trí thức sưởi ấm đọc sách cùng Lưu Tuyết.
Mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Thanh là Thẩm Khang Bình đã trở lại, cô để sách xuống trực tiếp chạy ra bên ngoài.
"Thanh Thanh em đi đâu thế?" Lưu Tuyết sửng sốt một chút, đứng dậy đuổi theo.
Hứa Thanh Thanh còn chưa có chạy về nhà, xa xa liền nhìn tháy ô tô dừng trước cửa Hứa gia.
Như là tâm hữu linh tê, người đàn ông mới vừa xuống xe đang chuẩn bị gõ cửa đã quay đầu, sau đó như một đạo mũi tên chạy về phía cô.
"Thanh Thanh!"
Thẳng đến khi bị hắn ôm sát vào trong lòng ngực, nghe hơi thở bên tai, Hứa Thanh Thanh mới có cảm giác chân thật hắn đã trở về.
Cô duỗi tay ôm lại hắn, cũng cao hứng mà gọi tên hắn.
Trước ngôi nhà thấp bé gạch xanh có một chiếc ô tô màu xanh lục, cách đó không xa, một cao một thấp gắt gao ôm nhau, ở thời tiết rét lạnh này, nhìn một cái đều làm tâm nóng lên.
Lưu Tuyết chạy tới thấy một màn như vậy, nhịn không được gõ đầu mình, cảm thấy mình không nên đuổi theo.
Bất quá, nhìn thấy Thẩm Khang Bình rốt cuộc trở về, cô vẫn vì Hứa Thanh Thanh cảm thấy vui vẻ.
Lại nhìn thoáng qua, cô mang theo tươi cười quay lại đường cũ, chuẩn bị đi nói cho tin tức tốt cho mọi người.
Trong ô tô, một người đàn ông trung niên vui mừng mà nhìn hai đứa ngoài xe, không có tùy tiện đi xuống.
Cũng may, Thẩm Khang Bình ôm đủ, rốt cuộc phản ứng lại trong xe còn có người, buông người trong lòng ngực ra, nắm tay cô đi đến bên xe.
Nhìn thấy bọn họ lại đây, người trung niên trong xe lúc này mới xuống xe.
"Bác, đây là Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh.
Thanh Thanh, đây là bác anh.
" Thẩm Khang Bình giới thiệu.
"Thanh Thanh đúng không? Cháu giống Khang Bình gọi bác là được.
" Bản thân ông cũng rất cảm kích người Hứa gia, lúc này Hứa Thanh Thanh lại là đối tượng của cháu ngoại trai, thái độ tự nhiên phá lệ hòa ái.
Hứa Thanh Thanh sau khi gật đầu nói: "Cháu chào bác.
"
"Được, được.
"
Cha mẹ ông đã không còn nữa, vợ cũng mắc bệnh qua đời, hiện giờ là người cô đơn, ông nằm mơ cũng không thể tưởng được, thế nhưng sẽ tìm được cháu ngoại trai, hiện giờ cháu ngoại trai muốn lập gia đình, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.
Chào hỏi qua xong, đoàn người lúc này mới vào nhà, hai binh lính trên xe bắt đầu đi xuống dọn đồ vật.
Vào đông mọi người vốn dĩ cũng không có việc gì, rất nhanh động tĩnh bên này liền hấp dẫn người trong thôn tới.
Biết được Thẩm Khang Bình trở về, người trong thôn đều chạy đến Hứa gia xem náo nhiệt.
Ông bác nghe Thẩm Khang Bình nói qua, biết người thôn này đều không tồi, ngày xưa rất chiếu cố bọn họ, bởi vậy nhìn thấy bọn họ lại đây, không thiếu được cảm tạ vài câu.
Người trong thôn thế mới biết, Thẩm Khang Bình tìm được bác ruột.
Ông bác tuy rằng đã tận lực biểu hiện hòa ái, nhưng khí thế trên người là không lừa được người, mọi người vừa thấy liền biết, bác ruột Thẩm Khang Bình khẳng định không phải người thường, trong lòng đều cảm thán, Hứa gia thật đúng là đổi vận, chuyện tốt hết chuyện này tới chuyện khác.
Chờ biết được Thẩm Khang Bình trở về, chuẩn bị kết hôn cùng Hứa Thanh Thanh, mọi người lập tức liền không rảnh lo tò mò thân phận ông bác, mà cao hứng như nhà mình có hỉ sự.
Nhưng Hứa Thanh Thanh, tuy rằng không phủ nhận, lại nhịn không được lặng lẽ mím miệng.
Sau khi Thẩm Khang Bình trở về, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người cô, tự nhiên phát hiện, không khỏi nắm chặt tay cô, trong lòng có chút khẩn trương.
Chờ một đám người cùng bà Hồ, ông bác thương lượng chuyện hôn sự phải tổ chức ra sao, Thẩm Khang Bình trộm nắm tay cô đi ra hậu viện.
Con thỏ lúc trước Thẩm Khang Bình tặng cô, đã rất lớn, nuôi ở hậu viện, nghe có người tiến vào, lỗ tai dài lập tức dựng thẳng lên.
"Thanh Thanh, sao em không vui?" Thẩm Khang Bình kéo cô vào trong lòng ngực, cái trán tựa lên cái trán cô.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, lo lắng có phải bởi vì tách ra lâu, cho nên Thanh Thanh không muốn gả cho hắn! !
Hứa Thanh Thanh cũng không phải loại người hay làm ra vẻ, lập tức liền nhăn cái mũi nói: "Anh cũng chưa cầu hôn liền trực tiếp kết hôn!"
Nghe vậy, tâm tình Thẩm Khang Bình rốt cuộc đặt xuống, hôn một cái thật kêu lên môi cô mới hỏi: "Muốn cầu hôn như thế nào?"
Yêu cầu Hứa Thanh Thanh cũng không cao, liếc hắn một cái nói: "Ít nhất cũng muốn có hoa có nhẫn chứ?"
"Em đợi anh!"
Thẩm Khang Bình nói xong, xoay người chạy về trong phòng, vài phút sau lại chạy về.
Ngày mùa đông, đừng nói hoa, ngay cả cỏ xanh cũng khó coi, thấy hắn thật đúng là cầm hoa lại đây, Hứa Thanh Thanh có chút kinh ngạc.
.