Sau khi về nhà Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ tắm rửa cạo râu này nọ, hảo hảo chỉnh lý một phen, mặc vào quần áo thỏa đáng, Bạch Thụ còn giúp Tào Dật Nhiên buộc lại mái tóc hơi dài của hắn, cột thành cái đuôi ngựa ngắn ngủn.
Nước da Tào Dật Nhiên vừa trắng vừa đẹp, ngũ quan càng có hình dạng có điểm nhấn, cho dù là đàn ông, nhưng cột tóc đuôi ngựa cũng không có vẻ đột ngột, ngược lại cho người ta cảm giác nhu hòa hơn rất nhiều.
Hai người xuống lầu, Bạch phu nhân còn ôm Tiểu Duy Duy ngồi trong phòng khách, Tiểu Duy Duy ôm bình sữa bú, Bạch phu nhân cười trông bé.
Nghe tiếng bước chân trên cầu thang, Bạch phu nhân mới nhìn về phía cầu thang, Tào Dật Nhiên mặc áo sơmi màu lam nhạt, quần tây đen, vóc dáng cao cao, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, thật sự là thằng nhóc suất khí tao nhã, Bạch Thụ đi phía sau Tào Dật Nhiên, áo sơmi và quần đen làm y thoạt nhìn càng thêm rắn rỏi mà nhanh nhẹn.
Bạch phu nhân cảm thấy hai người rất xứng đôi, cười nói, “Ôi, chỉnh lý một chút là ra dáng liền.”
Tiểu Duy Duy ôm bình bú sữa cũng nhìn chằm chằm hai người, một đôi mắt thật to chứa đầy linh khí.
Tào Dật Nhiên cười đi tới, ôm nhẹ Bạch phu nhân, nói, “Bọn con đi lâu như vậy, cám ơn người chăm sóc Duy Duy.”
Bạch phu nhân lại nói, “Nói cảm ơn cái gì, là dì thích bé nên nguyện ý chăm sóc bé.”
Tào Dật Nhiên ôm Tiểu Duy Duy từ trên sofa rộng lớn lên, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn mềm mềm của bé, nói, “Sao con lớn vậy rồi còn bú sữa?”
Bạch phu nhân cũng đứng lên, đón lấy áo khoác nhỏ trong tay bảo mẫu, bảo Tào Dật Nhiên khoác cho bé con, nói, “Mẹ con nói mọi người qua chỗ bà ấy ăn cơm tối, các con vừa về, có lẽ muốn tụ họp, có rất nhiều thứ muốn nói?”
Tào Dật Nhiên đã nhận được điện thoại của mẹ, biết phải qua bên đó ăn cơm, vừa để Bạch Thụ mặc áo khoác cho cục cưng, vừa nói, “Con đói lắm rồi, muốn qua đó ăn, vậy để con ăn chút điểm tâm trên xe đi.”
Nói xong, lại hỏi Bạch Thụ và Bạch phu nhân, “Hai người có đói không, con bảo người mang thêm nhiều bánh lên xe.”
Bạch phu nhân nói, “Dì không đói bụng, lúc ở sân bay chờ hai đứa, dì mang theo Duy Duy tới nhà ăn trong sân bay nếm chút điểm tâm rồi.”
Lên xe, Tiểu Duy Duy uống sữa xong nấp một cái, Bạch phu nhân lấy bình sữa trong tay bé đi, lau miệng cho bé, Tào Dật Nhiên một tay ôm bé vào lòng, một tay dùng nĩa xiên bánh nhân thịt đầu bếp trong nhà làm, vừa ăn vừa nói, “Từ lúc ra ngoài, cũng không ăn được bánh nhân thịt ngon như vậy.” Lại xiên một miếng bánh đút tới bên miệng Tiểu Duy Duy, liền bị Bạch phu nhân giáo dục một câu, “Bánh này dễ nghẹn, đừng cho Duy Duy ăn, bé ăn không được.”
Tiểu Duy Duy cũng tỏ vẻ chính mình ăn không được, không há mồm cắn, còn đưa tay nhỏ cào hai cái lên mặt Tào Dật Nhiên, móng tay bé đều được cắt rất ngắn, không tới mức cào đau Tào Dật Nhiên, nhưng động tác lại phi thường lưu loát, một bàn tay chụp qua.
Tào Dật Nhiên đưa bánh tới trước mặt Bạch Thụ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm con trai mình, nói, “Được nha, còn rất hung dữ đó.”
Tiểu Duy Duy nhìn hắn, lại muốn cào hắn, Tào Dật Nhiên vội quay mặt đi, nói, “Lợi hại thế này là chuyện tốt, bất quá, lợi hại với ba, ba ném con đi đấy.”
Cũng không biết có phải Tiểu Duy Duy nghe hiểu lời hắn hay không, sau đó không cào hắn nữa, Bạch Thụ ăn bánh, bỏ nĩa ăn vào trong mâm, nói, “Đừng nói những lời này với con nít, sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý cho bọn nó.”
Tào Dật Nhiên cười cười, hai tay ôm lấy Tiểu Duy Duy, nói, “Được, ba không nói con. Con muốn hung dữ thì hung dữ đi.”
Tiểu Duy Duy so với Tào Dật Nhiên còn thành thạo bất động thanh sắc hơn không kiêng nể gì làm chuyện của mình, ăn no đạp đạp trong lòng Tào Dật Nhiên hai cái liền ngủ, Tào Dật Nhiên bế bé trong chốc lát, thấy bé ngủ, liền đưa cho Bạch Thụ, Bạch Thụ dựa theo hướng dẫn của Bạch phu nhân ôm bé, nhìn thoáng qua Tào Dật Nhiên phiên bản thu nhỏ đang ngủ, lại nhìn Tào Dật Nhiên phiên bản lớn bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, “Hồi nhỏ em cũng thế này?”
Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Làm sao tôi biết?”
Bạch phu nhân sửa sang lại quần áo cho Tiểu Duy Duy, nhỏ giọng hát ru, sau đó nhỏ giọng nói, “Hai đứa đừng nói, sẽ quấy rầy cục cưng.”
Hai người lớn vội vàng nhận lệnh ngậm miệng, Tào Dật Nhiên nhìn chằm chằm con trai trong lòng Bạch Thụ, một cục nhỏ như vậy mềm như vậy, thật không biết, lúc lớn lên sẽ là bộ dạng gì.
Mà chính mình lúc đó, sẽ là bộ dạng gì đây, cũng không thể tưởng tượng, bất quá, nhìn vẻ mặt ôn như của Bạch Thụ, hắn nghĩ, đại khái sẽ không có thay đổi quá lớn, chỉ là, khi đó, hắn và Bạch Thụ đều già hơn thôi.
Hắn vươn tay giả vờ muốn chạm chạm bé con, lúc thu tay về, lại cầm bàn tay đặt hờ bên cạnh đứa nhỏ của Bạch Thụ, Bạch Thụ bị hắn nắm sửng sốt, sau đó trong lòng có cảm ứng dùng lực gắt gao nắm lại.
Bữa tối ở nhà chính bên chỗ cha mẹ Tào gia phong phú dị thường, xem ra cha mẹ Tào gia cũng không phải không quan tâm con trai trở về, không chỉ dặn dò đầu bếp nhà mình là tiệc lớn, còn bảo quản gia đi kêu đầu bếp lớn trong khách sạn tới cùng lo liệu, nhà cửa cũng cố ý sửa sang lại, mấy hãng quần áo trước kia Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ thích mặt, cũng kêu người gửi về nhà, bảo hai người không cần lo lắng không có quần áo mặc…, mọi chi tiết sinh hoạt đều nghĩ tới, còn chuẩn bị rất cẩn thận thỏa đáng.
Lúc Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ đến, Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền đã trở lại, Bạch tiên sinh cũng đang trên đường tới.
Cha Tào mẹ Tào hảo hảo nhìn con trai đã ra ngoài hơn một năm, cảm thấy da Tào Dật Nhiên đen một chút, tuy rằng lòi ra cái đuôi ngựa làm cha Tào mẹ Tào hơi không tiếp thu được, nhưng quả thật cả người rất có tinh thần, cho bọn họ cảm giác tích cực hướng tới.
Tào Dật Nhiên rất xúc động cho mẹ một cái ôm, còn phá lệ nhấc bổng cha mình lên một phen, làm cho Tào Quân Hiền luôn luôn nho nhã thâm trầm rất thụ sủng nhược kinh không biết làm sao.
Bạch Thụ ngược lại lễ phép mà không mất nhiệt tình chào hỏi cha Tào mẹ Tào, cha Tào mẹ Tào nhất trí nói, “Ra ngoài với Dật Nhiên lâu như vậy, làm phiền con vẫn luôn chăm sóc nó.”
Tào Dật Nhiên bất mãn, “Thế nào mà con vẫn luôn khiến anh ta chăm sóc, con tự chăm sóc chính mình.” Nói xong còn cười lườm Bạch Thụ.
Bạch Thụ cười đáp hắn hai câu, lúc này Bạch tiên sinh đã tới, vào nhà nhìn thấy con trai mình, đứng lại hảo hảo đánh giá một phen, không nói con trai nhà mình trước, mà là nói Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên trở nên rất hoạt bát nha. A Thụ, sao con vẫn là bộ dạng đó vậy?”
Bạch Thụ nói, “Vậy ba cảm thấy con nên biến thành thế nào.”
Trên bàn cơm, mọi người đều là ý cười dạt dào, hoan hô cười đùa ăn một bữa cơm tối.
Mới đầu vẫn nói về chuyện của Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ hơn một năm ở bên ngoài cùng một ít tình huống ở nhà, sau đề tai liền chuyện tới nguyên nhân Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ trở về, Tào Dật Nhiên hỏi, “Cậu chuẩn bị làm hôn lễ lớn sao, còn đặc biệt gọi con về, nói con không về thì về sau đừng gọi cậu nữa.”
Thật ra người ta kết hôn, đương nhiên không phải Tào Dật Nhiên nhất định phải đến, chỉ là Triệu Duyệt yêu cầu Triệu Trăn, bảo ông ngàn vạn lần kêu Tào Dật Nhiên về, bằng không tâm tư chạy trốn bên ngoài của Tào Dật Nhiên càng ngày càng lớn, cuối cùng mặc kệ không tiếp nhận gia nghiệp, bà sẽ phiền toái đó.
Triệu Duyệt bèn đáp, “Cậu con a, ước gì để toàn bộ thế giới biết hắn sắp kết hôn ấy, bất quá, cũng không còn nhỏ, nháo lớn như vậy cũng không hay, chỉ mời thân bằng quyến thuộc làm hôn lễ mà thôi, từ chối truyền thông đưa tin. Chỉ là, con là cháu ngoài hắn chăm từ nhỏ, hắn kết hôn, con không về, coi thế nào được.”
Tào Dật Nhiên cười tủm tỉm đáp lời Triệu Duyệt, Bạch phu nhân nhai nhai rồi nói, “Tôi thấy chuyện Dật Nhiên và A Thụ cũng tìm thời gian làm đi, hiện tại tôi có rất nhiều thời gian rảnh, có thể giúp đỡ chuẩn bị, bằng không về sau thân thể già yếu, cũng không có tinh lực hỗ trợ.”
Bà thật ngẫu nhiên tùy ý nhắc tới, những người khác đều liếc mắt một cái, Tào Dật Nhiên nhìn chằm chằm Bạch Thụ cười, không nói chuyện.
Bạch Thụ cũng nhìn hắn, miệng mấp máy, “Em gả cho anh nhé?”
Tào Dật Nhiên múc một muỗi nấm hương trứng cá muối chưng trứng bỏ vào miệng, chỉ cười, giống như rất vui vẻ, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ sợ đang đợi cha mẹ nói chuyện.
Triệu Duyệt nhìn Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên hai cái lại cùng chồng trao đổi, nói, “Làm trong thời gian này quả thật cũng được, chỉ là tôi sợ tôi và Quân Hiền đều bận, sẽ bởi vì gấp gáp mà không làm được tốt. Không biết anh chị Bạch rốt cuộc có ý kiến gì, muốn làm thành thế nào?”
Bạch tiên sinh buông đũa cười nói, “Không để bọn họ ủy khuất là được rồi, bọn tôi cũng không có ý kiến gì đặc biệt. Xem ý tứ của hai đứa nó thôi.”
Vì thế, bốn ánh mắt đều nhìn về phía đương sự.
Tào Dật Nhiên vừa ăn, vừa dùng ánh mắt ra dấu cho Bạch Thụ, Bạch Thụ lau lau miệng, rất trịnh trọng nói, “Lúc trước bọn con không nghĩ tới chuyện làm hôn lễ, chỉ nghĩ đi làm giấy chứng nhận, sau đó kết hôn lữ hành, dù sao hôn lễ chỉ là một hình thức, hai người bọn con cũng không để ý.”
Nhắc tới kết hôn lữ hành, sắc mặt bốn bậc cha mẹ đều đổi đổi, hai đứa này trước khi kết hôn ra ngoài du lịch hơn một năm, lại tới một cái kết hôn lữ hành, bọn nó rốt cuộc muốn đi bao lâu, thật muốn mười mấy năm chu du thế giới?
Vẫn là thôi đi, tuyệt đối không cho phép.
Triệu Duyệt bề ngoài cường thế nhất là người đầu tiên phản đối, lời nói ra hợp tình hợp lý, “Kết hôn lữ hành sao? Mẹ cảm thấy như vậy không hay lắm, vẫn là làm một cái nghi thức mới tốt. Hai nhà chúng ta nuôi hai đứa con trai dễ dàng sao? Ngay cả hôn lễ của con trai đều không có, vậy làm sao được.” Bà nói xong, lại nói với Bạch phu nhân, “Chị, chị cảm thấy sao?”
Bạch phu nhân nói, “Đúng vậy. Cho dù là hai người đàn ông cùng một chỗ, có cái nghi thức, vẫn là danh chính ngôn thuận hơn nhiều. Thật ra, xã hội hiện tại đã rất cởi mở, mọi người cũng không phải không thể chấp nhận chuyện này, mấy hôm trước, mẹ còn tra trên mạng thấy hôn lễ của hai người đàn ông đấy, mẹ cảm thấy bọn họ làm rất được, thân bằng quyến thuộc tề tụ lại, hòa thuận vui vẻ. Chúng ta sao lại không làm, vẫn là nên làm. Loại chuyện kết hôn lữ hành này, mẹ thấy không tốt, hai đứa đã chạy ra ngoài hơn một năm không về, kết hôn lữ hành, các con còn muốn đi bao lâu? Hai đứa thì tiêu sái rồi, quẳng gánh mà đi, bọn mẹ ở nhà ngược lại chẳng có gì hay.”
Bộ dạng Bạch phu nhân ngồi ngay ngắn, trừng mắt lạnh, nhất định muốn Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên nghe bà.
Triệu Duyệt cũng phụ họa, nói, “Ừm, quả thật là như vậy.”
Hai người cha còn chưa nói chuyện, nhìn các vị phu nhân hạ quyết định, cuối cùng chỉ tán thành một câu, “Đúng, vẫn là làm nghi thức đi, hai đứa đừng ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, trở về nói với chúng ta đã kết hôn, như vậy không đủ chính thức.”
Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên chỉ đành nhìn nhau, giống như muốn cười, lại giống như hết cách.