Dật Ninh

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu vui chơi giải trí này là sản nghiệp Chu gia, tầng dưới giống như các nơi vui chơi khác, từ KTV đến các loại trò chơi dành cho gia đình …, nơi luyện tập các môn thể thao, còn có nhà hàng, căn bản tất cả các trò chơi này, mọi người đều có thể tham gia.

Tầng trên mới là khu VIP mà chỉ có khách quý mới có thể vào.

Chu Diên mới vừa tốt nghiệp, không muốn bị bắt ép tới công ty làm việc, cuộc sống đơn điệu buồn tẻ như vậy chỉ sợ làm hắn buồn chết, vì thế mới xin xỏ chú ba là Chu Sam cho hắn đến trung tâm giải trí để học việc.

Ba Chu Diên lão nhị Chu gia- Chu Kí không có cách quản hắn, nên kì thực việc giáo dục hắn chủ yếu là nhờ Chu Sam, tuy không có dậy dỗ được gì nhiều, nhưng phần lớn là do ông ấy thu dọn cục diện rối rắm,mấy năm gần đây Chu Diên rốt cục cũng an phận hơn trước rất nhiều, Chu Sam lão gia trong lòng cũng cảm động vô cùng. Nên lần thỉnh cầu này của hắn, Chu Sam tuy lúc đầu không đáp ứng, sau cùng vẫn sảng khoái đồng ý.

Nơi này chủ yếu là nơi bồi dưỡng con người cách xã giao, kết bạn với mọi người, tuy rằng, ở đây đối với Chu Diên phải thay đổi hết tác phong sinh hoạt quả thực cũng không có gì tốt.

Chu Diên một thân tây trang màu đen, cao lớn anh tuấn, ngay từ nhỏ đã quen với mấy vòng luẩn quẩn này, hiện tại xử lý những tranh chấp nơi đây mặc dù không được khéo léo linh hoạt như Chu Sam cùng Chu Đạo, nhưng là đã hữu mô hữu dạng ( có hình có dạng- ổn thoả), Chu Sam thậm chí nhận định hắn chính là người kế nghiệp sau này, nên càng ra sức bồi tài cho hắn.

Chu gia có quan hệ cả hắc bạch lưỡng đạo, những năm gần đây đã tận lực tách khỏi hắc đạo , nhưng mà, cũng có nhiều nhóm người vẫn kiên quyết không rời bỏ, vì thế tồn tại một ít bộ phận hôi sắc ( màu xám).

Chu gia ở thời Chu Diên thì có bốn hậu bối ( đời sau), nhưng chỉ có Chu Diên là nam, đương nhiên, như vậy xem ra trừ con riêng bên ngoài không có quyền thừa kế, có thể coi là trên con riêng, Chu Sam bất quá không như đại ca cùng nhị ca hắn lưu lại bên ngoài ít nhiều nòi giống.

Tính ra, Chu Sam trong ba anh em là người hoà lẫn với hắc đạo nhất, nhưng trong sinh hoạt cá nhân lại rất biết giữ chừng mực, đối với thê tử trung tâm, đối với hai cô con gái song sinh, là một người cha tốt. Việc này thực không dễ dàng.

Dưới sàn nhà tại cửa sổ văn phòng Chu Diên đặt một đống kính viễn vọng, kỳ thực những lúc hắn nhàm chán, thỉnh thoảng có thể nhìn ngắm bên ngoài.

Từ ngày hắn đi thư viện mua sách đến giờ vẫn hay dùng kính viễn vọng này quan sát nhà sách kia, kỳ thực không có gì hay ho, chính là đôi lúc thời gian trôi qua chậm chạp mà thôi.

Buổi chiều, từ trên lầu cao nhìn xuống, không giống như ban ngày tầm nhìn bị hạn chế, ánh đèn ở ngôi nhà đối diện làm cho kiến trúc trong nhà sách dường như hiện rõ hơn, trên lầu hai hướng ra phía mặt đường là bức tường thuỷ tinh, bên trong ánh sáng sáng ngời, sau bức tường thuỷ tinh bên cạnh lan can có vài chiếc ghế nhựa màu xanh sậm đều thấy rất rõ ràng.

Nơi này cũng không phải nguyên do khiến Chu Diên cảm thấy hứng thú, làm cho hắn mỗi tối đều nhìn chằm chằm nơi này chính là người luôn ngồi cố định gần bức tường thuỷ tinh mỗi tối.

Người nọ luôn mặc y phục toàn thân mầu trắng hoặc vàng nhạt, đội mũ lưỡi trai màu trắng phía trên có chút hoa văn tối màu đơn giản, có khi là mũ trắng có in chữ đỏ, nhưng nhất định phải là màu trắng, tiếp đó, khuôn mặt nhìn nghiêng cũng rất nhu hoà, cằm nhỏ, mũi không hẳn cao nhưng khá đẹp, tóc có chút dài, chỉ hở ra một chút vành tai.

Bởi vì bị mũ che, nên mặt hắn cũng không thể xem toàn bộ.

Nhìn hắn yên lặng một mình xem sách, một tờ một tờ lật qua, có đôi khi cũng đứng dậy lấy quyển khác, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn khi đọc sách, bởi vì mũ của hắn chưa bao giờ được bỏ xuống.

Có đôi khi, hắn đọc những dòng chữ viết trên sách, môi nhẹ nhàng cử động, Chu Diên nhìn thấy, có chút mong muốn nghe thấy thanh âm của hắn, hoặc là nghĩ muốn thử hôn đôi môi đang he hé kia, thậm chí còn có cả ý nghĩ xấu xa hơn nữa.

Chu Diên còn thích ngắm nhìn những ngón tay của hắn, trắng nõn sạch sẽ, móng tay được gọt dũa cẩn thận, ngón tay thon dài, tuỳ ý đặt trên trang sách, mỗi lúc dùng ngón giữa nhẹ nhàng chạm vào trang sách, ngón út lại nhấc cao một chút, khi đó, Chu Diên cảm thấy ngón tay kia giống như của một vị phu nhân được tỉ mỉ chăm sóc mỗi khi xem hí kịch liền khe khẽ cử động, hoặc dùng lúc vuốt ve thân thể tình nhân mang theo dáng vẻ mê luyến động tình, nếu lúc làm mê say chỉ sợ những đốt ngón tay vì dùng lực mà càng co lên một chút……

Nhìn người sau tấm vách thủy tinh, làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn cùng yên tĩnh khó giải thích được, nhưng Chu Diên đôi khi cũng nghĩ đến một mặt khác phi thường phóng túng bừa bãi, nhiều ngày qua nhìn lâu cũng thấy nảy sinh chút kích động.

Chu Diên không thể không thừa nhận, hắn thấy một bên mặt người kia cùng đôi tay, mỗi tối để ý càng nhiều, sau đó, hắn tự mình phóng túng.

Hắn cảm thấy đây là một loại kích thích, còn hơn cùng một mỹ nữ dáng người nóng bỏng hoặc một nam nhân kỹ xảo phi thường làm, chuyện này càng thêm kích thích.

Bởi vì gần đây hắn không có hứng thú, với hắn mà nói là một đại đả kích, dù sao hắn còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa, phương diện kia chiếm phần lớn trong cuộc sống của hắn, đột nhiên không có hứng thú , vậy có nghĩa gì, có nghĩa hắn phải buông tha cho cuộc sống về đêm, với hắn mà nói đúng là quá tàn nhẫn.

Nói cho tên bạn thân nhất, hắn cư nhiên cười nhạo hắn là tiến nhập thời kỳ mãn kinh, còn nói đây là báo ứng, đương nhiên, tên đó bị hắn tẩn cho một trận.

Đi gặp bác sĩ tâm lý có thể tín nhiệm để cố vấn chuyện này, đối phương nói hắn là tạm thời mỏi mệt mà thôi, qua một thời gian là ổn, đương nhiên, còn nói càng nhiều là làm tình chính là cách thể hiện tình yêu, hắn tốt nhất biết kiềm chế bản thân, không nên lạm giao linh tinh, cần giữ thói quen tốt, Chu Diên lúc ấy tức giận đến chửi rủa, sau đó vẫn phải tuân theo lời bác sĩ.

Quan sát gần một tháng, Chu Diên mới đi tới tiệm sách để tìm người kia nhìn mặt, cũng bởi vì hắn luôn mặc sơ mi dài tay nên chỉ có thể nhìn được bàn tay người đó.

Chu Diên theo mỗi ngày quan sát liền xác định người nọ đúng là một nam nhân, hắn trong lòng hiểu rõ, hắn chú ý như vậy, là bởi vì người này làm cho hắn có cảm giác giống như Vệ Khê trước đây, loại cảm giác mê luyến, nhưng trong lòng hắn lại không chịu thừa nhận đối với Vệ Khê vẫn còn cảm giác, dù sao đã quá lâu rồi, hắn đối với việc kết bạn lại khôi phục bản tính như trước, phải là người kỹ thuật thật tốt, chứ không phải loại khô khan, nét mặt thanh thuần này.

Hắn hoàn toàn đã quên trước kia từng gặp qua Dật Ninh một lần, cầm một quyển sách hắn có chút hiểu biết ngồi xuống vị trí bên cạnh Dật Ninh.

Vì ghế dựa không lớn, hắn ngồi xuống tựa như một người trưởng thành chiếm lấy chỗ của trẻ em vậy, hắn ngồi không thoải mái, hơn nữa, cảm giác quái dị.

Dật Ninh bị thân ảnh to lớn của hắn chắn hết ánh sáng, rời ánh mắt khỏi sách nhìn lên, trộm liếc một cái người bên cạnh.

Bởi vì cậu gặp qua tương đối ít người, hầu như mỗi một người đều lưu lại trong cậu hắn một ít ấn tượng, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người giúp cậu cất sách, hơn nữa còn đỡ cậu không bị ngã sấp xuống.

Tuy rằng còn muốn nói vài lời cảm ơn, nhưng cậu không giỏi giao tiếp nên đành bỏ qua, vì thế đem tầm mắt quay về đọc sách.

Chính là, người bên cạnh làm cho người ta có cảm giác áp lực quá mạnh mẽ, hơn nữa, luôn có cảm giác hắn đang quan sát chính mình.

Dật Ninh không thích bị người chú ý, lập tức cảm thấy khẩn trương, sách đọc cũng không vào, liền quyết định hôm nay sớm trở về.

Dật Ninh đứng lên muốn đem sách để lại kệ, vì nhất thời khẩn trương nên không chú ý dưới chân, không biết như thế nào lại vấp phải chân người khác, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là người bên cạnh giữ cậu lại, cậu mới không bị ngã, tuy không ngã xuống đất nhưng so ra còn có chút khó coi hơn.

Dật Ninh gần như là bị người ôm trọn vào g ngực, đôi tay đối phương mang theo hơi ấm nóng đến độ cả người cậu đều cảm thấy ngại ngùng.

Chu Diên thấy được khuôn mặt Dật Ninh, hơn nữa, còn như ý nguyện đem người ôm trọn.

Đôi mắt to trong sáng, mang theo chút kinh hoàng, khuôn mặt xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với suy đoán cùng mong chờ của hắn, làm cho hắn cảm thấy thực vừa lòng.

Chính là, người này có chút quen mắt, Chu Diên không tự giác liền mở miệng hỏi, “Trước kia tôi từng gặp qua cậu phải không ?”

Nếu nói là muốn bắt chuyện, loại lời nói này cũng không phải thứ Chu Diên sẽ nói ra miệng, khi nói xong, hắn cũng tự cảm thấy chính mình có chút nực cười.

Dật Ninh từ trên người hắn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng bối rối trả lời: “ Tôi thường ở nơi này đọc sách, lần trước anh đến đây mua sách cũng đã giúp tôi cất sách một lần, tôi lần đó cũng suýt bị ngã, là anh đã đỡ được tôi.”

Tiếng nói của Dật Ninh mang theo nhu hoà mềm mại, mỗi một động tác đều hiện ra cảm giác tinh tế tỉ mỉ không giống nam nhân, nhưng cũng không hoàn toàn giống nữ nhân.

Chu Diên trải qua lời nhắc nhở của cậu, mới nhớ tới lần trước đến đây giúp chị hai mua sách quả thực có gặp một cậu trai rất xinh đẹp, trên mặt hắn dù không thay đổi, nhưng trong lòng đã có chút thất vọng buồn bực hối tiếc, hối tiếc vì trước kia từng gặp qua, cư nhiên lại không chú ý tới nên đã quên.

Lúc trước gặp một nam nhân ẻo lả, hắn nhất định chịu không nổi, sau một tháng quan sát Dật Ninh, hành động của cậu hắn cũng có ít nhiều hiểu rõ, cũng không cảm thấy quá đàn bà, ít ra không ẻo lả đến nỗi hắn chịu không nổi.

” Cũng phải! Tôi đúng là thấy quen quen. Còn tưởng rằng là nhớ sai!” Chu Diên cười cười, vẻ mặt đơn thuần.

“Vừa rồi cũng cám ơn anh ! Tôi phải đi về rồi! Hẹn lúc khác gặp lại” Dật Ninh rốt cuộc cảm thấy người này có chút ý đồ, tuy rằng hắn giúp mình, nhưng vẫn muốn nhanh chóng tránh đi.

“Bây giờ đã muốn về? Hiệu sách này thường thì mấy giờ đóng cửa?” Chu Diên hiển nhiên không muốn cậu đi, nên tiếp tục hỏi chuyện.

Xuất phát từ lễ phép, Dật Ninh trả lời, “Mười giờ!”

“Mười giờ sẽ đóng sao? Tôi còn định đọc xong quyển này, xem ra thời gian không đủ.” Chu Diên có chút thất vọng nói.

Dật Ninh liếc nhìn cuốn sách trong tay hắn, là thuộc về ngành quản trị, sách cũng không quá dầy, nếu là hắn, xem chừng khoảng hơn hai tiếng thì xem xong, hiện tại đã gần chín giờ, muốn xem hết chắc chắn không đủ thời gian , vì thế có lòng tốt đề nghị, “Anh có thể mua sách về xem mà!”

Chu Diên chính là muốn giữ cậu lại nói chuyện, lúc này cũng đã đạt được mục đích .

Chu Diên làm ra vẻ vô cùng ngượng ngùng, cười nói, “Kỳ thật con người của tôi có cái tật xấu, nếu mua về liền xem không vô, phải ở tiệm sách xem, hay ở thư viện xem, chứ ở nhà mình hoàn toàn xem không vào, có một câu là gì nhỉ… Sách không phải đi . . . . . . Ân. . . . . .”

Chu Diên làm bộ cố gắng suy nghĩ, Dật Ninh liền giúp hắn nói, “Sách không phải đi mượn không thể đọc.”

“Chính là ý này.” Chu Diên vỗ vỗ sách, cười nói.

Bởi vì hắn cùng Dật Ninh nói chuyện, Dật Ninh không thể vô ý vô tứ mà bỏ đi, vì thế đã bị hắn giữ lại, sau đó hắn lại nói tiếp, “Lần trước cậu đến đây đọc sách, hôm nay cậu cũng đến, vậy cậu chắc rất thích đọc sách phải không !”

Dật Ninh có chút quẫn bách, không muốn cùng hắn nói chuyện , nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc trả lời, “Phải, đọc sách có rất nhiều điều thú vị.”

Chu Diên nhìn quyển sách trong tay hắn – ‘Terre des Hommes’ ( Cõi người ta), không biết là sách gì, nhìn đến tên tác giả ‘Antoine de Saint’, Vì vậy cũng có một chút ấn tượng .

“Tôi đã từng xem qua cuốn ‘Le petit Prince’ ( Hoàng tử bé) của người này. Cậu thích sách của tác giả này sao?” Chu Diên cảm thấy hứng thú nhìn về phía Dật Ninh hỏi.

“Vâng! Rất thích, cuốn ‘Terre des Hommes’ này rất hay, tôi đã xem đến mấy lần liền.” Dật Ninh kỳ thật muốn mua quyển sách này, chính là tiền mua sách tháng này đã vượt qua dự toán, nên chỉ có thể đợi đến tháng sau mới mua được.

“Ông ta là người Mỹ phải không, thuộc tầng lớp nghèo khổ, từng làm thuỷ thủ, có phải từng viết một câu chuyện về chú chó rất nổi danh? Chính là tôi cũng chưa đọc qua, thực muốn nhìn xem một chút ít.” Chu Diên ngồi trên ghế, Dật Ninh vẫn đứng, hắn thật dễ dàng nhìn được khuôn mặt xinh đẹp hoà nhã trắng nõn của Dật Ninh phía dưới mũ.

Hắn chăm chú nhìn Dật Ninh, kỳ thật là đang có ý với mỹ nhân, Dật Ninh thấy hắn bộ dạng chuyên tâm như vậy, lại nghĩ hắn đang thắc mắc, nhưng vừa rồi hắn nói hoàn toàn nhầm hết, tác giả này là một phi công, còn người này đang nói về Jack LonDon, nhưng cậu ngại không dám thẳng thắn nói anh ta đã nhầm, đành phải tế nhị nhắc nhở, “Jack Luân Đôn đúng là người Mỹ, quyển sách kia là ‘The call of the wild’( Tiếng gọi nơi hoang dã ) là tác phẩm tiêu biểu của ông, xem rất hay.”

Chu Diên đối với mấy thứ này làm gì có hứng thú, nếu người ta nói hắn nhầm rồi, thì ra vẻ ngại ngùng, vô cùng xấu hổ mà cười, “Cư nhiên nhớ lầm, xem ra về sau trước khi nói phải nghĩ kỹ một chút”

Dật Ninh thấy hắn cười ngượng, hơn nữa bản thân cũng lâu không cùng người khác trò chuyện, con người dù sao cũng có tính cộng đồng, nên nhiều lúc vẫn hy vọng được cùng người khác giao tiếp, vì thế tiếp tục nói cùng hắn, “Không có gì, tôi cũng thường xuyên nhớ lầm nhiều việc mà.”

“Cậu đừng đứng, ngồi xuống nói đi!” Chu Diên chỉa chỉa xuống cái ghế Dật Ninh mới ngồi lúc trước, đối với cậu nói.

Ở trên lầu hiện giờ vẫn còn hai người đang đọc sách, nhìn thấy bên này hai ngươi đang trò chuyện, ánh mắt biểu hiện chút bất mãn.

Dật Ninh nhỏ giọng hồi đáp, “Không được, tôi phải đi về . Ở trong này nói chuyện sẽ quấy rầy người khác.”

Chu Diên nhìn quanh phòng, trong lòng kỳ thật cực kỳ khinh thường, nhưng mặt ngoài lại làm ra vẻ thực có lỗi, “Đúng vậy! Vừa rồi mải nói chuyện, cư nhiên không để ý.”

Hắn vốn định mời Dật Ninh đi quán cafe, nhưng nghĩ đối phương đề phòng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa mỗi ngày cũng vẫn đến hiệu sách, nên cũng không còn níu kéo , “Vậy hẹn gặp lại!Cậu đi trước đi, tôi ở lại xem sách một lát!”

Dật Ninh hướng hắn gật gật đầu, nói khẽ “Hẹn gặp lại!” Đem sách để vào chỗ cũ rồi đi xuống lầu.

Dật Ninh đi rồi, Chu Diên đương nhiên cũng đi xuống mua sách rồi rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio