Đêm tối trêи hoang dã, người xa lạ xuất hiện trong nơi dừng chân luôn làm cho người ta cảm thấy có chút mới lạ.
Hầu như mọi người bên cạnh lửa trại, đều như có như không mà đánh giá người trung niên cùng với thiếu niên xa xa.
Chỉ thấy thiếu niên đem ba lô leo núi ném xuống đất, Một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người nghe ra ba lô leo núi nặng như thế nào.
Người trung niên ở một bên không có ý hỗ trợ chút nào, mà còn thẳng thắn tìm một tảng đá ngồi xuống, chờ đợi thiếu niên nhóm lửa làm cơm.
Thiếu nữ luôn cảm thấy, thiếu niên này hoàn toàn không phải loại con nhà giàu như lời anh trai nói, trái lại càng như là nô bộc của người trung niên.
Ông lão Tần Thành thấy một màn như vậy liền nói: "Thiếu niên kia hẳn không phải là con nhà giàu, cha vừa nghe âm thanh là có thể phán đoán được, ba lô leo núi ít nhất cũng phải có kg, thành phố gần chúng ta nhất cũng hơn km, căn cứ gần nhất của liên bang phải hơn km. Cõng ba lô kg đi hơn km, con nhà giàu nào ở khu có thể chịu được cái khổ này?"
Lúc này, thiếu niên đã thuần thục móc ra một chiếc ghế xếp nhỏ từ trong ba lô.
Người trung niên ngồi ở trêи ghế, thiếu niên lại lấy ra một thiết bị đọc từ trong ba lô đưa cho ông ta.
Bên cạnh lửa trại, người trẻ tuổi Tần Đồng bỗng nhiên chần chờ một chút: "Quả thật không giống con nhà giàu."
Khi đang nói chuyện, thiếu niên lại từ trong ba lô leo núi lấy ra một cái ly giữ ấm màu bạc, sau đó thuần thục dùng ly pha nước trà, đưa tới trong tay người trung niên.
Người trung niên thoả mãn gật đầu, tiếp tục nhìn về thiết bị đọc trong tay, dường như không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn xem tin tức hoặc đọc sách.
Tới lúc này, thiếu niên mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. . .
Hắn ngồi ở trêи tảng đá lớn thở dốc gần vài giây, sau đó liền từ trong ba lô leo núi lấy ra rìu cầm tay, chọn một thân cây nhỏ nhất cách đó không xa rồi chặt đứt, sau đó nhặt lấy củi xếp chồng cùng một chỗ.
Thậm chí thẳng thắn lưu loát dùng cành cây dựng một cái giá ba chân trêи đống củi, treo một cái nồi nhỏ chuẩn bị nấu cơm.
"Thủ pháp cắm trại rất quen thuộc, " Tần Đồng bên cạnh lửa trại nói: "Thế nhưng rất kỳ quái, da của thiếu niên này rất trắng, hẳn là người rất ít đi ra hoang dã."
So sánh với làn da trắng nõn của người trung niên và thiếu niên bên kia, Tần Đồng, Tần Thành bọn họ thì màu da ngăm đen, vừa nhìn đó là quanh năm sinh hoạt trong hoàn cảnh dãi nắng dầm sương.
Tia tử ngoại mạnh mẽ tắm một lớp rồi lại một lớp da của bọn họ, cuối cùng lưu lại lớp da cứng nhưng thô ráp.
Cũng bởi vì như vậy, thiếu niên vừa xuất hiện, liền lộ ra khí chất không giống người thường.
Đối phương có làn da trắng cùng với vẻ thanh tú rất ít gặp trêи hoang dã.
Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh lửa trại yên lặng nhìn, ánh mắt dường như bị hút.
Chỉ thấy thiếu niên lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen từ trong ba lô leo núi, sau đó lại từ bên trong nặn ra cây kim màu đen.
Ngay khi bọn họ nói chuyện, thiếu niên dựng đứng một khúc củi gỗ, dùng phần lưng của lưỡi rìu đóng cây kim đen vào đỉnh khúc củi, cho đến khi kim đen chui toàn bộ vào khúc củi.
Rất nhanh, đen kim bắt đầu phát nhiệt, trêи khúc củi bốc ra khói trắng.
Tần Đồng nhìn về phía ông lão: "Cha, là công nghệ Nano của Khánh thị."
Tần Thành gật đầu: "Cha đã nhìn thấy thứ này."
Người từng có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã đều biết rõ, củi gỗ rất khó châm lửa.
Có đôi khi loay hoay một giờ, mới có khả năng đánh ra lửa trong củi gỗ, đợi cho lửa xuất hiện, người châm lửa còn phải thổi liên tục, cuối cùng khói làm cay con mắt, mặt cũng sẽ bị hông đen.
Tác dụng của cây kim màu đen sau khi được thiếu niên đóng nó vào trong khúc củi gỗ, trực tiếp tỏa nhiệt liên tục, trong phút liền có thể châm được một khúc củi gỗ.
Tần Đồng nói: "Lần trước đi thành phố số nhìn đồ dùng, con liền thấy sản phẩm Nano của Khánh thị, hình như gọi là Lôi Thần. Con lúc đó có hỏi, giá đặc biệt đắt, cây kim không nổi bật có thể đổi được tứ chi máy toàn thân của con."
Nhưng giờ phút này Tần Đồng mới hiểu được, đồ vật hắn cảm thấy vô cùng đắt, thật ra ở trong mắt người khác căn bản không tính là cái gì.
Ông lão Tần Thành mở ra gói thuốc lá vừa rồi thiếu niên đưa cho ông, rút ra một điếu đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, lại đem điếu thuốc nhét trở lại một lần nữa.
Gói thuốc là trêи hoang dã, có đôi khi có thể đổi được không ít thứ tốt, ví dụ như bản đồ thô, da lông dã thú, thảo dược cứu mạng.
Thậm chí có thể tìm người trao đổi, động vật có vài đặc tính kỳ quái trong Vùng đất Cấm Kỵ.
Hoang dã không thể so với thành phố, nơi này có rất nhiều nguy hiểm không biết.
Tiền ở chỗ này rất khó sử dụng, phải sử dụng tiền tệ cứng mới được.
Thiếu nữ bên cạnh lửa trại yên lặng nhìn thiếu niên bận rộn, người trung niên kia không có một chút ý hỗ trợ, giống như là một ông chủ lớn sống an nhàn sung sướиɠ.
Thiếu niên đi tới đổ nước trong và gạo trắng vào trong nồi nhỏ, nấu cháo hoa.
Không chỉ có như vậy, hắn còn bỏ thêm nho khô cùng với táo đỏ trong cháo hoa, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Nhưng bản thân thiếu niên không có uống cháo, mà là yên lặng ngồi ở một bên gặm thanh Protein tổng hợp khẩu vị khô khan.
Thanh Protein này bình thường chỉ có người kiếm ăn trêи hoang dã mới ăn, một thanh có thể cung cấp dinh dưỡng cho một ngày, thiếu niên liên tiếp ăn bốn thanh.
Đợi cho cháo hoa nấu xong, thiếu niên cẩn thận bưng đến trước mặt người trung niên. . .
Thiếu nữ có chút không cam lòng: "Bản thân người trung niên kia không có tay không có chân sao, vì sao tất cả đều để cho người khác hầu hạ vậy."
Lúc này, thiếu nữ bên cạnh lửa trại bỗng nhiên phát hiện, thiếu niên kia sau khi ngồi xuống trực tiếp cởi giày dưới chân, vớ chân màu trắng bên trong đều đã bị máu nhuộm đỏ.
Thiếu niên chậm rãi đem vớ chân lột ra, máu tươi đã đông khô lại ở bàn chân tràn đầy vết thương.
Thiếu niên dùng cồn cùng với bông vải chà lau sạch sẽ vết thương, lại bôi thuốc mỡ cho mình.
Trong quá trình này, đối phương rõ ràng rất đau nhưng không nói một lời, chỉ là cau chặt mày.
Hơn nữa, vừa rồi đối phương sắc mặt như thường, tư thế bước đi cũng không có chút nào khác thường, dường như vết thương ở chân không tồn tại.
Nghĩ đến đối phương nhịn xuống đau đớn hầu hạ người trung niên kia, thiếu nữ liền có chút đau lòng.
Thiếu nữ bỗng nhiên nói: "Hay là con đi giúp hắn nha, cha xem chân của hắn đều bị thương, còn phải làm việc nặng."
Tần Thành nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc nói: "Hắn là nô bộc, đây là việc của hắn. Con thành thật ở chỗ này cho cha, con thật sự thích nô bộc là không cứu được, vì bọn họ là người không có tự do hiểu không?"
Thiếu nữ có chút ủy khuất, nhưng không nói nữa.
Chỉ là đứng xa xa nhìn.
Lúc này, thiếu niên đang ngồi dưới đất, tiếp tục xử lý vết thương ở chân của mình.
Tuy rằng cổ áo khoác che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương, nhưng thiếu nữ cảm thấy mặt của đối phương vô cùng dễ nhìn.
"Cha, cha nói hắn là nô bộc?" Thiếu nữ hỏi.
"Ừm, " Ông lão Tần Thành gật đầu: "Con cũng gặp qua người như thế trong thành phố, đem mạng bán cho nhân vật lớn, cả đời đều không chạy trốn được bị ràng buộc của vận mệnh."
Từ ngữ nô bộc này không hề xa lạ ở thế giới Bên Trong, hầu như cùng cấp với nô ɭệ.