Khi Lưu Đức Trụ nói bản thân mình xuyên không đến nhà tù số , đồng thời đã gặp được Lý Thúc Đồng.
Những lời này lọt vào trong lỗ tai của mọi người giống như là: tôi đã chơi bản Close Beta thử nghiệp của trò chơi này, hơn nữa đã lấy được vũ khí tối thượng duy nhất trong trò chơi, còn nhận được nghề ẩn lợi hại nhất trong trò chơi này.
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Đức Trụ liền trở thành tồn tại như thần trong lòng các học sinh.
Khánh Trần nhìn phản ứng của mọi người yên lặng không nói gì, bất quá cái này cũng không liên quan gì đến hắn, không cần phải vạch trần đối phương.
Chỉ nghe các học sinh hỏi: "Lý Thúc Đồng trông như thế nào?"
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ông ta ở trong nhà tù tương đối đặc biệt, người khác đều mặc áo tù, chỉ có một mình ông ta mặc trang phục luyện công đánh Thái Cực quyền, tôi đoán ông ta có lẽ là trưởng ngục giam? Bên người còn có hai người tùy tùng, trong đó một người gầy teo, hay cười tủm tỉm, người kia thì tương đối cường tráng, không thường mở miệng."
"Vừa nghe giống như là lão đại. . ." Có bạn học cảm khái nói.
"Đúng rồi, " Lưu Đức Trụ nói: "Ông ta còn nuôi một con mèo, là loại đặc biệt lớn, hai lỗ tai có một chùm lông dựng thẳng, thoạt nhìn giống mèo rừng."
Mọi người thấy Lưu Đức Trụ nói chi tiết như vậy, cũng dần dần thật tin tưởng lời nói của đối phương.
Lúc này có người hỏi: "Vậy cậu có nhận được phương pháp chuyển chức từ ông ta chưa?"
Do ảnh hưởng của Hà Tiểu Tiểu, không ít học sinh đều dùng thuật ngữ trò chơi để hình dung thế giới Bên Trong.
Bất quá, lời này vừa nói ra Lưu Đức Trụ liền nói quanh co: "Muốn được chuyển chức nào có dễ dàng như vậy, các cậu cũng nghe Hà Tiểu Tiểu nói Lý Thúc Đồng không phải người bình thường, muốn thu hoạch lòng tin của ông ta khẳng định không dễ dàng."
Các học sinh nghe xong gật đầu, như vậy mới phù hợp lẽ thường.
Mọi người suy nghĩ như vậy, Lưu Đức Trụ có thể nhận được cơ hội chuyển chức hay không cũng không nhất định.
"Thế nhưng, " Lưu Đức Trụ lập tức bổ sung: "Nếu tôi đã xuyên không tới nhà tù số rồi, vậy khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, hơn nữa, tôi đã nói chuyện với Lý Thúc Đồng!"
Hứng thú của mọi người lại tăng lên: "Nói cái gì?"
Lưu Đức Trụ tiếp tục qua loa: "Chính là hàn huyên vài câu. . ."
Lúc này, chỉ có Khánh Trần biết Lưu Đức Trụ nói cái gì với Lý Thúc Đồng: cho tôi nhiệm vụ chuyển chức.
Lại có bạn học hỏi: "Vậy cậu xuyên không đến nhà tù số , là tù nhân bên trong sao? Có thể rất nguy hiểm rất khổ hay không?"
Lưu Đức Trụ nói: "Cũng không, tôi không giống các tù nhân khác."
Khánh Trần biết, đối phương nói lời này thật ra là nói thật, đối phương quả thật không giống các tù nhân khác, dù sao tù nhân khác không bị biệt giam.
Nghe đến đó hắn xoay người quay về phòng học của mình, xem ra rất khó nghe được tin tức có dinh dưỡng từ đối phương.
Mà đối phương hiện tại sở dĩ nói như vậy, đại khái là bởi vì lòng hư vinh của thiếu niên.
Có người nói, khi thần sáng tạo nhân loại, tùy tùng của ngài lo lắng: ngài cho nhân loại lòng hiếu kỳ, trí tuệ cùng với dũng khí, bọn họ sẽ mạnh mẽ quá mức.
Vì vậy thần suy nghĩ một chút rồi trả lời: vậy lại cho bọn họ một chút hư vinh cùng với đố kị.
Khánh Trần cảm thấy có lòng hư vinh chưa chắc là chuyện xấu, nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, bại lộ bản thân là người xuyên không lại là một lựa chọn vô cùng ngu xuẩn.
Nhất là công bố bản thân quen biết với một trong số những nhân vật quan trọng nhất của thế giới Bên Trong.
Ít nhất căn cứ theo video hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu mà xem, Lý Thúc Đồng quả thật là nhân vật như vậy.
Bất quá, muốn lấy được phương pháp siêu phàm thoát tục từ Lý Thúc Đồng, cũng không dễ dàng như trong video hướng dẫn đã nói.
Phải biết rằng Khánh Trần nỗ lực nhiều như vậy, bất quá cũng là đến gần mà thôi.
Trong sự kinh ngạc cùng với ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các học sinh, Khánh Trần đi lướt qua những bạn học vừa chạy đến giúp vui, hắn không dự định hưởng thụ loại vinh quang này, ánh mắt của người khác không quan hệ với hắn.
Hơn nữa, tổ chức thần bí sợ rằng sẽ lập tức đến.
Lần trước đối phương không có xuất hiện, nhưng lần này nhất định sẽ.
Nhưng mà ngay khi hắn đi ngược chiều, nhưng bỗng nhiên thấy Nam Canh Thần sợ hãi rụt rè đang cúi đầu ở đằng sau đám người.
"Nam Canh Thần, " Khánh Trần hô.
"Hả? Ai gọi tôi?" Nam Canh Thần ngẩng đầu.
Vì vậy Khánh Trần liền thấy cả người Nam Canh Thần đang uể oải.
"Cậu làm sao vậy?" Khánh Trần buồn bực nói: "Bị ai đánh hả?"
"Không có không có, " Nam Canh Thần nhanh chóng cúi đầu rồi lắc đầu: "Tôi chỉ là không ngủ tốt."
Khánh Trần nhìn kỹ đối phương, không có tứ chi máy, cũng không có dị thường khác, chỉ là tinh thần không tốt lắm.
Hắn kéo Nam Canh Thần trở về phòng học thấp giọng hỏi: "Đây là xuyên không qua bị người dằn vặt sao?"
"Xuyên không? Cái gì xuyên không?" Nam Canh Thần giả vờ mê man.
Trong lòng Khánh Trần nói thầm, hắn có thể xác định đối phương khẳng định xuyên không.
Chỉ là thằng nhãi này rốt cuộc đã trải qua cái gì ở thế giới Bên Trong, mới có thể thay đổi dáng vẻ đắc ý của ngày xưa, biến thành dáng vẻ ủ rủ hiện tại.
"Cậu xuyên không qua làm cái gì, " Khánh Trần nói thầm nói.
"Tôi không có xuyên không! Ai nói tôi xuyên không tôi gấp với người đó!" Nam Canh Thần nói.
Được, Khánh Trần thấy hỏi không ra cái gì cũng liền mặc kệ.
Mình ngay cả đối phương xuyên không đến nơi nào, thân phận gì cũng không biết, muốn giúp cũng giúp không được.
Cho đến lúc gần vào tiết học, Nam Canh Thần mới rốt cục nhỏ giọng nói một câu: "Trước đây tôi không phải đã nói với cậu, có một group của người xuyên không sao?"
"Ừm, đúng vậy cậu đã nói, " Khánh Trần gật đầu.
Tên nhóc này không phải là người có lòng dạ đặc biệt sâu, chuyện lớn như xuyên không không thể nói ra hết, khẳng định là không nín được.
Lại nghe Nam Canh Thần nói: "Tôi có phải đã nói với cậu, có người bán vớ chân của thế giới Bên Trong hay không?"
"Ừm, " Khánh Trần gật đầu.
"Cái kia là giả, " Nam Canh Thần nói: "Cậu đừng hỏi tôi làm sao mà biết được, dù sao thì hắn không phải người xuyên không, từ bên kia căn bản không mang vớ chân trở về."
"Ừm, " Khánh Trần lại gật đầu.
Nam Canh Thần nói tiếp: "Tôi có phải cũng đã nói với cậu, có một người xuyên không nói có thể hỗ trợ liên hệ phú bà?"
"Ừm, " Khánh Trần tiếp tục gật đầu.
"Người xuyên không này là thật."
Vẻ mặt của Khánh Trần lập tức trở nên nghiêm túc: "! ! !"
Hắn dùng vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn Nam Canh Thần, cả nửa ngày không nói ra lời.
Theo lý mà nói, tính là lúc trước lần đầu tiên hắn xuyên không đều không khϊế͙p͙ sợ như thế.
Cho nên, trạng thái uể oải của thằng nhãi này, chính là bởi vì sau khi đi vào, người khác hỗ trợ liên hệ phú bà?
Nam Canh Thần nhịn không được đem lời nói ra hết, cũng ý thức được nói có chút nhiều, vì vậy nhanh chóng sửa sai: "Tôi cũng là nhìn những người khác trong group nói, tôi không phải là người xuyên không nha."
"Ừm, tôi rõ ràng, " Khánh Trần gật đầu chấp nhận lời nói dối của đối phương.
Hai bên lâm vào im lặng một lúc lâu.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: ". . . Đưa tiền nhiều không?"
Nam Canh Thần sắc mặt đại biến: "Tôi đều nói tôi không phải người xuyên không."
Lúc này, tiếng chuông đi học vang lên.
Nhưng sự chú ý của các học sinh không nằm trêи người giáo viên vừa đi vào phòng học, mà là bốn người áo đen trêи hành lang ngoài cửa sổ.
Khánh Trần dùng thân hình của Nam Canh Thần che giấu bản thân, hắn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Người áo đen có hiệu trưởng trường học đi cùng, đi tới phòng học của lớp bên cạnh.
Các học sinh kinh ngạc nói chuyện với nhau, ngay cả giáo viên môn toán đều nhịn không được đứng ra trêи hành lang nhìn.
Chỉ riêng Khánh Trần không sợ hãi, bởi vì hắn đã sớm gặp qua những người này.