Ảo giác của nóng cháy, máu sôi trào, nhịp tim đập như sấm sét.
Khánh Trần dường như cảm giác được cả thế giới đang bùng nổ chấn động, kể cả cuộc sống trước của mình cũng bốc cháy lên.
Chỉ là, cảm giác bỏng rát lại bắt đầu biến mất rất nhanh, theo nhịp hô hấp, đường viền lửa trêи gương mặt của hắn cùng với Lý Thúc Đồng vẫn còn, nhưng không khí hắn hít vào trong phổi, lại biến thành gió mát thoải mái, không còn kèm theo đau đớn của trước đó!
Một bên Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nhắc nhở: "Bảo vệ ý thức, những đau đớn cậu từng quên sẽ nhanh chóng quét sạch tất cả trong đầu, tất cả đau đớn, nhớ kỹ là tất cả đau đớn. Giây phút ấy cậu sẽ bắt đầu sụp đổ, nếu như cậu không qua được cửa ải này, không ai giúp được cậu."
Khánh Trần rùng mình, bởi vì đau đớn theo như lời của Lâm Tiểu Tiếu trong khoảnh khắc mạnh mẽ tiến vào trong đầu:
Hắn lần đầu tiên sinh hoạt một mình, bị đứt ngón tay khi thử nghiệm tự mình làm cơm, trong nháy mắt khi bị đứt tay, mũi đao chậm rãi xẹt qua từ da, ngay cả xúc cảm của một đường vân tay bị cắt đứt đều được nhớ lại.
Khi bị trấn nước, dòng nước lạnh giá chảy ngược vào phổi, như là những cây non có độc, rể cây lạnh giá cắm vào trong phổi của hắn.
Trong phòng tối, khô cạn khi mất nước cùng với đau đớn của trấn nước hòa quyện vào nhau.
Còn có mặt trời chiều của ngày đó khi mẹ rời đi.
Cùng với bóng lưng kéo va li hành lý của đối phương dưới mặt trời chiều.
Tất cả cái này đều dường như thủy triều quét ngang tất cả, như muốn đem vách núi cạnh biển đập thành đá vụn.
Sóng biển đen nhỏ vụn như đao, phát ra gào thét và kêu rêи vào hư không.
Khánh Trần hình như lại nhớ tới lúc trấn nước, nhắm hai mắt lại.
Hắn lần thứ hai rơi vào trong hư vô của bóng tối.
Dưới vực sâu có âm thanh nhẹ nhàng hô: "Đi cùng mẹ đi."
Khánh Trần trả lời: "Đường xa như vậy con đều tự mình đi tới, đường còn lại, con cũng tự mình đi."
Dường như thời gian chỉ trôi qua trong nháy mắt, lần thứ hai hắn mở mắt.
Thảo nào Lý Thúc Đồng lại nói, không chịu đựng qua được cửa ải này là sẽ không có biện pháp đi con đường của ông ta.
Thì ra đều là vì giờ phút này.
Hô hấp của Khánh Trần như một ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa ấy như là đốt sạch chuyện cũ trước kia trong khoảnh khắc, từ nay về sau hắn rõ ràng lựa chọn của mình, không cần hối hận, không cần quay đầu lại nhìn.
Quãng đời còn lại, chỉ còn con đường phía trước.
Vẻ mặt của Diệp Vãn cùng với Lâm Tiểu Tiếu bên cạnh cũng có thay đổi, bọn họ đứng thẳng thân thể nhìn nhau, tựa như không nghĩ tới Khánh Trần đến bây giờ vẫn còn giữ được tỉnh táo.
Bọn họ cũng từng trải qua loại đau đớn này, khi đau đớn tập trung cùng một chỗ, bọn họ rất rõ ràng tâm lý bắt đầu sụp đổ là loại cảm nhận gì.
Cũng chỉ có người nhìn thẳng mỗi một lần đau đớn, mới có thể bước qua vực sâu của "Vấn tâm", đem quá khứ của mình cắt đứt với tương lai, để đi về phía trước.
Lâm Tiểu Tiếu lẩm bẩm nói: "Có thể là Khánh Trần đã gặp qua là không quên được, cho nên những đau đớn ấy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quên. . ."
Bộ não của con người có cơ chế bảo hộ, nó sẽ làm bạn quên đi một vài thứ, do đó cho bạn một cuộc sống tốt hơn.
Thế nhưng, trạng thái siêu trí nhớ cho Khánh Trần một loại thiên phú trác tuyệt, cũng cho hắn đau đớn vô tận.
Nỗi đau lập đi lập lại hàng năm, hắn đã sớm quen thuộc.
Khánh Trần cho tới bây giờ đều không phải là con cưng trong nhà, từ rất lâu trước đây, hắn đã là tín đồ của nỗi đau.
Hơn nữa, vực sâu kia, hắn đã sớm bước qua.
Lý Thúc Đồng chậm rãi buông lỏng tay của hắn ra, xúc động nói: "Cửa ải này còn muốn thuận lợi hơn so với tôi tưởng tượng."
Không biết vì sao, khi ông ý thức được chuyện gì xảy ra, bắt đầu có chút đau lòng người thiếu niên trước mặt.
Không ai biết cuộc đời của đối phương rốt cuộc là thế nào, khi đối phương hưởng thụ thiên phú, lại cõng trêи lưng cái gì.
Hoa văn lửa trêи gương mặt của Khánh Trần bắt đầu biến mất, hắn hỏi: "Thuật hô hấp này có tác dụng gì?"
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì hắn không cảm nhận được thay đổi rõ ràng của thân thể.
Chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, dễ dàng không gì sánh được, suy yếu bởi vì đoạn thực của bốn ngày trước rất nhanh biến mất.
"Nó chỉ là phương pháp hỗ trợ, " Lý Thúc Đồng nói: "Thuật hô hấp là một loại hô hấp với tần suất khác, hiện tại cậu không có biện pháp sử dụng một mình, chờ tôi dẫn cậu vài lần, cậu sẽ nhớ kỹ tiết tấu của nó."
Nhưng mà vừa dứt lời, Lý Thúc Đồng liền thấy Khánh Trần ngồi xếp bằng đối diện, đường viền lửa trêи mặt không hề biến mất, mà là lần thứ hai tràn ra!
Ông lần đầu tiên cười khổ nói: "Đã quên cậu có thể đi vào trạng thái siêu trí nhớ, có thể trực tiếp ghi nhớ loại tiết tấu hô hấp này."
Không thể không nói, Lý Thúc Đồng hiện tại là thật sự có chút bất đắc dĩ, lúc trước ông được giáo viên dẫn hơn bốn mươi lần mới miễn cưỡng nhớ kỹ tần suất hô hấp, sai một chút đều không được.
Nhưng thiếu niên trước mặt chỉ một lần liền có thể.
Lý Thúc Đồng ngược lại nói: "Nếu cái này không cần tôi dẫn, vậy trực tiếp nói với cậu về truyền thừa của kỵ sĩ, về phần tác dụng của Thuật hô hấp, có thể đợi sau này rồi hãy nói."
"Thuở khai sơ của tổ chức Kỵ Sĩ, là do người sáng lập phát hiện bí mật của khóa gien."
"Căn cứ tổng kết của ngài ấy, khi nhân loại hoàn thành tám cửa ải sinh tử, khóa gien sẽ tự mình mở ra."
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Vào thời điểm ban đầu, cậu chỉ có hoàn thành tám cửa ải sinh tử này mới xem như là một kỵ sĩ hợp lệ, mở ra khóa gien, siêu phàm thoát tục."
"Khi đó kỵ sĩ còn rất nhiều, bọn họ cùng với nhân loại trải qua đại thảm họa của thời đại, cùng với nhân loại may mắn còn tồn tại khai sáng kỷ nguyên của nền văn minh mới."
"Nhưng sau này kỵ sĩ càng ngày càng ít, không phải bởi vì không có người thích hợp, mà là có một cửa ải sinh tử phải hoàn thành trong biển, nhưng vùng biển lớn đó đã biến thành Vùng đất Cấm Kỵ. Trước đây là cửu tử nhất sinh, hiện tại thành thập tử vô sinh."
"Thiếu một cửa ải sinh tử, khóa gien tự nhiên không cách nào mở ra."
"Nhưng kỵ sĩ đứng đầu thời điểm đó là Tần Sanh cũng là thiên tài trác tuyệt, ông ta khai sáng Thuật hô hấp mới để hỗ trợ, người nối nghiệp phát hiện sử dụng Thuật hô hấp khi khiêu chiến, mỗi khi hoàn thành một cửa ải sinh tử, liền mở ra một chút khóa gien, không cần hoàn thành tất cả mới mở ra."
"Tuy rằng kỵ sĩ chỉ hoàn thành một cửa ải sinh tử, cũng không thể mạnh mẽ như kỵ sĩ hoàn thành tám cửa ải sinh tử, thế nhưng khi mọi người hoàn thành cửa ải sinh tử thứ sáu, thực lực vượt qua kỵ sĩ thế hệ trước toàn diện."
"Nếu như dựa theo phân chia đẳng cấp của thế giới Bên Trong, đó chính là sáu đẳng cấp A B C D E F, hoàn thành cửa ải sinh tử thứ sáu chính là cấp A."
Khánh Trần sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới người siêu phàm của thế giới này còn có phân chia đẳng cấp.
Hắn đột nhiên hỏi: "Vậy đẳng cấp của thầy là cái gì?"
Diệp Vãn ở một bên nói: "Ông chủ là cấp S."
Bởi vì Lý Thúc Đồng đã hoàn thành cửa ải sinh tử thứ bảy, chỉ thiếu cửa ải cuối cùng.
"Nhưng Thuật hô hấp này rốt cuộc thần kỳ như thế nào, có thể hỗ trợ mở khóa gien?" Khánh Trần hỏi.
Trong lòng hắn lúc này kϊƈɦ động, bởi vì bản thân mình đã chạm đến cánh cửa lớn của thế giới mới, nhưng hắn vẫn còn có chút không giải thích được.
"Cậu hẳn là biết Endorphin, " Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần tuy là đã gặp qua là không quên được, nhưng hắn trước đây thật đúng là không nghiên cứu qua thứ này, chỉ có thể dựa vào tin tức trong trí nhớ mà nói: "Giống như Dopamine, là vật phân bố làm cho người vui vẻ, bất quá cũng có khác nhau: chơi trò chơi, trúng vé số, đánh bạc thì nhận được chính là Dopamine, còn vui sướиɠ cùng với sảng khoái sau khi vận động, chính là Endorphin."
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Sách Súp gà cho Tâm hồn đều nói như vậy, nhưng Dopamine cũng không thể trực tiếp làm cho người ta vui vẻ, nó chỉ là một chất dẫn truyền thần kinh, vật chất phụ trách vận chuyển Serotonin có thể làm cho người ta hưng phấn. Bất quá nói phổ thông một chút, Dopamine cho vui sướиɠ cũng không sai, nhưng có một điều cậu phải hiểu được, nó cho không phải vui sướиɠ, mà là khát vọng của nghiện."
"Vậy Endorphin?" Khánh Trần hỏi.
"Endorphin là một loại vật chất trước đắng sau ngọt, nó kết hợp cùng với morphine trong thân thể, có thể tạo tác dụng ức chế sự truyền tín hiệu đau, nhưng cái này chỉ là chức năng cơ bản nhất, " Lý Thúc Đồng nói: "Tiền bối Tần Sanh làm kiểm tra rất nghiêm ngặt lờng, phát hiện khi kỵ sĩ hoàn thành một cửa ải sinh tử, lượnng Endorphin sẽ nhiều phân bố trong cơ thể."
"Cho nên ngài ấy cho rằng, Dopamine là thuốc độc làm cho người ta nghiện, còn Endorphin mới là chìa khóa mở ra khóa gien."
"Cho nên trong tổ chức Kỵ Sĩ xuất hiện một câu tín điều: trải qua đau đớn của cuộc sống, mới có thể bước lên cao hơn."
[Endorphin (là từ viết tắt của endogenous morphine, có nghĩa là "morphin nội sinh") là hormone peptide và các neuropeptide opioid nội sinh có ở người và động vật khác, Endorphin đảm nhận chức năng chính là ức chế sự truyền tín hiệu đau; chúng cũng có thể tạo ra cảm giác rất giống với cảm giác do các opioid khác tạo là cảm giác hưng phấn.
Dopamine là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể, trong văn hóa và truyền thông đại chúng, dopamine thường được xem là hóa chất chính của hạnh phúc.
Phenethylamine (PEA) là một hợp chất hữu cơ, alcaloid monoamin tự nhiên và amin, hoạt động như một chất kϊƈɦ thích hệ thần kinh trung ương ở người.
Serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh Monoamine được phát hiện vào năm bởi nhà khoa học người Ý Vittorio Erspamer. Serotonin chủ yếu được tìm thấy trong đường tiêu hóa và hệ thống thần kinh trung ương, có nhiều chức năng khác nhau: điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng thuộc về nhận thức]