Khánh Trần đời này đều chưa thấy qua số tiền tám ngàn đồng, hắn không muốn chuyển khoản, mà là kiên trì bảo đối phương lấy tiền mặt.
Ông già trong tiệm vàng một bên đếm tiền, một bên nói thầm: "Còn nhỏ tuổi mà rất cẩn thận, bất quá làm cái nghề của cậu cẩn thận một chút cũng không sai, lần sau có thu hoạch nữa nhớ đến chổ của tôi, số lượng lớn tôi tăng thêm đồng mỗi gram cho cậu, có bao nhiêu thu bấy nhiêu."
Ông già tựa như xem Khánh Trần trở thành tên trộm, nhưng Khánh Trần cũng không có phản bác.
Ông ta đem tiền đưa cho Khánh Trần, sau đó nhìn Khánh Trần dùng tay lần lượt kiểm tra từng tờ tiền, mực in, bóng chìm và hình định vị, hình ẩn, dải iriodindưới ánh đèn, kiểm tra không sót một tờ.
Cuối cùng Khánh Trần từ trong xấp tiền rút ra hai tờ: "Tờ và này, làm phiền đổi một chút."
Ông già có chút đau răng: "Người tới bán vàng như cậu bình thường cầm tiền liền đi, có rất ít người cẩn thận giống như cậu."
Nói xong ông ta mở ngăn kéo bên cạnh, đổi hai tờ tiền khác.
"Muốn làm ăn buôn bán lâu dài, sau đó đừng dùng tiền giả lừa gạt người, " Khánh Trần nói.
"Đi đi, nhớ ghé lại, " Ông già bất đắc dĩ.
Khánh Trần nhận tiền quay đầu liền đi, đi rất nhanh, ông già của tiệm vàng nhìn bóng lưng của hắn nghĩ thầm, thiếu niên này sau đó tuyệt đối có thể có tiền đồ lớn, trở thành vua trộm một đời.
Hắn quẹo bảy tám lần trong ngõ, mới ngồi xe buýt về nhà.
Lại ra chợ nông sản mua hơn kg thịt bò, ,kg trứng gà, còn có một chút rau dưa.
Diệp Vãn từng nói qua, hắn hiện tại phải biến thành một loài động vật ăn thịt hung mãnh.
Trở lại khu nhà, hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Đồng Vân ở lầu hai len lén vẫy tay với hắn.
Khánh Trần suy nghĩ một chút, trái lại vẫy vẫy tay cho Lý Đồng Vân, ý bảo cô bé có chuyện xuống lầu nói.
Giang Tuyết là Người du hành Thời Gian đã biết ở bên ngoài, mình cứ đến nhà của đối phương có thể sẽ bị người chú ý, nhưng Lý Đồng Vân chỉ là một cô bé, đến nhà hắn thật ra không gây chú ý.
Lý Đồng Vân vừa vào cửa nói câu đầu tiên đó là: "Anh Khánh Trần, hàng xóm mới tới là ai vậy, anh có nói chuyện nhiều với bọn họ không."
"Là từ Hải thành chuyển trường tới, vì Lưu Đức Trụ mà đến, " Khánh Trần chia xẻ tin tức của hắn: "Anh nghe bọn họ dùng tiếng Anh nói chuyện, Hải thành hẳn là thành phố số củathế giới Bên Trong."
"Anh Khánh Trần còn có thể nghe hiểu tiếng Anh?" Lý Đồng Vân nghi hoặc nói: "Thính lực tốt như vậy sao?"
"Cũng được, " Khánh Trần không có giải thích quá nhiều ở việc này, mà là tiếp tục nói: "Bọn họ ở chỗ này khẳng định là vì mẹ của em, những người này xuyên không đến thành phố số không có căn cơ, cho nên muốn đến thành phố số tìm kiếm cơ hội. Đương nhiên anh cảm thấy khả năng không đơn giản như vậy, bọn họ ở thành phố số , thậm chí có thể có kẻ thù."
Đi tới thế giới Bên Trong có kẻ thù hay không, cái này không phải bản thân Người du hành Thời Gian có thể quyết định.
Nếu như không có kẻ thù, vậy với thế lực của đối phương tại Hải thành, vì sao không trực tiếp tìm kiếm Người du hành Thời Gian khác của bản địa trợ giúp?
Căn cứ tin tức đạt được từ trêи mạng internet của Khánh Trần, Hải thành có một người siêu phàm, còn có một người nói chuyện của Thanh Long xã ở thành phố số , lẽ ra đã không sai.
Nhưng đám người Hồ Tiểu Ngưu không dùng tiền tìm những người này hỗ trợ, mà là bỏ gần tìm xa chạy tới Lạc Thành tìm Lưu Đức Trụ.
Đại khái là người mà bọn họ chọc phải, Người du hành Thời Gian ở Hải thành không cách nào giải quyết.
Lý Đồng Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Thành phố số là địa bàn của Tập đoàn Trần thị, thành phố số là sân nhà của Tập đoàn Lý thị, bọn họ có thể chọc Trần thị hay không?"
Khánh Trần suy nghĩ một chút lại nói: "Không sao cả, bọn họ hiện tại dùng tiếng Anh giao lưu không kiêng nể gì cả, anh nghe một chút sẽ biết."
"Bọn họ nói cho anh nghe ngay trước mặt?" Lý Đồng Vân ngửa đầu hỏi.
Khánh Trần sờ sờ đầu của cô bé cười nói: "Bởi vì bọn họ không thông minh như em."
Lúc này Lý Đồng Vân chạy đến phòng vệ sinh trong nhà Khánh Trần, ôm lấy quần áo dơ của Khánh Trần bỏ chạy: "Mẹ vừa rồi dặn em đến nhà anh lấy quần áo dơ đi giặt, anh đừng làm khó dễ em, em cũng chỉ là nghe lời của mẹ."
Nói xong, Lý Đồng Vân liền mở cửa chạy lên lầu. . .
Khánh Trần cười cười, sau đó quay đầu lại nhìn căn nhà vắng vẻ của mình, bắt đầu huấn luyện cô độc.
Không ai giám sát, không ai ủng hộ.
Khánh Trần có khả năng làm chính là nói với bản thân mình, đừng có ngừng, đi về phía trước đi.
Hắn từng nghe người khác nói, kẻ tách ra khỏi quần thể, không phải thần, chính là dã thú.
Vậy nếu hắn còn chưa cách nào trở thành thần, trước tiên làm một con dã thú cũng không sai.
. . .
Đếm ngược ngày.
Khánh Trần đi tới trường học sớm đem bàn của mình trao đổi với Nam Canh Thần, như vậy hắn liền biến thành ngồi bên cạnh Vương Vân.
Nam Canh Thần vừa vào lớp liền cười mờ ám với hắn, sau đó hạ thấp âm thanh nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự là một chút tâm tư đều không có, không ngờ lại quá chủ động như vậy. Có việc nói sớm đi, nói sớm ngày hôm qua liền đổi với cậu!"
Khánh Trần liếc mắt nhìn hắn, đối phương đây là cho rằng, mình đổi vị trí là muốn tiếp cận Vương Vân.
Trêи thực tế, mình chỉ là muốn nghe nội dung nói chuyện của Vương Vân và Bạch Uyển Nhi mà thôi.
Bất quá, nghĩ như vậy mới là tốt nhất, hắn hy vọng Vương Vân cũng có thể có suy nghĩ như thế.
Cứ như vậy, đối phương cùng với Bạch Uyển Nhi dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, sẽ không cố kỵ hắn.
Nam Canh Thần thấy hắn không nói lời nào, tưởng Khánh Trần xấu hổ, vì vậy liền thấp giọng dùng giọng điệu nhiều chuyện nói: "Ngày hôm qua trong group xuyên không lại xuất hiện một đại sư, ông ta nói bản thân mình học được kỹ thuật thầy tướng số ở thế giới Bên Trong . . ."
Khánh Trần hỏi: "Cậu đi xin quẻ chưa?"
"Xin rồi, chỉ đồng một lần, " Nam Canh Thần nói: "Thầy tướng số nói tôi lúc tuổi có thể được một số tiền lớn, hơn nữa là lớn đến mức đời này đều chưa thấy qua."
Khánh Trần chần chờ một chút: "Là con của cậu đốt cho cậu phải không?"
Nam Canh Thần: ". . . ? ?"
Khánh Trần tức giận nói: "Cậu có thể rời khỏi cái group xuyên không gì đó hay không? Nghe liền đau đầu, một Người du hành Thời Gian đứng đắn cũng không có, không đúng, có một người, vẫn là chuyên dẫn mối cho phú bà của thế giới Bên Trong."
Nam Canh Thần mạnh miệng nói: "Lỡ như còn có thật thì sao?"
Lúc này, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đi vào phòng học.
Khi các nàng thấy Khánh Trần cùng với Nam Canh Thần trao đổi vị trí, quả nhiên sửng sốt một chút.
Bạch Uyển Nhi dùng tiếng Anh hỏi: "Hai người bọn họ vì sao đổi vị trí?"
Vương Vân cười cười: "Ai biết được, không cần phải để ý hắn."
"Chờ một chút, " Bạch Uyển Nhi lại hỏi: "Giáo viên không phải nói hắn học tập rất tốt sao, hắn có thể nghe hiểu được chúng ta đang nói cái gì hay không?"
Vương Vân quay đầu chăm chú nhìn Khánh Trần.
Nhìn thấy Khánh Trần cúi đầu nhìn bài thi toán, động tác tính toán, điền đáp án không có dừng lại chút nào.
Vương Vân là học sinh đứng đầu ở Hải thành, thậm chí quan sát từng bước giải đề của Khánh Trần một hồi, sau đó xác định mỗi một bước của đối phương đều không sai, cũng không phải giả vờ giả vịt.
Vương Vân lúc này mới nói: "Giáo viên ở Trung Hải đã nói qua, học sinh của thành phố nhỏ tính là thành tích tiếng Anh tốt, muốn dùng tiếng Anh giao lưu vẫn là rất khó, bởi vì bọn họ hoàn toàn là vì cuộc thi, thính lực ở kỳ thi đại học lại không phải thành tích chính thức. Cậu xem, hắn làm bài thi căn bản không có phân tâm, nghe trộm chúng ta nói không có cách nào tính toán nhanh như vậy."
"Cũng phải, " Bạch Uyển Nhi gật đầu.
Đột nhiên, Vương Vân dùng tiếng Anh sầu lo nói: "Cậu cảm thấy, Hồ Tiểu Ngưu nói chúng ta đến thành phố số là có thể né tránh Trần Nhạc Du, có thể tin không?"
Bạch Uyển Nhi lắc đầu: "Không biết, hiện tại chỉ có thể đi một bước nhìn một bước."
Mười phút sau, đợi cho hai người này rốt cục ngừng nói chuyện, Khánh Trần mới chậm rãi dừng bút.
Quả nhiên, bốn người này có kẻ thù tại thành phố số .
Phán đoán của mình không sai.
Đương nhiên, Vương Vân cũng không có nói sai.
Dù rằng người như Khánh Trần, cũng rất khó một bên tính toàn bài thi toán cường độ cao, một bên nghe trộm và phân tích đối thoại.
Nhưng hắn khác với người khác, những âm thanh đã từng xuất hiện, đều ghi vào trong đầu của hắn.
Cuộc đời của hắn quả thật không thể lập lại, nhưng có thể chiếu lại.
. . .