Ngồi trên ghế salon đọc sách, Tiêu Dật đã để ý thấy Ti Tu Dạ luôn hướng tầm mắt về phía mình.
Kiềm chế cảm xúc lại,Tiêu Dật giả bộ như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại thầm chửi mắng.
Công việc thì không lo làm nhìn qua đây làm gì ? Chuyện này giống như khi mình còn là, vẫn còn là Ti Lưu Dật….Không lẽ….hắn phát hiện ra cái gì rồi sao?
Tiêu Dật bất thình lình đề cao cảnh giác, bất ngờ ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải đôi mắt tím lam của Ti Tu Dạ.
Đôi mắt, tím lam sao, đầu óc Tiêu Dật trở nên trống rỗng.
Ti Tu Dạ thấy Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, không khỏi mỉm cười nói: “Sao vậy, rốt cuộc Huyễn cũng phát hiện ra ý tốt của ta sao?”.
“Ngài….”.Tiêu Dật khó khăn lắm mới nhả ra một từ.
“À, phải rồi, có phải ‘Sát’ đã có tin tức của Dật Nhi rồi phải không?”.
Những lời nói này của Ti Tu Dạ khiến cho Tiêu Dật cảm thấy yên lòng nhưng lại có một chút cảm giác tê tái.
Yên lòng là bởi vì Ti Tu Dạ vẫn chưa phát hiện ra thân phận của mình, còn tê tái, có lẽ là bởi vì cho đến giờ vẫn tự cho mình là độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ lại xuất hiện người có thể khiến cho ánh mắt của Ti Tu Dạ chuyển sang tím lam, mặc dù người đó vẫn là mình.
Rầu rĩ mà lắc đầu, Tiêu Dật lại cúi đầu xuống đọc sách, không chú ý đến những chuyển động nhỏ của Ti Tu Dạ nữa.
……………..
“Huyễn, chúng ta ra ngoài một chút đi”.
Ti Tu Dạ vội vàng hoàn thành công việc, dường như là rất cao hứng, giống bộ dạng một đứa trẻ, bắt chuyện với Tiêu Dật.
“Ngài Ti, hiện tại ngài không thể đi lung tung được”.Tiêu Dật lạnh lùng trả lời hắn.
“Ở trong biệt thự hay ngoài đường lớn cũng chẳng có gì khác biệt lắm đâu”.Ti Tu Dạ vẫn kiên trì, “Nếu như có kẻ muốn giết ta thì hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để ra tay. Vậy thì không bằng cứ đường đường chính chính đi ra ngoài, biết đâu kẻ đó không dám ra tay trước những nơi công cộng thì sao”.
Tiêu Dật quay đầu đi chỗ khác, bản thân ngươi đã không sợ chết, người ngoài như ta thì có gì mà lo lắng.
Vì thế, Ti Tu Dạ dẫn theo Huyễn, Lâm Văn Thanh và ba vệ sĩ đi ra ngoài.
………….
Bỗng nhiên trên đường phố xuất hiện một đội hình kì quái.
Đi phía trước là một người đàn ông với nụ cười quyến rũ mê người cùng với một thiếu niên đeo mặt na thần bí, bất kể là người đàn ông quyến rũ đến đâu nhưng khí chất thanh cao lãnh đạm của thiêu niên kia vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Đi theo phía sau là một người đàn ông trung niên có bộ dạng giống như là quản gia cùng với ba vệ sĩ đúng chuẩn (Chắc ý của của chỗ này là anh vệ sĩ cao to, mặc vét đen + đeo kính đen ).
Bởi vì Ti Tu Dạ nói chỉ đi dạo một chút nên họ không dùng xe.
“Huyễn, cậu có thấy thành phố I này lạc hậu so với Lưu Kim không, kiểu dáng của mấy chiếc xe kia cũ kĩ quá rồi”. Ti Tu Dạ chỉ vào những chiếc xe đang chạy trên đường nói.
Tiêu Dật vừa định mở miệng trả lời, bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt không thay đổi nhìn Ti Tu Dạ, rồi thản nhiên đáp: “Ngài Ti, tôi chưa từng đến Lưu Kim”.
“Ồ, vậy hả?”.Ti Tu Dạ tỏ vẻ tiếc nuối nói, “Hay là lần này cậu theo tôi cùng về đó đi”
“Tính hài hước của Ngài Ti đúng là người thường không thể hiểu được.Huyễn là sát thủ của ‘SÁT’, chẳng qua mấy ngày này tạm thời đến bảo vệ an toàn cho chủ thuê thôi”.
“Ta nghe nói là có thể tự do rời khỏi ‘SÁT’ phải không? Cậu rời khỏi ‘SÁT’ đến chỗ ta đi, điều kiện đãi ngộ nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.
Tiêu Dật cảm thấy kì lạ, vì cái quái gì mà người ngày thường lạnh nhạt như Ti Tu Dạ hôm nay lại nói nhiều như vậy, hay là nhìn trúng Huyễn rồi, liền muốn dụ về Lưu Kim sao? Đồ khốn lăng nhăng.
“Tôi vẫn thích ‘SÁT’ hơn”.Tiêu Dật thẳng thắn cự tuyệt.
“Thật sự là rất đau lòng nha”.Ti Tu Dạ vừa lẩm bẩm nói vừa kéo tay Tiêu Dật lại: “Đi lâu như vậy rồi, qua bên kia ngồi một lát đi”.
Bị Tu Tu Dạ nắm tay mình kéo về hướng quán cà phê bên đường, bỗng nhiên Tiêu Dật có một ảo giác, giống như giấc mộng suốt năm năm qua, hiện tại nó vẫn là Ti Lưu Dật, cùng Ti Tu Dạ tay trong tay đi dạo trên phố.
Những người theo sau Ti Tu Dạ vẫn im lặng không gây tiếng động, thấy vậy cũng nhanh chân sải bước theo.
Ngồi ở quán cà phê lộ thiên bên đường (kiểu mấy quán cà phê để ghế ở ngoài vỉa hè ấy), nhìn những người đang đi lại trên đường phố, ánh mặt trời giống như một cô người yêu bé nhỏ nũng nịu tựa lên bờ vai của Tiêu Dật.
Thoạt nhìn những người xung quanh có vẻ như đang thư giãn uống cà phê, nhưng trong mắt Tiêu Dật thì khắp nơi đều tiềm ẩn nguy hiểm, nó vừa ngồi xuống liền cảnh giác nhìn tình hình bốn xung quanh.
Nhìn thấy Tiêu Dật vô thức khuấy li nước hoa quả, Ti Tu Dạ ngồi đối diện liền nói một câu có ý sâu xa: “Lúc trước Dật Nhi cũng thích uống loại đồ uống chua chua ngọt ngọt này đấy”.
Thu hồi sự chú ý, Tiêu Dật bình tĩnh trả lời: “Nước hoa quả cũng là loại đồ uống phổ biến mà”.
Ngay lúc đó, một vệ sĩ đang đứng cách đó không xa chạy về hướng của Ti Tu Dạ.
“Ông chủ”.
“Cẩn thận ———–”.
Tiêu Dật vừa định nghiêng người, đã thấy Ti Tu Dạ bắt được cánh tay phải đang lén thò vào áo lấy súng của người nọ.
“Ngươi———”.
Người nọ mặt biến sắc, muốn nhanh chóng thoát ra, liền đấm tay trái về hướng Ti Tu Dạ.
Ánh mắt tối sầm lại, Ti Tu Dạ hơi nghiêng người, né được cú đấm của người kia, đồng thời nhân đó đẩy người kia ngã xuống mặt đất, ngay sau đó, hai người vệ sĩ còn lại nhanh chóng chạy đến khống chế người kia.
“Không ngờ rằng sát thủ lại cải trang thành vệ sĩ của ngài”.
Tiêu Dật đứng một bên, xem trọn vẹn màn biểu diễn.
“Đổi tới đổi lui, lúc nào cũng chỉ có mấy chiêu này”.
Ti Tu Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không cam lòng của tên sát thủ, ý bảo vệ sĩ mang người đi.
“Đúng vậy, ở trong mắt của chủ nhân Ti gia tiếng tăm lừng lẫy, thì loại sát thủ không tiếng tăm này đúng là không biết lượng sức mình”. Tiêu Dật nheo mắt lại: “Tôi thấy thân thủ của ngài Ti rất tốt, nếu như đã có thể tự mình khống chế sát thủ một cách dễ dàng như vậy, tôi cũng chẳng còn việc gì để làm nữa rồi”.
“Hở, Huyễn”.Ti Tu Dạ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngăn Tiêu Dật lại: “Cậu sao lại như thế, ta, ta vẫn còn cần cậu bảo vệ mà”.
“Thật sự cần sao?”.Nhìn sát thủ bị mang đi, Tiêu Dật cười nhạt một tiếng: “Không phải sát thủ đã bị bắt lại rồi sao? Xem tôi như một con khỉ để đùa giỡn vui lắm sao?”.
Ti Tu Dạ đè vai Tiêu Dật lại: “Cậu nghe ta nói đã…..”.
Tiêu Dật bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, trong đầu có một ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng nó căn bản không kịp nghĩ gì nhiều, ngay lập tức nhào về phía Ti Tu Dạ.
Không một chút mảy may chuẩn bị, Ti Tu Dạ bị Tiêu Dật bổ nhào vào người ngã xuống đất, phần lưng chạm xuống đất đau nhức, cũng có chút choáng váng, nhưng bất chấp những chuyện đó, hắn vẫn đỡ lấy bả vai của Tiêu Dật, cười khổ nói: “Huyễn, trước tiên cậu đừng nóng giận…..”.
Lâm Văn Thanh vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt chỉ vào Tiêu Dật: “Ông chủ, Huyễn………”.
Hai vệ sĩ mặt cũng nghiêm lại, quẳng tên sát thủ lại chỗ cũ, chạy đến vây quanh Ti Tu Dạ, nhìn bốn phía xung quanh.
Ti Tu Dạ lúc này mới phát giác ra có cái gì đó không đúng, Tiêu Dật ở trên người mình hình như đến giờ vẫn chưa nhúc nhích, ôm nó ngồi dậy, một dòng máu đỏ tươi từ trên tay nó chảy xuống.
“Dật Nhi———–”.
Đầu tiên là cảm thấy ngực đau nhức, sau đó toàn thân giống như đang nhẹ nhàng bay bay, trong lúc mơ hồ mê man, Tiêu Dật nghe được tiếng gọi thất thanh của Ti Tu Dạ.
Quả nhiên, ngươi đã sớm nhận ra rồi.
……..
Chờ đến khi đám người của Diêu Quang nhận được tin tức chạy đến bệnh viện, cũng chỉ nhìn thấy Ti Tu Dạ đứng không nhúc nhích trước cửa phòng phẩu thuật.
“Dật Dật thế nào rồi?”.Tình Thế cấp bách khiến Mị túm lấy áo của Ti Tu Dạ hỏi.
“Huyễn, tiểu thiếu gia vẫn còn đang cấp cứu, ‘Y’ thủ của Ti gia cũng đã ở trong đó rồi”.
Lâm Văn Thanh nhớ lại, cái lúc đó, nếu như không phải ông chủ kêu tiếng ‘Dật Nhi’ kia, hắn hoàn toàn không nhận ra Tiêu Dật, dù có làm thế nào cũng không nghĩ đến chuyện Huyễn là tiểu thiếu gia của mình.
“Ông cũng biết thân phận của Tiểu Dật rồi sao? Vậy thì,”.Giải Ngữ trừng Lâm Văn Thanh, rồi lại nhìn về phía Ti Tu Dạ: “ hắn cũng biết rồi?”.
Thấy Lâm Văn Thanh im lặng gật đầu, cơn nóng giận của Giải Ngữ lập tức xông lên, cùng với Mị, mỗi người một bên túm lấy áo Ti Tu Dạ.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Tiểu Dật Dật đã làm gì ngươi mà ngươi lại đối xử với em ấy như vậy?”.
Lúc trước khi Tiêu Dật tới ‘SÁT’, tuy rằng có nói với bọn họ là tự mình trốn nhà đi, nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, bọn họ cũng đoán được nguyên nhân là do đại gia tộc kia, vì thế bọn họ nhất trí sẽ thương yêu Tiêu Dật, căm thù Ti Tu Dạ.
Hiện tại, Tiêu Dật đang bị thương phải cấp cứu, đương nhiên bọn họ sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Ti Tu Dạ.
“Là tiểu thiếu gia vì ông chủ mà đỡ một phát súng”.
Lâm Văn Thanh không muốn Ti Tu Dạ bị người khác hiểu lầm, nên giải thích sơ qua sự việc.
Trong mắt Diêu Quang xuất ra một tia hàn quang sắc bén: “Kinh Hồng, Thiên Cơ, Vô, mấy người có nghe thấy gì không?”.
“Dám làm tổn thương mĩ nhân của ta, bọn chúng, chết chắc rồi”.Thiên Cơ thu lại dáng vẻ tươi cười.
“Vậy thì, trước hết chúng ta đi xử lý trước, còn về Tiểu Dật, nhờ mấy người vậy”.Kinh Hồng nói xong liền cùng Thiên Cơ và Vô rời khỏi bệnh viện.
“Addy”.U Nhiên từ lúc nhận được tin vẫn luôn sợ hãi, kéo kéo ống tay áo của Addy: “Anh nói xem, Tiểu Dật,cậu ấy, có, có …..hay không ……….”.
Trấn an U Nhiên, tuy rằng cô bé là một sát thủ giết người vô số, nhưng lúc sáu tuổi khi nhìn thấy cha mẹ mình bỏ mạng, cô bé sẽ rất sợ khi có người bên cạnh rời bỏ mình,Addy vừa mới an ủi cô bé xong, Ti Tu Dạ bỗng nhiên xoay đầu lại.
“Nó không có chuyện gì”.
Hắn nhìn U Nhiên chằm chằm, nói từng chữ từng chữ một.
Phòng cấp cứu mở, Ngô Cù từ trong đi ra, miệng vẫn còn lẩm bẩm cái gì đó.
Thấy Ti Tu Dạ đang đứng trước mặt mình, lão hỏi: “Ông chủ à, ngài khẳng định cái người bên trong kia là nhóc con sao, sao lại trở nên———-”.
“Dật Nhi sao rồi!!”.
Khi lão nhìn thấy mặt Ti Tu Dạ nổi bão, lập tức rụt cổ lại: “Viên đạn sát tim, nếu là người khác thì cứu cũng không sống, nhưng may mà có ta———–Thôi, hiện tại nó thoát khỏi nguy hiểm rồi,đưa thêm người đến tăng cường bảo vệ phòng bệnh, chờ nó tỉnh lại”.
Thức thời, lão liền ngưng ngay câu chuyện thao thao bất tuyệt của mình, lão nhìn Ti Tu Dạ một hồi, giống như không tìm thấy gì, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn như cũ chuyển sang người Lâm Văn Thanh: “Tiểu Lâm, ngươi nói chuyện này, sao lại………”.
“Diêu Quang, chúng ta không vào sao”.Addy hỏi ý kiến Diêu Quang.
“Quên đi,”.Diêu Quang một tay kéo Giải Ngữ một tay kéo Mị đang giãy dụa, “Biết em ấy không việc gì là tốt rồi, sau này sẽ đến thăm em ấy sau.Hiện tại chúng ta còn chuyện phải làm nữa”.
……
“Dật Nhi”.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ đau lòng mà nhìn thiếu niên đang nằm im lặng.
Cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ không ngừng hối hận.
Tại sao hắn không nói sớm cho Dật Nhi biết chứ? Nào là nếu như Dật Nhi nói không muốn cùng hắn về thì hắn sẽ ở lại bên cạnh, đều là những nói vô nghĩa, chỉ cần mặc kệ ý muốn của Dật Nhi, trực tiếp đem nó trở lại Lưu Kim là được rồi.
Như vậy thì nó sẽ không bị thương,sẽ không thiếu sức sống giống như bây giờ, tim của mình, cũng không đau như thế này.
…..
Tiêu Dật đã sức cùng lực kiệt, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc, nhưng mà bên tai vẫn không ngừng vang lên những tiếng phiền não này, khiến cho nó phải dùng chút sức lực ít ỏi còn lại để mở mắt ra.
“Dật Nhi!”.Ti Tu Dạ thấy Tiêu Dật mở mắt, trong lòng không khỏi vui sướng.
“Cha, đã biết rõ ta là….. ”.Tiêu Dật cố hết sức nói.
“Đúng, cha đã biết con là Dật Nhi của cha”.Ti Tu Dạ nói nốt lời của Tiêu Dật, “Thực xin lỗi, Dật Nhi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cha”.
Tiêu Dật nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc một chút: “Mười tám năm trước, vì cha mà ta mới có sinh mạng này, hôm nay ta cứu cha một mạng, như vậy, từ này về sau, chúng ta không ai nợ ai nữa”.
Ti Tu Dạ không dám tin mà trợn to mắt, từ sâu trong đôi mắt tím lam phát ra tia tuyệt vọng, Dật Nhi, ta thực sự tổn thương con sâu nặng đến vậy sao, vì thế hiện tại con mới muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ sao?.
Tiêu Dật không chú ý đến tâm trạng của Ti Tu Dạ, nó chỉ gắng gượng chút sức lực có hạn của mình, giữ tỉnh táo để nói chuyện.
“Cho nên, chúng ta bây giờ là hai người bình đẳng, cha sẽ không thể có lí do để lừa gạt ta, nếu như cha——Ưm———–”.
Đây là gì,đối với Ti Tu Dạ mà nói, nó giống như là tiếng trời, hắn mừng vui khôn xiết, không đợi đến lúc Tiêu Dật nói xong đã phủ lên đôi môi nó.