Vài ngày sau, vết thương của Tiêu Dật cũng đã khá lên rất nhiều, lẽ ra là nó muốn xuất viện, nhưng Ti Tu Dạ kiên quyết bắt nó nằm viện thêm vài ngày để tiếp tục theo dõi tình hình vết thương.
Đồng thời cũng cho Tiêu Dật một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần đối phó với đám người vẫn chưa thấy bóng dáng kia.
Ở ngoài cửa giằng co với Ti Tu Dạ mấy ngày, cuối cùng ba chị em Ti gia cũng lấy được giấy thông hành.
“Dật Dật (Dật)”.
Từ sau khi biết Tiêu Dật bị thương, ba đứa bọn chúng nhanh chóng chạy đến bệnh viện, nhưng chỉ có thể ‘có lòng mà không cam tâm’ ngây người ra đứng nhìn Tiêu Dật qua cánh cửa phòng bệnh.
Lúc bọn chúng muốn xông vào thì không biết Ti Tu Dạ từ đâu xuất hiện quyết đoán cưỡng chế không cho bất cứ ai vào thăm Tiêu Dật để nó có thời gian tĩnh dưỡng.
“Em đi làm cái gì mà lại ra bộ dạng như thế này?”.Ti Lưu Du vừa trách mắng vừa kiểm tra tình trạng cơ thể Tiêu Dật.
“Ơ kìa, không thấy Tiểu Dật đã khỏe lại rồi sao, Tiểu Du, chị còn muốn so đo gì nữa”.
Ti Lưu Giác là người rất am hiểu ý của người khác, nên biết Tiêu Dật nhất định có chuyện khó nói nên mới gạt bọn chúng, hắn cũng không yêu cầu Tiêu Dật phải nói hết mọi chuyện với bọn họ, chỉ mong nó có thể chú ý an toàn của bản thân.
“Cái gì mà đã khỏe lại rồi chứ?”.Ti Lưu Du trừng mắt về hướng Ti Lưu Giác: “Vân còn phải nằm viện đây này!”.
“Dật”, Ti Lưu Cẩn không quan tâm đến cuộc tranh luận của hai chị em song sinh, sự chú ý của cậu vài ngày qua đều đặt trong nghi vấn: “Cậu, có phải cậu đã tha thứ cho hắn rồi không?”.
Câu hỏi vừa nói ra, hai chị em song sinh cũng mang theo ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật hiểu được ‘hắn’ trong câu hỏi của Ti Lưu Cẩn là ai, nó cũng hiểu được đây chính là thời điểm tháo bỏ khúc mắc giữa mấy cha con nhà này.
“Đúng vậy, mình đã tha thứ cho daddy rồi”.
“Nhưng mà, Dật, như vậy không phải là rất khó khăn sao? Hắn đối xử với cậu như vậy.Thật sự là có thể đơn giản như thế mà tha thứ cho hắn sao?”.
Đây chính là điều mà Ti Lưu Cẩn – người năm đó đã chứng kiến sự việc – canh cánh ở trong lòng, vừa hận Ti Tu Dạ lợi dụng Tiêu Dật vừa tự trách mình sao lại không phát hiện ra Tiêu Dật có ý định bỏ nhà đi.
Hiện tại, Tiêu Dật cứ đơn giản như vậy mà tha thứ cho Ti Tu Dạ, khiến cho Ti Lưu Cẩn không thể hiểu được, chỉ vẻn vẹn có năm năm mà có thể khiến cho mọi chuyện tan thành mây khói như vậy sao?.
“Tiểu Cẩn, em đang nói gì vậy?”.
“Đúng vậy, Tiểu Cẩn, nếu như Dật Dật đã tha thứ cho daddy rồi thì gia đình chúng ta lại được đoàn tụ sum họp, như vậy không phải rất tốt sao?”.
Khác với Ti Lưu Cẩn, Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đều là những người biết được chuyện thông qua người khác kể, cho nên lòng oán giận của hai người đối với Ti Tu Dạ ít hơn so với Ti Lưu Cẩn một chút.
Không biết đối mặt với Ti Tu Dạ – người đã làm cho Tiêu Dật bỏ đi – như thế nào, cho nên bọn chúng chỉ còn cách là tránh mặt, xa lánh, đã tạo ra khoảng cách giữa chúng và Ti Tu Dạ.
Mà sự tha thứ của Tiêu Dật đã làm cho hai đứa chúng thở phào nhẹ nhõm, ở trong tâm khảm hai đứa thì người một nhà đoạn tụ sum họp là kết quả hoàn mỹ nhất.
“Cẩn, mình xin lỗi….”.Tiêu Dật nhìn Ti Lưu Cẩn, “Lúc trước vì suy nghĩ nhất thời mà khiến cho cậu tự trách lâu đến vậy”.
“Thực ra cậu chẳng có lỗi gì cả, là tại mình không quan tâm đến cảm nhận của cậu.Năm năm này, mình đã suy nghĩ rất nhiều”.
“Chuyện daddy lừa gạt mình, nó sẽ không bao giờ biến mất mà vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí mình.Nhưng mà, hắn cũng chỉ mắc phải duy nhất lỗi này.Chúng ta không nên vì sai lầm này mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình”.
“Sau khi mình gặp daddy, mình đã tự nói với bản thân ”.
Yên lặng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Dật, Ti Lưu Cẩn thấp giọng nói: “Nếu ý của Dật đã là như vậy thì mình cũng chẳng còn cách nào thay đổi được, mình chỉ hi vọng sẽ không thấy Dật lộ ra khuôn mặt đau khổ như thế một lần nữa”.
“Mình biết”.Tiêu Dật thản nhiên nở một nụ cười: “Cẩn, chị Du, còn cả anh Giác nữa, mấy người đểu đối xử với em rất tốt, kiếp này, có mấy người là anh chị của em.Em thật sự rất vui”.
Lần đầu tiên nghe được Tiêu Dật tuyên bố như vậy,trong mắt Ti Lưu Du bất giác xuất hiện lệ quang, Ti Lưu Giác và Ti Lưu Cẩn đều là vẻ mặt xúc động.
“Được rồi, mấy người chắc là đã gặp mommy của em rồi,tại sao mẹ em lại không đi cùng mấy người?”.Tiêu Dật hỏi.
“Ha ha”.Ti Lưu Giác cười cười, “Chuyện đó, chắc là có chuyện phải giải quyết rồi”.
Mặt Ti Lưu Du biến sắc, miệng lẩm bẩm than thở chuyện gì đó.
Tiêu Dật chỉ lờ mờ nghe được ba chữ ‘sói háo sắc’.
“À, nếu đã vậy thì như thế này, ngày mai chúng mình lại quay trở lại thăm cậu”.Không biết là nhớ ra chuyện gì đó, Ti Lưu Cẩn vội vội vàng vàng chào tạm biệt.
…….
“Dật Dật, Dật Dật của mẹ! Con muốn mommy của con chết mới vừa lòng hay sao! Tại sao năm năm mà không liên lạc với mẹ! Con có biết mommy nhớ con mà đau lòng biết chừng nào không? Con xem đi, người mẹ tiều tụy như thế nào rồi! Kết quả thì sao? Vừa có chút tin tức thì lại là tin con bị thương! Con có phải là muốn mẹ lo lắng đến chết mới chịu không?…..”.
Tiếng nói siêu lớn cộng với tiếng khóc lóc thảm thiết, Tiêu Mẫn Nhi đại giá quang lâm rồi.
Nhưng mà lúc này Tiêu Dật không có thời gian để nhíu mày vì những âm thanh thao thao bất tuyệt kia, nó chỉ vào ‘Viên Thịt Nhỏ’ đang ‘lăn’ vào cùng Tiêu Mẫn Nhi hỏi: “Cái này, là gì đây?”.
“Cái này hả?”.Tiêu Mẫn Nhi xách cái vật kia đến trước mặt Tiêu Dật, đắc ý nói: “Em trai của con đó”.
Em,em, em…trai….Tiêu Dật ngơ ngác nhìn viên thịt đang chảy nước miếng ở trước mặt mình.
“Từ khi nào mà con có em trai vậy, sao con lại không biết?”.
“Hừ, ai bảo con không liên lạc với mẹ! Mẹ cũng không liên lạc với con!Cho nên không nói cho con biết chuyện mẹ đã có em bé, thế thì đã sao!”.
Thấy Tiêu Mẫn Nhi giở giọng trẻ con ra, Tiêu Dật cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện rồi.
Nó vì cẩn thận mà không hề liên lạc cho Tiêu Mẫn Nhi, cho nên Tiêu Mẫn Nhi hẹp hòi đến mức mình đã có em bé cũng không báo tin cho nó, lấy chuyện này coi như là trả thù.
Người phụ nữ này,Tiêu Dật liếc qua Tiêu Mẫn Nhi một cái,đầu óc thực sự đã khôn lớn rồi sao?
Tiêu Mẫn Nhi đương nhiên là đắc ý rồi, mỗi lần muốn biết tin tức của con đều phải đi tìm Mộc Tuyết Dương, cô đã chán ngán cảnh đấy quá rồi.
Cho nên, chuyện sinh đứa con thứ hai, cô đều bắt buộc mọi người, ba chị em Ti gia này, Mộc Tuyết Dương này, tất cả bọn họ không được nói cho Tiêu Dật biết, nếu mà bọn họ mảy may tiết lộ ra điều gì thì sẽ đem đứa bé này quăng sang nhà bọn họ.
Có lẽ sẽ có người cười, đem con mình quăng sang nhà người khác thì có gì gọi là uy hiếp chứ? Đó là tại mọi người không biết đấy thôi.Sau này mọi người sẽ biết, Viên Thịt Nhỏ này, cùng với Tiêu Dật đúng là anh em (=)) ý ở đây là gây họa một một ấy mà =)))
“Đến đây, Duệ Duệ, gọi anh đi con”.
Khi Tiêu Mẫn Nhi đã giải thích hết mọi chuyện, cảm thấy làm cho Tiêu Dật giật mình như thế là đã trả thù đủ rồi, lập tức bắt đầu khoe.
“Nó, tên là Duệ Duệ sao?”.Tiêu Dật đánh giá Viên Thịt Nhỏ đang chảy nước miếng: “Mommy, nó nhiêu tuổi rồi? Mẹ có chắc là nó biết nói không?”.
Tiêu Dật vừa dứt lời, thì cái Viên Thịt Nhỏ liền ngốc nghếch nhếch mép lên cười, đã biết nói rồi, đã thế lại còn phát âm rất rõ ràng, nhưng mà nội dung thì……..
“Đến đây, người đẹp, cười với đại gia một cái nào”.
Đầu Tiêu Dật đầy hắc tuyến, nghiêng mắt liếc nhìn Tiêu Mẫn Nhi -đang cười xấu hổ- một cái, có thể nhìn thấy được, nó là do mẹ dạy sao? Chẳng lẽ chú Khải không ý thức được chút nào về nguy cơ sao?.
‘Chát’ một tiếng, Tiêu Mẫn Nhi hướng về gáy của viên thịt nhỏ mà đánh, một cú đánh rất kêu rất chuẩn, nhìn là biết là đã được tập luyện rất lâu, rất có kinh nghiệm (=)) kinh nghiệm đánh con hả:D)
“Mày không thể không làm mất mặt mommy được sao? Đây là anh trai, anh trai!”.
Viên Thịt Nhỏ vẫn trước sau như một mà ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiêu Dật: “Không cười sao? Thật là đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy cơ mà”.
Tiêu Mẫn Nhi vừa muốn oánh chưởng thứ hai, Viên Thịt Nhỏ đã ngọt ngào gọi một tiếng “Anh”!.
Lúc này Tiêu Mẫn Nhi mới yên lòng, liền thấy Viên Thịt Nhỏ đang chu chu cái mỏ hướng về phía Tiêu Dật, miệng còn nói: “Nha nha, anh không cười thì cho em thơm một cái nha, nha nha”.
Tiêu Dật phá lên cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Viên Thịt Nhỏ, vốn là vẻ mặt rất bỉ ổi, nhưng khi đặt ở trên khuôn mặt trẻ con thì lại tạo ra một vẻ mặt rất hài rất đáng yêu.
“Hả? anh cười rồi kìa, rất đẹp nha! Nhanh, để em thơm thơm anh một cái, coi như là thưởng”.
Viên Thịt Nhỏ mê muội nhìn dáng vẻ tươi cười của Tiêu Dật, nhưng vẫn không quên chuyện chấm mút (:D)
“Mày xuống ngay cho mẹ”.Tiêu Mẫn Nhi nhìn thấy thế liền không chịu nổi, một cước đem nó đá ra ngoài cửa.
Nhìn Viên Thịt Nhỏ lật đà lật đật chạy tới muốn bò lên giường bệnh, cho dù là chưa tới nửa đường đã ngã, nhưng vẫn kiên trì đến cùng, Tiêu Dật lắc đầu: “Thảo nào, bọn chị Du lại nhanh chân tháo chạy đến vậy”.
Đem mọi cố gắng của Viên Thịt Nhỏ quẳng sang một bên, Tiêu Mẫn Nhi cùng Tiêu Dật cùng ngồi nói chuyện.
Từ cuộc chuyện trò, Tiêu Dật biết được Tiêu Chinh vì biết Tiêu Dật đã không có vấn đề gì nữa, mấy ngày nay vội vàng đến Lưu Kim để xắp xếp công việc cho nên chưa đến thăm nó được.
Khi nó hỏi Tiêu Mẫn Nhi có đem chuyện quan hệ phức tạp của cô nói cho Tiêu Chinh biết không, Tiêu Mẫn Nhi vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chuyện đó sao, khi nào đến Lưu Kim thì ông của con sẽ tự nhiên hiểu ra thôi”.
“Vậy khi mẹ mang Viên Thịt Nhỏ đến thăm ông ngoại, ông ngoại sẽ không tưởng rằng người đó là daddy của đứa nhỏ đấy chứ?”.
Tiêu Dật biết rõ Tiêu Mẫn Nhi rất vô trách nhiệm, nhưng mà không ngờ mẹ mình lại vô trách nhiệm đến thế.
“Ti Khải, anh ấy bị nhốt ở Lưu Kim không có cách nào để đến đây”.Tiêu Mẫn Nhi vênh miệng lên: “Cũng tại tên khốn nạn Ti Tu Dạ, đem một đống chuyện giao cho anh ấy, còn bản thân thì chạy lông nhông khắp nơi”.
“Anh ơi! Anh ơi”.
“Con đừng để ý đến nó”.Tiêu Mẫn Nhi nói với Tiêu Dật.
Tiêu Dật nghe thấy trong giọng nói của Viên Thịt Nhỏ đã mang theo chút mếu máo, nghĩ rằng nó cũng là em trai mình, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, liền cúi người xuống đem Viên Thịt Nhỏ – hai mắt đã đẫm lệ – ôm lên giường.
“Anh, anh!”.Viên Thịt Nhỏ vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Dật cọ cọ.
Ôm lấy cục thịt nho nhỏ, có còn một mùi hương sữa nhàn nhạt, Tiêu Dật nhẹ vuốt lên mái tóc mềm mại của Viên Thịt Nhỏ.
Viên Thịt Nhỏ ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tiêu Dật cười cười, chợt, nhanh như chớp, ‘chụt’, rất chuẩn hôn lên đôi môi đỏ hồng của Tiêu Dật.
“Em…….”.
Tiêu Dật vẫn còn chưa kịp nói lời nào với Viên Thịt Nhỏ thì đã phát hiện nó không cánh mà bay rồi.
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt tím lam đầy tức giận của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật biết, hắn nhất định là đang ghen đây mà.
Tiêu Mẫn Nhi đã sớm ôm lấy Viên Thịt Nhỏ đang khóc oa oa đòi anh, thức thời chạy ra ngoài.
Mười mấy phút trôi qua, Ti Tu Dạ lấy cái lí do mỹ miều: cuối cùng đã kết thúc, khuôn mặt mềm mại của Tiêu Dật đỏ bừng, đôi môi mọng nước kia có chút ướt át, trong mắt vẫn còn mang một chút mê muội.
Ti Tu Dạ cảm thấy vừa lòng khi nhìn Tiêu Dật mê người như thế, trong mắt đã không còn chút tức giận nào.
“Cha chỉ như thế thôi sao?”.
Tiêu Dật trừng mắt Ti Tu Dạ một cái, nhưng căn cứ vào vẻ bề ngoài, thì cái trừng mắt kia mang theo vài tia mị hoặc phong tình, khiến cho ánh mắt của Ti Tu Dạ càng thêm sâu.
“Mấy người bọn họ không nói cũng được, nhưng sao đến ngay cả cha cũng không nói cho con biết chuyện con có một đứa em trai?”.
Nhìn chằm chằm cánh môi Tiêu Dật mở ra rồi lại khép lại, Ti Tu Dạ không tập trung được nói: “Em trai? Con đào đâu ra một người em trai thế?”.
“…….”.Tiêu Dật không nói gì, “Cái đứa vừa bị cha quăng ra ấy, là em trai của con”.
“À, chỉ là tiện tay thôi, chuyện này quan hệ gì đến cha, cha chỉ muốn biết chuyện có liên quan đến Dật Nhi thôi”.
Tiêu Dật vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng mà có người nào đó cuối cùng cũng không kiềm chế được, cho nên lại, có chuyện xảy ra, lần tới sẽ nói sau.Còn bây giờ là chính là thời gian ‘Vận Động’.
Miệng vận động thôi, hôn hôn các kiểu, đừng có hiểu sai nha ~~~.