Dật Tiếu Khuynh Thành

chương 138: linh ảnh (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan Vũ hoảng hốt đi vào căn phòng, căn phòng thủy tinh, không có bóng dáng của Linh.

Hắn chạy giống như điên, đẩy cửa từng phòng từng phòng một, cuối cùng, ở một phòng thí nghiệm, thấy sắc mặt trầm trọng của chủ nhiệm và mọi người.

“Linh đâu?”.

Hắn giữ lấy chủ nhiệm, giống như đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn song cửa thủy tinh to lớn trước mặt: “Tất cả, kết thúc rồi”.

Nhan Vũ theo ánh mắt chủ nhiệm nhìn qua, Linh, đang lẻ loi nằm trên bàn thí nghiệm, không hề nhúc nhích.

Cậu ấy đang ngủ đấy, ngươi xem, mắt cũng nhắm lại cả rồi, có thể là lần thí nghiệm này của bọn họ quá nặng, cho nên Linh mới cần nghỉ ngơi thật tốt, bộ dạng cậu ấy như vậy, không khác gì bình yên cả.

Một bàn tay gắp gao áp lên lớp thủy tinh lạnh giá, Nhan Vũ si ngốc nhìn Linh yên bình ở bên trong.

Để cho Nhan Vũ bấu mình đến đau, đồng cảm cùng Nhan Vũ, chủ nhiệm nắm lấy tay hắn khẽ giọng nói: “Lần này là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới sẽ thành ra như thế này”.

“Thí nghiệm không phải , rất cẩn thận sao? Sao lại …..cậu ấy hôm qua vẫn còn khỏe mạnh mà”.

“Người đầu tư đối với tình trạng của Linh hiện nay không quá vừa lòng, cảm thấy hắn cần thêm chút tình cảm, cho nên chúng tôi mới kích thích sóng điện não của hắn cao hơn một chút, lúc đầu Linh chỉ hôn mê mà thôi, sau này, bất kể chúng tôi dùng biện pháp cứu chữa nào, sinh mệnh của hắn cũng từng chút từng chút một biến mất”.

Thiếu hụt tình cảm? Haizzz, Linh trở thành thế này, không phải do các ngươi gây ra sao?

Buông tay khỏi tay chủ nhiệm, đưa vào trong túi áo, Nhan Vũ nhẹ nhàng vuốt bông hoa do chính mình tỉ mỉ chọn lựa trong túi áo, Linh không phải không có tình cảm, chỉ là tình cảm của cậu ấy toàn bộ đã bị đóng chặt rồi.

“Tôi muốn vào nhìn cậu ấy”.

“Tiểu Nhan a, cho dù là Linh đã chết nhưng cậu ấy vẫn là vật thí nghiệm thuộc viện nghiên cứu, không thể tùy ý làm bậy”.Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Nhan Vũ.

“Các ông muốn làm gì?”.

Nhan Vũ không khỏi trừng mắt, Linh đã chết rồi, chẳng lẽ không thể để cậu ấy an giấc hay sao?

“Chúng tôi cũng không có cách nào khác”.Chủ nhiệm thở dài một hơi: “Thí nghiệm quan trọng cũng thất bại rồi, trách nhiệm là của mọi người, hiện tại chỉ cầu trên cơ thể Linh có thể thu được một ít số liệu hữu ích, xem có thể vẫn hồi không”.Nắm chặt lấy bàn tay, Nhan Vũ nhìn những nhân viên thí nghiệm mặc đồ trắng đi vào, vây quanh Linh nói thì thầm với nhau cái gì đó, giống như cậu ấy là một người ngoài hành tinh vậy.

Không biết đến khi nào, chủ nhiệm bỗng nhiên phát hiện Nhan Vũ đã không còn trong phòng thí nghiệm nữa, hắn cũng không chú ý,hắn còn việc phải làm nữa.

Sau này, trong viện nghiên cứu không hiểu sao người ghi chép thực nghiệm tên Nhan Vũ biến mất, có điều mọi người cũng chẳng thèm để ý, một người ghi chép thôi mà.

Mãi về sau, khi nghe thấy phòng thí nghiệm bị một ông chủ lớn dấu tên mua đứt.Nhân viên nghiên cứu bên trong còn đang vui vẻ sau này có thể được đảm bảo rồi thì tất cả toàn bộ nhận được giấy nghỉ việc.

Chậm rãi đi trong lầu thí nghiệm trống vắng,không nhìn ra được biểu tình trên mặt Nhan Vũ.

Mọi người trong Nhan gia đều rớt hết tròng mắt.Khi đó nhìn thấy Nhan Vũ không một tiếng nào từ viện nghiên cứu chạy về nhà, nghĩ rằng hắn cảm thấy buồn chán rồi, đang lo nên tìm cho hắn công việc thú vị nào, thì hắn lại nói muốn đến công ty của gia đình làm.

Thấy Nhan Vũ tự động yêu cầu, người trong nhà làm sao có thể nói không, có điều, chỉ là một công ty thôi mà, nếu hắn nghịch đến đóng cửa thì lại mở một công ty khác là ổn rồi, sắp xếp hắn tiến vào công ty, người trong nhà chưa từng hi vọng hắn sẽ đạt được thành tích gì.

Ngắn ngủi trong mấy tháng, Nhan Vũ là cái tên mà ai ai cũng biết, người trong nhà đối với thu nhập hàng ngàn hàng vạn kia, lo lắng nửa ngày, cũng chỉ đành ra một kết luận: Nhan Vũ đổi tính.

Sau đó, Nhan Vũ lại chi ra một số tiền lớn để mua lại viện nghiên cứu kia, người khác đều nghĩ hắn muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp huy hoàng, nhưng mà trong lòng hắn lại chỉ vì một người.

Đẩy cánh cửa của phòng đông lạnh, chiếc quan tài băng nơi Linh nằm lại càng dễ thấy.

Có lẽ vì muốn thu thập được nhiều dữ liệu nhất cho nên nhân viên nghiên cứu muốn dùng mọi biện pháp để bảo tồn thân thể của Linh.

Nhan Vũ mua luôn cái viện nghiên cứu này chính là vì Linh, vì để cậu ấy có thể ngủ yên giấc.

Nhan Vũ đem Linh chôn ở trong vườn hoa do chính tay hắn trồng.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện cần làm, tâm tình của Nhan Vũ cũng không quay về như lúc trước.

Mãi đến lúc đó, hắn mới hiểu được, hắn, Nhan Vũ đã yêu Linh, người thiếu niên tuyệt sắc thanh lãnh kia.

Tại Nhan gia, thường xuyên có thể thấy một người đàn ông ngồi trong vườn hoa, lẩm bẩm:

“Linh, hôm nay tôi đến công ty, đã đàm phán xong mấy vụ làm ăn….”.

“Linh, mùa thu đến thật nhanh, em xem lá cây cũng dần dần thay màu rồi……”.

“Linh, em có thích chó con không? Tôi cảm thấy vườn hoa này lạnh lẽo quá, hay là……”.

Một buổi đêm của một ngày nào đó, Nhan Vũ bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn nhớ đến Linh, nỗi nhớ này bao phủ toàn bộ hắn.

Hắn đưa ra một quyết định.

Người của Nhan gia vẫn vì hành động trước kia của Nhan Vũ lo lắng không thôi, cho nên lúc Nhan Vũ nói muốn đi học, ai cũng đồng ý cả hai tay.

Nhan Vũ không hổ là Nhan Vũ, hắn muốn kiếm tiền, công ty của hắn có thể đứng TOP thế giới, hắn muốn học khoa học kĩ thuật, hắn chính là nhà khoa học có tuổi đời trẻ nhất của thế giới.

Viện nghiên cứu khoa học mua khi xưa vẫn còn, Nhan Vũ thuận tiện dùng tài nguyên của nơi này, bắt đầu nghiên cứu công trình khoa học của bản thân mình.

Hắn muốn một lần nữa sáng tạo ra Linh, hắn muốn đem tất cả mọi thứ để bồi thường cho ‘Linh mới’ này, muốn cậu ấy biết được hoa có hình dạng gì, biển có màu ra sao, muốn bản thân hết sức yêu quý chiều chuộng Linh.

Nhưng mà, một lần nữa sáng tạo ra một sinh mệnh giống như Linh không hề dễ dàng, thậm chí là cả một quá trình dài vất vả và gian khổ.

Trong viện nghiên cứu vẫn còn lưu giữ toàn bộ số liệu, có tất cả các ghi chép thí nghiệm, Nhan Vũ cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, thí nghiệm, thất bại, rồi lại thí nghiệm, rồi lại thất bại………..

Mãi đến khi hắn dần dần già đi, mãi đến khi sinh mệnh của hắn kết thúc.

Sau đó là con hắn, tiếp tục nghiên cứu.

Linh, giống như một lời nguyền ngọt ngào, làm cho Nhan Vũ và con cháu hắn đều si mê rồi coi trọng cậu ấy.

Dần dần, Nhan Vũ và con cháu đời sau của hắn, đạt được danh hiệu: “chủ nhân lâu đài cổ”.

………..

“Sau đó, cuối cùng cũng có một người thành công”.Linh Ảnh bình tĩnh tự thuật lại: “Đó chính là cha của mình, ông ấy đã dùng cơ thể vợ để tạo ra mình, dùng gen của Linh, dùng số liệu thí nghiệm của Linh, đạt được đứa bé đã chờ mong bấy lâu, Linh Ảnh ”.

“Mình, không biết tên của hắn”.

Cúi đầu, Tiêu Dật vẫn còn đắm chìm vào lời tự thuật của năm đó.

Nó không biết, sau khi linh hồn của mình bay ra khỏi phòng thí nghiệm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái chàng trai không lúc nào ngừng nói đó, đã bị ảnh hưởng lớn như vậy rồi.

“Là mình xem nhật kí của Nhan Vũ, cũng chính là ông nội của ông nội mình, mới biết được hết thảy mọi chuyện như vậy”.

Nói xong, Linh Ảnh lấy từ trong túi một món đồ đưa cho Tiêu Dật.

“Ông ấy cả đời hối tiếc, một là là không có cách nào tạo ra cậu, một là không thể cho cậu nhìn thấy hoa. Ông ấy ở trong nhật kí có viết, nếu như, nếu như ông ấy có thể chào tạm biệt cậu một lần, ông sẽ đem rất cả hoa ở đây tặng cho cậu, nói cho cậu biết rằng ông đã tuân thủ lời hứa năm xưa với cậu”.

Tiêu Dật nhìn nụ hồng đang trực nở bị giấc ngủ bao vây, đưa tay ra tiếp nhận, ừm, đúng là xinh xắn như những lời hắn nói, hắn đích thực là không hề thất tín.

“Cậu nói nhiều như vậy thì sao,”.Ti Tu Dạ nhíu mày: “Hiện tại Dật Nhi là Dật Nhi, hai người không có một chút quan hệ nào”.

“Mình tình cờ thấy bộ dáng của Dật Dật, khi đó chỉ ngạc nhiên là sao trên đời có hai người giống nhau đến vậy, nên chú ý một chút, nhưng lúc nghe thấy Mộc Tuyết Dương gọi cậu là Linh, mình đã biết đây là vận mệnh cho chúng ta được gặp nhau”.

Linh Ảnh không để ý đến lời nói chen ngang của Ti Tu dạ, sợ hãi kéo ống tay áo của Tiêu Dật.

“Mình mặc dù là con của cha và mẹ, nhưng cùng mình có quan hệ thân mật khăng khít cũng chỉ có Dật Dật cậu ”.

“Bây giờ cha và mẹ mình đã mất. Làm ơn đừng, đừng giống như cha và mẹ mình, bỏ mình đi, Dật Dật, trên đời này, mình chỉ còn có cậu thôi”.

Nhìn đôi mắt đen dịu dàng nhưng sợ hãi kia, Tiêu Dật không có cách nào nói ra lời từ chối, Linh Ảnh là người của Dật Dật mình a, cậu ấy nói như vậy cũng không sai, trên đời này sẽ không có có liên hệ với nó giống như nó với Linh Ảnh.

Nó đưa tay khẽ ôm lấy Linh Ảnh, sau này, cậu không còn đơn độc nữa.

Hai người có bộ dạng tuyệt mỹ giống nhau, ở giữa lâu đài cổ mang phong cách châu Âu nguy nga lộng lẫy ôm nhau, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên hai người phát sáng chói lọi, cảnh tượng kia duy mỹ mà không thực.

“Được rồi, hai người còn định ôm nhau đến bao giờ đây”.Duy nhất có một người cảm thấy không có cái gì là duy mĩ, mặt tối đen lại kéo hai người ra.

“Daddy”.

Tiêu Dật lúc này mới nhớ tới Ti Tu Dạ, lo lắng nhìn hắn.

“Dật Nhi”.Ôm chặt Tiêu Dật vào lòng, Ti Tu Dạ nói: “Chỉ cần là quyết định của con, ta cũng không phản đối”.

Hiểu rõ được thân thế kiếp trước của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ chỉ đau lòng nhiều hơn, sau này muốn cưng chiều nó, yêu nó nhiều hơn.Còn cái tên Linh Ảnh có quan hệ không rõ ràng với Tiêu Dật thì trước hết cứ để qua một bên đi.

Có món điểm tâm đưa đến tận cửa, Ti Tu Dạ sao có thể bỏ qua được, ôm Tiêu Dật hôn một cái, mới buông Tiêu Dật – mặt đang phơn phớt đỏ – ra, thị uy mà liếc sắc mặt âm tình bất định của Linh Ảnh.

“Đúng rồi, Ảnh Ảnh, anh Hoàn đâu? Cậu đem anh ấy giam chỗ nào rồi”.

“Ti Hoàn? Mình phải nói là nể mặt mũi của cậu lắm nên đã chăm sóc thật tốt anh ta một trận rồi”.

……..

“Anh Hoàn, anh làm sao vậy?”.

Theo Linh Ảnh dẫn đường, Tiêu Dật nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Ti Hoàn trong một căn phòng.

“Lưu Dật!”. Ti Hoàn giống như gặp được cứu tinh, xúc động muốn đứng lên, nhưng người không có chút sức lực nào, lại nằm xuống giường.

“Ảnh Ảnh, cậu làm gì anh Hoàn vậy?”.Tiêu Dật quay đầu lại hỏi Linh Ảnh.

Mà Ti Hoàn sau khi nhìn thấy Linh Ảnh, sắc mặt lập tức có chút xám xịt.

“Làm ơn, tôi có cái gì cũng đã nói hết rồi, đừng có quay lại nữa”.

“Mình thấy thể lực của Ti Hoàn rất tốt, bộ dạng như muốn hoạt động chân tay, vì để bảo vệ những đồ cổ trong căn phòng này, nên đã châm cho anh ta một châm”.Lâm Ảnh nhìn thấy mặt Tiêu Dật lộ ra vẻ không đồng ý, vội vàng bổ sung: “Không có hại gì cả, chỉ là làm người ta không có sức lực mà thôi, chờ đến khi tác dụng của thuốc hết, anh ta lại trở lại như trước”.

Chỉ là như thế sao? Vậy vì sao anh Hoàn lại sợ Ảnh Ảnh đến vậy chứ?

Tiêu Dật thấy Linh Ảnh đi lên giải trừ dược tính cho Ti Hoàn, Ti Hoàn khẩn trường mà the dõi nhất cử nhất động của hắn.

….

“Lưu Dật, sao cậu lại mời cái tên Linh Ảnh kia tới Ti gia chơi chứ? Hắn không có ý tốt gì đâu”.Ti Hoàn cuối cùng cũng khôi phục lại sức sống, trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn.

“Anh cũng thấy bộ dáng của Ảnh Ảnh rồi, cậu ấy và em có quan hệ không bình thường”.Tiêu Dật hiếm khi nhìn thấy bộ dáng Ti Hoàn như vậy.

“Đương nhiên là thấy rồi, còn nhìn rất rõ ràng nữa”.Ti Hoàn nhỏ giọng trách móc, nếu không phải vì gương mặt ấy, hắn làm sao có thể dễ dàng thất thủ mà bị bắt như thế chứ.

“Thực ra, trên một khía cạnh nào đó, cậu ấy chính là em trai của em nha”.

“……”.Ti Hoàn hết chỗ nói, không chỉ dung mạo bên ngoài, ngay cả tính cách tiểu ác quỷ cũng giống nhau y đúc.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ phóng đại khiến Ti Hoàn cả người cứng đờ, Linh Ảnh chết tiệt, cậu và Lưu Dật bề ngoài giống nhau để làm cái gì! Ký ức đau khổ hôm qua lại tái hiện trong đầu.

Thực ra Linh Ảnh cũng không có dùng cực hình tàn khốc nào với Ti Hoàn, chỉ là cậu ta thấy thật là hiếm khi mới bắt được một người bên cạnh Tiêu Dật.

Hơn nữa cậu ta rất hứng thú với Tiêu Dật, cho nên cả ngày lẫn đêm, tiếng đồng hồ, luôn luôn bắt ép Ti Hoàn kể chuyện về Tiêu Dật.

Ti Hoàn cũng chỉ là tiếp xúc nhiều với Tiêu Dật trong vài năm Tiêu Dật ở trên núi Diêm Minh thôi, nhưng sau khi Tiêu Dật bỏ nhà đi thì cắt đứt liên lạc.

Ấn tượng của hắn về những chuyện có liên quan đến Tiêu Dật dù có nhiều thế nào cũng không thể kể cả ngày không hết được, hơn nữa, với tính cách không chú ý đến những chuyện vặt vãnh, những chuyện nhỏ không nhớ, cho nên những gì có thể kể đã ít nay còn ít hơn.

Nhưng mà Linh Ảnh không muốn buông tha hắn, được, cậu muốn tôi nói tiếp đúng không, vậy thì lặp lại một lần, xong một lần lại lặp lại lần thứ hai, thứ ba……..

Càng về sau, Ti Hoàn sức cùng lực kiệt, tinh thần tê liệt, miệng cũng cứng nhắc, muốn đi ngủ là có ngay một ánh mắt sắc như kim bắn về phía mình.

Hắn lớn từng này, chưa bao giờ nói nhiều như vậy, hơn nữa hắn có thể khẳng định, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không có lần nào như thế này nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio