Dật Tiếu Khuynh Thành

chương 142: nghĩ cách cứu hoa thủy tiên (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Màn đêm buông xuống, tại một tòa biệt thự lẻ loi ở ngoại ô phát ra rất nhiều đốm sáng, xung quang là những bịu cây, xa xa hơn một chút nữa chính là đất hoang.

“Dật Dật, cậu nghĩ sao?”.

Mặc một bộ y phục dạ hành cùng kiểu dáng với Tiêu Dật, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mà Tiêu Dật đưa cho, Linh Ảnh quay đầu lại hỏi.

“Trên cao có lưới hồng ngoại, máy chủ kiểm soát nằm trong biêt thự.Phía dưới có người đi tuần tra, cứ phút lại đổi một nhóm, chúng ta có thể thừa lúc bọn họ đổi nhóm lẻn vào trong”.

Cũng đeo mặt nạ, ánh mắt Tiêu Dật đổi về màu đen, cứ như vậy,lúc này rất khó có thể phân biệt được Tiêu Dật và Lâm Ảnh.

“Được rồi”.

Hứng thú của Linh Ảnh hạ xuống một chút, còn tưởng rằng nói có thể cứ như vậy mà xông thẳng vào.

“Ảnh Ảnh, mục đích của chúng ta là đem Y Ân ra”.Tiêu Dật hiển nhiên là biết rõ ràng ý nghĩ của Linh Ảnh, nhiều lần nhắc nhở.

“Mình biết rồi”.

Không lâu sau, những người vốn dĩ đang đi đi lại lại bỗng nhiên chuyển hướng đi về phía cánh cửa, Tiêu Dật và Lâm Ảnh nhanh chóng nhìn nhau một cái, lặng lẽ lẻn vào phía sau vườn hoa biệt thự, dán người vào tường, cùng đợi.

“Bọn chúng đến đầu kia kiểm tra rồi”.Linh Ảnh vểnh tai lên chốc lát, nói.

Tiêu Dật gật gật đầu, đưa tay sử dụng dụng cụ cạy mở cửa sổ phía sau “Chúng ta vào”.

Nhảy từ cửa sổ vào trong, hành lang bên trong không có chút ánh sáng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện nhỏ cách đó không xa.

“Ngươi đã thông báo cho Ái Đức Hoa chưa?”.

“Liên lạc giữa nơi này và hành tinh X không được tốt cho lắm, chờ đến ngày mai, ta đến thành phố Lưu Kim thử lại xem sao”.

“Thằng nhóc kia có ngoan ngoãn nghe lời không? Phải canh giữ thật cẩn thận, đừng để cho nó chạy”.

“Yên tâm đi, ta cũng sắp xếp đâu vào đấy rồi.Có lẽ tên nhóc kia lúc nãy bị ta dọa cho có một chút, giờ động đậy cũng không dám nữa rồi”.

“Ngươi nói xem, Ái Đức Hoa trông như vậy, không nghĩ tới con hắn lại trông như hoa như ngọc vậy”.

“Đúng vậy, chờ đến lúc hạ bệ được Ái Đức Hoa, chi bằng đem tên nhóc kia bán đi, nhất định sẽ kiếm được một khoản tiền lớn”.

“Đến lúc đó thì phải từ từ đã, chúng ta còn chưa hưởng thụ qua, cứ như vậy mà bán đi không phải là rất đáng tiếc sao”.

“Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, he he”.

Nghe được cuộc nói chuyện dơ bẩn kia, Tiêu Dật và Lâm Ảnh chẳng thèm chú ý, quay người lại, tìm chố Y Ân bị giam.

“Không phải chỗ này là, chỗ này là phòng cung cấp nguồn điện, Ảnh————”.

“Keng——-”.

Tiêu Dật mở một cánh cửa, nhìn, quay đầu lại nói với Linh Ảnh, chưa nói dứt câu, đã nghe thấy một âm thanh thanh thúy của vật gì đó rơi xuống đất vang vọng lại.

“Kẻ nào!”.

“Có kẻ xông vào!”.

“Mau đi xem con tin đã chạy chưa!”.

Giống như quân bài domino, lập tức tất cả đều bắt đầu phản ứng.

Tiêu Dật quyết đoán, trực tiếp phá tất cả nguồn điện trong phòng cung cấp nguồn điện, thoáng chốc, toàn bộ biệt thự rơi vào bóng tối.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”.

“Kẻ đột nhập cắt đứt toàn bộ nguồn điện rồi!”.

“Mau phái người đi tìm!”.

Tiêu Dật nhìn Linh Ảnh một cái.

“Mình không cố ý”.Linh Ảnh lè lưỡi: “Ai biết chỗ đó lại đặt một chiếc mũ giáp sắt chứ”.

Không còn thời gian phân tích ánh sáng lấp lánh trong mắt Linh Ảnh là áy náy hay cố tình, Tiêu Dật kéo hắn chạy nhanh trên hành lang.

…….

“NGƯỜI ĐANG Ở ——–”.

Tiêu Dật và Lâm Ảnh gặp phải một người đàn ông.

Tên này kích động hô to, muốn triệu tập những người khác qua đây, nhưng mà không đợi hắn nói hết câu, cũng không đợi Tiêu Dật ra tay, một ánh lửa lóe lên, hắn ngã xuống đất.

Trong tay Linh Ảnh cầm vật gì đó giống như một cái kìm nhỏ, cực kỳ hứng thú chạy đến bên cạnh tên kia.

“Dật Dật, cậu xem xem, đây là dùi cui điện mà mình mới phát minh ra, có phải rất lợi hại không?”.

Nhìn bộ dạng Linh Ảnh nóng lòng khoe đồ, thậm chí còn bấm nút, đem cái tên đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất bắn cho hai phát nữa để chứng minh hiệu quả, Tiêu Dật tuyệt đối khẳng định, tiếng vang lúc trước là Linh Ảnh cố tình tạo ra.

Hiện tại, nếu như còn cho rằng bọn họ có thể im lặng lẻn vào, im lặng cứu người ra, không phải là người cực kỳ lạc quan thì cũng là kẻ ngốc rồi.Bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Dật nghĩ, đành vậy, bọn chúng là tội phạm bắt cóc người, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, tiện thể xử lý một chút.

Nghe được tiếng thở dài của Tiêu Dật, Linh Ảnh biết Tiêu Dật đã thỏa hiệp vời mình rồi, hì hì cười, xông lên ôm lấy Tiêu Dật cọ cọ.

Không trốn tránh những kẻ đuổi theo, Tiêu Dật và Linh Ảnh có thời gian lập kế hoạch.

………

Mấy tên được phái đi tìm kẻ đột nhập, ngoài ra, hai người còn lại đi đến chỗ giam giữ Y Ân.

Mấy tên ở trong phòng tối đen, ánh trăng cũng không quá rõ ràng, dựa vào ánh đèn pin yếu ớt, mỗi người lục một phòng.

“Bên ngươi thế nào?”.

“Cái gì cũng không có”.

“Tiếp tục tìm”.

“Biết rồi”.

Sau khi trao đổi đơn giản với nhau, không quá vài phút, một trông số người đó tiến vào một phòng, bỗng nhiên hét thảm lên một tiếng.

“Á———-”.

“Làm sao vậy ? Có chuyện gì?”. Mấy tên ở ngoài vội vàng chạy đến.

Ngã nhào trên mặt đất, liều mạng bò về phía mấy tên ở cửa, tay chỉ về phía sau, run rẩy nói: “Có, có ma, ma a”.

Mấy tên bên ngoài thò đầu vào: “Có đâu?”.

Một tên tương đối bạo gan đi đến cửa sổ bên kia, kéo bức rèm bị gió thổi lên, phía sau trống rỗng.

“Mắt ngươi bị cận à! Ma, trên đời này làm gì có ma! Cho dù là có, chúng ta đông người như vậy, có gì phải sợ!”.

Bị chửi mắng thậm tệ một hồi, người kêu thảm thiết lúc nãy cẩn thận nhìn qua, quả thực là không có cái gì, không nhịn được mà hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi không.

Tiếp đó, bọn chúng lại phân công nhau, bắt đầu đi tìm kiếm.

“Á——-”.Lúc này, lại có một tên trong phòng khác hét lên.

Mọi người chạy tới, tên đó cũng nói là gặp ma, nhưng kết quả vẫn như trước, không có bất cứ thứ gì.

Cứ như vậy, liên tiếp vài người cũng chẳng biết tại sao gặp cái gọi là ma, thực ra trong số đó cũng có vài tên lớn gan, thậm chí lúc bản thân gặp ma cũng lấy súng bắn vài phát, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Tâm lý của mấy tên đều bị hiện tượng quỷ dị này biến thành gà con, vôn dĩ ý tưởng chia nhau ra tìm lúc trước cũng bị xóa bỏ, cùng đi trong hành lang tối mịt, lúc nào cũng cảm thấy khắp nơi đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Bỗng nhiên người phía trước ngây ngốc đứng lại, mấy người phía sau không để ý, thiếu chút nữa là ngã đè lên nhau.

“Người làm gì mà dừng lại thế”. Tất cả đều bất mãn nói.

“Kia, cái kia”.

Mọi người đi về phía trước nhìn, ở cuối hành lang, môt khuôn mặt trắng bệch bay lơ lửng, đôi mắt, mơ hồ xuất hiện huyết quang.

“Á————”.

Tên nhát gan hét lên, quay đầu muốn bỏ chạy thì vội vàng dừng chân lại.

Ở đầu hành lang này cũng có một mặt quỷ trắng bệch giống hệt.

Tên nhát gan ngã bệt xuống đất, ôm đầu, không biết trong lúc mình đang gào thét thì mấy tên can đảm đã rút súng ra bắn.

Chờ đến lúc yên tĩnh lại, tập trung nhìn hai đầu hành lang, cái gì cũng không có.

Chẳng lẽ là bị dọa cho bỏ chạy, hay là ảo giác.

“Hi (tiếng anh), đang tìm ta sao?”.

“Hi (tiếng anh), đang tìm ta sao?”.

Hai giọng nói vang vọng xung quanh đám người từ trên đỉnh đầu vang lên, vừa ngẩng đầu, hai khuôn mặt quỷ ngược chiều nhau, gần trong gang tấc.

Lúc này tên nhát gan đã không còn la hét nữa, bởi vì hắn đã xỉu rồi.

Mấy tên gan to cũng không có nổ súng nữa, bởi vì, đã không cử động được nữa rồi.

“Các ngươi, các ngươi, là người hay ma”. Bị vật gì đó trói chặt, mấy tên tỉnh táo nhìn hai người trước mắt hỏi.

Khi đến gần, bọn chúng mới phát hiện ra, hai khuôn mặt kia vẫn có thân thể, bởi vì mặc đồ đen cộng với khoảng cách xa nên bọn họ không để ý đến.

Tiêu Dật và Linh Ảnh nhìn thoáng qua, không hẹn mà cùng hỏi đối phương: “Ta nhìn giống ma lắm sao?”.

Hai chiếc mặt nạ của Tiêu Dật và Linh Ảnh này, là khi Tiêu Dật tuổi trở lại Ti gia, Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác biết thân phận nó là ‘Huyễn điện’ nên đặc biệt tặng cho nó.

Thực ra, chiếc mặt nạ này nếu nhìn dưới ánh mặt trời thì rất đẹp, nền màu bạch ngọc, hoa văn tím nhạt, bên cạnh mắt là ngọc rubi lấp lánh, nhưng để vào buổi tối, đặc biệt là trong bóng tối không có ánh đèn, nhìn cảm thấy sợ hãi, mặt quỷ là cái tên rất xứng.

“Ảnh Ảnh, giầy trượt băng này rất thú vị, lúc đầu mình cũng bị tốc độ của nó làm cho hoảng sợ đấy”.

“Ở phía sau mình có gắn thêm thiết bị phun khí,sau đó ở dưới đế giày gắn thêm một cái khay hút cường lực, có thể nới lỏng cũng có thể hút chặt, cứ như vậy, từ trên xuống dưới, tùy người điều khiển.”.

“Lần tới thêm thiết bị tự động dẫn đường đi, cho nó thuận tiện”.

“Được, Dật Dật và mình cùng nhau nghiên cứu nha”.

Tiêu Dật và Linh Ảnh ở bên tán gẫu, đem trói mấy tên kia thật chắc chắn.

••••••••••••••

“Sao bên ngoài không có động tĩnh gì vậy?”.

Trong phòng, hai tên đàn ông cau mày, đi tới đi lui.

Trong góc phòng, là Y Ân đang bị cột vào ghế, trong miệng bị nhét một miếng vải.

“Để ta đi coi tình hình, ngươi trông chừng chỗ này”.

Cuối cùng, một người không nhịn được nữa, mở cửa đi ra.

Lại qua một thời gian ngắn nữa, tên còn lại trong phòng đợi đến sốt ruột, còn Y Ân thì nỉn thở, trong mắt hiện lên tia hi vọng.

Cửa phòng mở ra, đối diện với hành long tối om, tên đàn ông nắm lấy Y Ân che ở trước ngực mình, tay cầm súng lục, cảnh giác nhìn hai bên xung quanh, sau đó thúc Y Ân, chậm rãi tiến lên phía trước.

“Ta biết ngươi đang ở đằng kia, lập tức bước ra cho ta, bằng không, ta giết tên nhóc này”.

“Ta không thích nói giỡn, ta vì mạng sống của mình cái gì cũng làm được, nếu không bước ra, ta sẽ nổ súng”.

Tên đàn ông khẩn trương đem súng lục dí vào đầu Y Ân.

“Ai nha, sao đại thúc lại không kiên nhẫn như vậy? Ngươi giết Y Ân rồi, mạng của ngươi sẽ giữ như thế nào a?”.

Một giọng nói thiếu niên thanh thúy từ cửa sổ bên kia truyền đến.

Tên đàn ông bất ngờ kéo Y Ân xoay lại, sau khi nhìn thấy bộ dáng thiếu niên, có chút si mê.

Hắn tùy tiện ngồi trên bệ cửa sổ, hai chân còn đung đa đung đưa, ánh trăng soi lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên, đôi mắt đen như mực ánh lên tia hấp dẫn mê người.

Người đàn ông lắc lắc đầu, thanh tỉnh lại một chút: “Đem những vũ khí đang có vất xuống, rồi đi đến chỗ ta”.

“Đại thúc, đây không phải là ép buộc sao”.Thiếu niên bĩu đôi môi đỏ mọng, giọng nói kéo dài, mang theo ý nũng nịu.

“Ta ép buộc như thế nào?”.Giọng nói của tên đàn ông cũng không khỏi dịu xuống, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của thiếu niên.

“Bởi vì, vũ khí đều ở trên người ta mà”.

Tên đàn ông đang trầm mê trong những cử động và lời nói của thiếu niên, ngay sau đó phát hiện ý tứ của hắn rất kì quái, vì sao giọng nói của thiếu niên lại gần như vậy, giống như là ở bên tai truyền đến vậy.

Hắn vừa xoay đầu, nhìn thấy một thiếu niên giống hệt thiếu niên đang ngồi ở bệ cửa sổ, bất tỉnh nhân sự.

••••••••••••••

“Hừ, chính là tên khốn nạn này, lại dám đem rẻ lau nhét vào mồm bổn thiếu gia! Ta nhổ nhổ nhổ”.

Sau khi được cứu, Y Ân liều mạng đạp người đàn ông dưới đất, vẻ mặt căm phẫn cộng thêm chán ghét.

“Đừng có đá hỏng, tôi còn muốn mang về làm thí nghiệm đấy”.Linh Ảnh đi lên ngăn cản.

Y Ân lúc này mới có thể phân biệt được người nào là Linh Ảnh, người nào là Tiêu Dật.

Hắn kéo tay Linh Ảnh nói: “Tôi chỉ biết cậu đến đây cứu tôi”.

“Tôi có thể không tới sao?”.Linh Ảnh đẩy tay Y Ân ra: “Được rồi, cậu qua giúp tôi đem những tên này ra ngoài, Dật Dật đi lái xe lại đây”.

Y Ân không tình nguyện đi về phía hành lang.

Tiêu Dật thuận theo, đi ra ngoài phòng, chưa đi được mấy bước, thì nghe thấy “uỵch” một cái, nó quay đầu lại thì thấy Linh Ảnh không biết vì sao lại ngã xuống đấy.

“Ảnh Ảnh, Ảnh Ảnh?”.Tiêu Dật vội vàng chạy đến, nâng Linh Ảnh dậy.

Nó không đợi đến lúc nghe tiếng trả lời, bởi vì, nó đang rơi vào một mảng tối đen trước mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio