Dật Tiếu Khuynh Thành

chương 72: nhất nguyệt nhất thứ đích hồi gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi học xong tiết cuối cùng của thứ sáu, bọn Tiêu Dật ngồi trên xe trở về nhà, đúng vậy, về nhà, khoảng thời gian một tháng đã nhanh chóng qua đi, bây giờ bọn chúng đều cảm thấy rất phấn khởi và chờ mong.

“Cô cả, cậu hai, cậu ba, cậu út, chào mừng mọi người trở về nhà”.

Xe vừa mới dừng hẳn, Lâm Văn Thanh đã đứng ở trước cửa xe mở cửa.

“Bác quản gia”.Bốn đứa vui sướng khi nghe thấy lời chào đón, nhảy xuống xe, chạy thẳng về phía ngôi nhà.

“Cậu út, cô Tiêu và bà Trương cũng tới rồi”.Lâm Văn Thanh ở phía sau hô lên.

“Biết rồi”.Tiêu Dật cũng lên tiếng đáp lời, hai người ấy mà không tới thì nó mới cảm thấy bất ngờ đấy.

“Dật Dật ——————”.

Vừa mới mở cửa, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

“Nhanh để cho mommy coi nào, con có phải chịu khổ gì không?”.Tiêu Mẫn Nhi vừa ôm chặt lấy Tiêu Dật vừa hỏi.

Niềm vui sướng của Trương Ngọc Quyên cũng tràn đầy trong mắt,đứng ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở: “Mẫn Nhi, con ôm chặt quá rồi đấy, trước tiên hãy buông Dật Dật ra, như vậy mới có thể xem xét nó thật kĩ chứ”.

“Vâng”.Tiêu Mẫn Nhi vội vàng buông Tiêu Dật ra, tỉ mỉ đánh giá: “Dật Dật gầy”.

“Ừ, đúng là gầy thật”.Trương Ngọc Quyên gật đầu, sau đó lại nhìn ba đứa trẻ kia: “Tất cả đều gầy, nhất định là huấn luyện vất vả lắm, đến đây, để bà có làm cho mấy món ngon cho các cháu”.

Nghe thấy Trương Ngọc Quyên mang món ăn ngon tới, ba đứa trẻ cùng nhau reo hò rồi chạy về phía bàn ăn.

Thấy mấy đứa nhỏ ăn như hổ đói,trong lòng Trương Ngọc Quyên không khỏi cảm thấy càng chua xót hơn.

“Ăn từ từ thôi, còn nhiều mà.Mấy đứa nhỏ đáng thương, mới có từng này tuổi đầu thôi mà, sao lại ăn uống cực khổ đến như vậy”.

Tiêu Dật vừa chậm rãi ăn vừa thầm than ở trong lòng, bà ngoại lại tiến vào tưởng tượng của chính mình rồi, nếu như chịu khó nghĩ kĩ một chút, sẽ nhớ ra không phải mỗi lần bà đem đồ ăn tới đều bị bọn họ vài miếng đã ăn sạch như châu chấu càn quét qua hay sao? Cái chuyện ấy và việc huấn luyện căn bản là không liên quan tới nhau.

“Dật Dật, con ở chỗ đó đã trải qua những chuyện gì? Có người nào bắt nạt con không?”.Tiêu Mẫn Nhi quan tâm hỏi.

Những lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, chỉ thấy ba con heo con không hẹn mà gặp cùng nhau nghẹn đến ho sặc sụa.

“Ơ kìa, không việc gì phải vội”.Trương Ngọc Quyên nhanh chóng rót nước đưa cho bọn chúng, “Mau, uống nước đi”.

Tiêu Mẫn Nhi lại không phát hiện ra có gì lạ, tiếp tục nói: “Có phải là có kẻ dám bắt nạt con không, Dật Dật không phải sợ, nói cho mommy biết, mommy báo thù giúp con”.

“Mommy, không có ai bắt nạt con cả, mẹ cứ yên tâm.Mọi người ở chỗ đó đối xử với con rất tốt”.Tiêu Dật sắc mặt không hề thay đổi trả lời.

Tiêu Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên đợi cho đến khi bọn nhỏ ăn xong cơm chiều mới lưu luyến nói lời tạm biệt với Tiêu Dật.

……………

Ba đứa nhỏ kia đã một tháng nay không được đụng đến máy chơi game yêu thích của mình, vừa mới ăn cơm xong đã ngay lập tức chạy vào trong phòng game.

Còn Tiêu Dật thì lắc đầu nói rằng không hứng thú nên ở lại trong phòng khách.

Tựa vào ghế salon,cái miệng nhỏ uống một ngụm nước trái cây ngọt ngào,Tiêu Dật nhìn Lâm Văn Thanh đang chỉnh lại những đồ trang trí một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Bác Lâm, daddy sao vẫn chưa thấy về vậy?”.

Lâm Văn Thanh ngừng tay lại nói: “Ông chủ từ sau khi các cô cậu chủ đi đến núi Diêm Minh thì mỗi ngày đều làm việc rất muộn,gần nửa đêm mới trở về”.

“Vậy sao”.Tiêu Dật rũ mắt xuống, trong lòng có một loại cảm giác không rõ ràng.

Buổi tối, nó nằm ở trên giường, tuy đã nằm trên chiếc giường mềm mại dễ chịu, nhưng nó lại không thể nào ngủ được.

Nhớ đến lúc nó đến núi Diêm Minh được vài ngày, ngủ thật sự rất không thoải mái.Nó còn tưởng rằng là do chiếc giường không thoải mái, nhưng bây giờ đã trở về nằm trên chiếc giường này nhưng sao vẫn không thể ngủ ngon được.

Trở mình một cái, Tiêu Dật nằm vào chỗ của Ti Tu Dạ, gối đầu lên chiếc gối của hắn, dần dần tiến vào mộng đẹp,mơ hồ nghe trong đầu vang vẳng một tiếng nói: “Là tại giường hay là tại người kia”.

…………

Cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, Tiêu Dật bực mình mà mở mắt ra, không để cho người ta ngủ à.

Đập vào mắt là khuôn mặt mà nguyên một tháng nay chưa gặp, đôi mắt màu tím lam sâu thẳm, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mê người, cuối cùng là nụ cười quen thuộc kia.

Tiêu Dật nhắm mắt lại,quay người đi chỗ khác, quay gáy lại phía Ti Tu Dạ.

“Dật Nhi?”.Ti Tu Dạ buồn cười khi thấy Tiêu Dật hành động như vậy,xoay người Tiêu Dật lại, lấy ngón tay chọt chọt vào khuôn mặt non mịn nhỏ nhắn.

“Ngài Ti là một người cực kì bận rộn, nếu như đã thức dậy rồi thì nhanh đi làm việc của ngài đi, con vẫn còn là một đứa trẻ, cần ngủ thêm một chút nữa”.

“Dật Nhi quả thực là rất đáng yêu đấy”.Ti Tu Dạ cười cười rồi hôn lên hai má của Tiêu Dật.

Tiêu Dật đang nhắm mắt liền thở phì phì mở mắt ra, trừng mắt người đàn ông đang cười khà khà trước mặt, trên mặt hây hây đỏ không biết là do tức giận hay do xấu hổ.

“Dật Nhi giận là do cha hôm qua về trễ đúng không?”.

Không nói lời nào, tiếp tục trừng mắt.

“Không phải cha muốn làm xong hết mọi chuyện để ở cùng Dật Nhi cả ngày cuối tuần hay sao”.

Vẫn không nói lời nào nhưng ánh mắt đã dịu lại.

“Cha ngày nào cũng nhớ Dật Nhi, Dật Nhi có nhớ tới cha không? Con đi núi Diêm Minh rồi, trong nhà cảm thấy trống vắng lạnh lẽo, ngay cả buổi tối ngủ trên giường cũng cảm thấy lạnh lẽo nữa chứ”.

“Gạt người, đây là giường tự động điều chỉnh nhiệt độ, làm sao có thể lạnh được cơ chứ”.Bũi môi,cơn giận của Tiêu Dật vẫn chưa hề giảm xuống.

“Dật Nhi còn muốn ngủ sao? Để cha ngủ cùng con”.Thấy Tiêu Dật đã chịu mở miệng nói chuyện, Ti Tu Dạ biết là đã không có chuyện gì nữa rồi.

“Không muốn”.Tiêu Dật bị Ti Tu Dạ vững chắc ôm vào trong lòng, tuy không có buồn ngủ nhưng cứ yên bình như vậy mà nằm cũng không phải là ý tồi.

Một lát sau, Tiêu Dật mở miệng nói: “Cha đã biết những chuyện con làm trên núi Diêm Minh chưa?”.

“Dật Nhi nói chuyện gì vậy chứ?”.Ti Tu Dạ hỏi lại.

“Chính là,”.Tiêu Dật nhỏ giọng nói, “Mấy rắc rối kia”.

Ti Tu Dạ cố gắng nhịn cười, nhìn Tiêu Dật cúi cái đầu nhỏ xuống: “Thì ra là Dật Nhi cũng biết mình gây không ít họa a”.

“Với tư cách là chủ nhân của Ti gia, cha còn cảm thấy rất vui vẻ nữa ấy chứ, Dật Nhi ở lại núi Diêm Minh như vậy thì khả năng ứng biến sự cố của núi Diêm Minh tăng lên một bậc rồi”.

Tiêu Dật nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con mắt tràn đầy ý cười của Ti Tu Dạ: “Cha là đang cười con sao? Khả năng phá hoại lớn như vậy”.

Không chống lại được sự quyến rũ mà hôn nhẹ lên trán Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nói: “Nào có, cha đây còn phải cảm thấy may mắn là ông trời đã ban cho cha một bảo bối như vậy”.

Tạm ngừng trong chốc lát, trong mắt Ti Tu Dạ hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Nhưng có điều, hễ là ai muốn đả thương Dật Nhi của cha, cho dù Dật Nhi không ra tay, cha cũng phải xử lý một cách gọn gàng”.

“Tương Lôi sao? Từ sau khi con và Cẩn đổi giáo viên thì không nhìn thấy hắn ta đâu nữa, cha đã làm gì hắn rồi?”.Tiêu Dật lúc này mới nhớ tới.

“Giống như Dật Nhi nói, hắn chỉ là người ngoài, muốn đá đi lúc nào thì đá thôi mà”.Ti Tu Dạ thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt rồi, hắn đúng là có chút ngu dốt, có chút không biết phân biệt trắng đen,có chút lòng dạ thì hẹp hòi, người thì vẫn có thể dùng, không nên phạt quá nặng”.Lời của Tiêu Dật không biết là khen ngợi hay là đang châm biếm.

“Nói đi cũng phải nói lại, cha còn tưởng rằng Dật Nhi lần này sẽ về sớm hơn ấy chứ”.

“Cái gì mà về sớm, không phải là đã qui định là cuối tuần về đây rồi sao?”.

“Dật Nhi không biết sao? Huấn luyện tại núi Diêm Minh, mỗi tuần đều qui định số lượng cần phải học, chỉ cần con hoàn thành trước thời gian, thì thời gian thừa còn lại không cần ở lại núi Diêm Minh”.

“Nói cách khác,con chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ của ông Ngô giao cho con từng tuần là có thể về rồi.Không cần phải ở lại giúp ông ấy chỉnh sửa tài liệu nữa”.Đầu Tiêu Dật liền nổi ngay một đống hắc tuyến, Ngô Cù ơi là Ngô Cù, ông vẫn còn chưa hiểu thế nào là bớt ăn thua cay cú sao? (Tình hình thế này là lại khổ bác Ngô rồi =)))

…………

Cùng Ti Tu Dạ nằm đến tận giữa trưa, đến khi cái bụng của Tiêu Dật ọc ọc biểu tình thì hai người mới rời giường.

Ngồi ở trước bàn ăn ăn trưa coi như ăn sáng luôn, nghe ba cái đầu củ cải đỏ nói chuyện câu được câu không, liếc đến vẻ mặt Ti Tu Khải ấp úng – người rất hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn của Ti gia.

Nhìn nhìn Ti Tu Dạ đang ngồi cạnh Tiêu Dật, Ti Tu Khải lóng ngóng vụng về nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua là đã lâu không gặp cháu trai cháu gái dễ thương của em nên em đến đây thăm thôi, đến thăm thôi”.

Lúc này, Lâm Văn Thanh đi tới “Ông chủ, ngài có điện thoại”.

Ti Tu Dạ đứng lên đi vào phòng làm việc.

Ti Tu Khải dựa theo tình hình, ngay lập tức ngồi xuống cạnh Tiêu Dật, làm ra điệu bộ rất thân thiện:“Tiểu Dật Nhi, chú bình thường đối xử với cháu có tệ không?”.

Uống một ngụm sữa, Tiêu Dật nghiêng nghiêng nhìn Ti Tu Khải một cái: “Chú Khải muốn nói chuyện gì?”.

“Trời ơi, chính là, chính là, chú, cùng cháu , cùng mommy của cháu, muốn cùng với cháu nói, thật ra là chuyện đó là ……”.

“Chuyện của chú và mẹ cháu, cháu không ý kiến gì”.

Không để ý đến Tu Tu Khải đang thật cẩn thận vắt óc suy nghĩ để tìm từ thích hợp, Tiêu Dật thẳng thắn nói ra.

“Chuyện này, cháu phải hiểu cho chú và mommy của cháu.Hai chúng ta cũng độc….Cháu vừa nói cái gì? Cháu không ý kiến gì?”.Ti Tu Khải còn đang hắng say nói nên ngay lập tức chưa kịp phản ứng.

Bình thường cảm thấy chú Khải cũng coi như là người có đầu óc, sau khi đi chung với mommy lâu thì thần kinh cũng trở nên lơ đãng rồi sao? Tiêu Dật nhìn vẻ mặt ngốc ra của Ti Tu Khải, trong lòng thầm nghĩ.

“Chú ngồi ở chỗ này thấy dễ chịu sao?”.

Nghe thấy hỏi như vậy, Ti Tu Khải cũng gật đầu nói: “Ừ, có thể”.

Đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng, vừa quay đầu lại liền ngây ngô cười: “Ha ha, anh họ, anh nhanh như vậy đã quay lại rồi, em chẳng qua là muốn giúp anh giữ hơi ấm, để phòng khi anh ngồi xuống sẽ bị lạnh, ha ha, ha ha,anh ngồi đi, anh ngồi đi”.

Thấy mắt Ti Tu Dạ lạnh như đao, Ti Tu Khải vội vàng ngậm miệng lại, đứng lên.

Tiêu Dật ở bên cạnh càng thêm khẳng định, yêu đương càng làm cho người ta ngốc đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio