Rốt cuộc cũng chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng nữa thôi.
Tiêu Dật theo Dã Triều đi tới một phòng thí nghiệm.
“TIểu Dật, bác muốn trịnh trọng giời thiệu với cháu, đây là sản phẩm mới nhất của ‘Khí’ bộ chúng ta”.Dã Triều trịnh trọng một cách lạ thường mà đứng bên cạnh một cái hộp chữ nhật rất to nói: “Chính là, Tiểu Kính”.
Tiêu Dật đi qua, rồi đi vòng quanh quang cái hộp hình chữ nhật, cái này, nhìn thế nào cũng giống như một, hở , nói ra có vẻ không được hay cho lắm, giống cái quan tài.
“Bác Dã, đây chính là nhiệm vụ mà bác giao cho cháu sao?”.
“Phải”.
Dã Triều đang lúc suy nghĩ nên giao cho Tiêu Dật nhiệm vụ khó khăn nào mới tốt, trầm tư suy nghĩ.Mà những người xuất sắc của ‘Khí’ bộ cũng sôi nổi tham gia một chân, vào lúc Tiêu Dật hoàn thành nhiệm vụ của ‘Võ’ bộ liền chạy qua phòng làm việc của Dã Triều để đưa đồ, không phải là mình có đề bài nào đột phá mà là gặp phải vấn đề không tài nào giải quyết được, khiến cho bọn họ ngồi chụm đầu trong phòng làm việc mấy ngày nay.Tất cả mọi người đều nhất trí, nếu như Tiêu Dật không thể thành công thì nó sẽ phải ở lại núi Diêm Minh lâu hơn một chút, còn nếu như nó thành công, thì vấn đề rắc rối của bọn họ sẽ được giải quyết, đúng là tiện cả đôi đường.
Bắt chước lại cách nói của một người nào đó: “Nếu như chúng ta không giữ lại được con người của Tiêu Dật thì giữ lại được cách giải thông minh của cậu ta cũng là tốt rồi”.
“Cái này là món đồ mà bộ nghiên cứu và phát triển vừa mới sáng chế ra, được gọi là: chỉ cần đi vào thì không bao giờ ra được.”.Dã Triều vỗ vỗ vào cái máy tự hào nói, “Nếu như không có người ở bên ngoài mở nắp ra và tác động thì người ở bên trong sẽ không tự mình ra được”.
Nếu như là quan tài, thì một khi đã nằm vào thì có muốn ra cũng không ra được, Tiêu Dật thầm nói trong lòng.
“Tiểu Dật, còn nhớ lúc trước bác cháu mình có nói về mối liên hệ giữa con người và máy móc không?”.
“Dạ có,phải học được cách giao tiếp với máy móc, mới có thể hiểu được cấu tạo bên trong của nó như thế nào, mới biết cách làm sao phát huy được hết công dụng của nó”.
Tiêu Dật làm sao có thể quên được vẻ mặt thân thương của Dã Triều khi mới bước chân vào kho vũ khí chứa bom hóa sinh chứ, hay là nói đùa là: đôi khi cứ mười năm phút lại phải chăm chú theo dõi bác ấy một lần, ở đây sơ sót một chút là tai nạn chết người như chơi ấy chứ.
“Thế à, tốt lắm”.Dã Triều vui mừng nhìn Tiêu Dật: “Nhiệm vụ xuống núi của ‘Khí’ bộ dành cho cháu đó chính là cháu hãy nằm vào trong và tự mình tìm cách thoát ra khỏi Tiểu Kính.Có đôi lúc đối đầu nhau cũng là một cách giao lưu để hiểu nhau hơn”.
“Vì Tiểu Kính vừa mới được phát minh ra, còn chưa có tiến hành kiểm nghiệm và đo lường đầy đủ, chỉ vừa mới thông qua kiểm nghiệm an toàn với con người, cho nên Tiểu Dật, một phần nhiệm vụ còn lại của cháu chính là hoàn thiện Tiểu Kính, có sai sót gì thì liền sửa ngay, không có sai sót gì thì phải làm nó tốt thêm”.
Nói tóm lại đó chính là phải làm một con chuột bạch thí nghiệm, Tiêu Dật dưới sự giúp đỡ của Dã Triều nằm vào trong, nắp hòm khép lại, tầm nhìn của nó ngay lập tức bị khoảng tối che khuất.
“Dật Dật, Dật Dật”.
Ai vậy, mệt quá, rất muốn ngủ tiếp.
“Dật Dật, em mau tỉnh dậy a”.
“Hử?”.
Tiêu Dật mơ mơ màng màng mở mắt, thì thấy khuôn mặt của Ti Lưu Du ở ngay trước mắt mình.
“Chị Du?”.
“Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh lại rồi, chị đã gọi em rất lâu nha”.Ti Lưu Du oán trách nói.
“Chị sao lại—————–”.
Tiêu Dật vừa mới định hỏi thì đã bị tiếng nói ở ngoài cửa cắt ngang.
“Dật Dật đã thức dậy chưa?”.Ti Lưu Giác đẩy cửa vào.
“Anh Giác? Hai người sao lại ở chỗ này, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi sao?”.
“Đương nhiên là hoàn thành rồi, nhóc con ngốc nghếch này, có phải ngủ nhiều quá đầu óc mụ mị rồi không?”.Ti Lưu Giác cười nói.
“Nhưng mà, hình như là em chưa có làm gì mà”.Tiêu Dật nghi ngờ lẩm bẩm.
“Được rồi,nói chung là do vài ngày trước đầu óc của em quá căng thẳng thôi, chúng ta xuống dưới lầu đi, dì Tiêu cũng tới đấy”.
Tiêu Dật cùng với hai chị em song sinh xuống dưới lầu.
“Dật, hôm nay cậu dậy muộn rồi”.Ở trong phòng khách, Ti Lưu Cẩn đứng dậy.
Ti Tu Dạ ngồi ở bên cạnh bàn, vừa uống cà phê vừa đọc báo. Cách đó vài bước là Lâm Văn Thanh đang cẩn thận cầm khăn lau bình hoa trên bệ cửa sổ.
“Daddy”.Tiêu Dật ngồi vào lòng Ti Tu Dạ, cho dù đã mười ba tuổi rồi, nhưng nó đã bị Ti Tu Dạ toàn tâm toàn ý tạo thành thói quen chưa bỏ được: “Cha hôm nay không có gọi con dậy”.
Sờ sờ đầu Tiêu Dật, Ti Tu Dạ cười: “Cha thấy Dật Nhi ngủ rất ngon, cho nên không lỡ đánh thức”.
“Dật Dật, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi”.Từ trong nhà bếp đi ra, Tiêu Mẫn Nhi hai tay chống nạnh: “Bây giờ đã là thiếu niên rồi, đừng có lúc nào cũng giống như con nít dính lấy người cha của con nữa”.
“Cháu thấy là do Dật không có dính lấy dì Tiêu nên dì ghen tị”.Ti Lưu Cẩn nói đùa.
“Cháu, cái tên quỷ sứ này”.Tiêu Mẫn Nhi đỏ mặt lên, giơ chân đuổi theo Ti Lưu Cẩn.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác vừa ăn cơm, vừa xem kịch vui một cách say sưa.
Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào mặt Tiêu Dật, cảm giác vui vẻ đầm ấm này khiến cho nó lại muốn ngủ.
Đưa tay che cái miệng đang ngáp, Tiêu Dật đứng lên: “Con có thể đi được chưa?”.
“Gì cơ?”.
Sáu người, mười hai ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Dật.
“Dật Dật,em đang nói cái gì vậy?”.Trên mặt Ti Lưu Du vẫn tươi cười nói.
“Em cảm thấy vô vị quá, vì vậy có thể đi khỏi được chưa?”.Tiêu Dật nói rõng rạc từng chữ.
Tiêu Mẫn Nhi đi tới muốn đưa tay lên sờ trán Tiêu Dật: “Dật Dật, có phải con bị bệnh rồi không? Sao nói cái gì mà chúng ta không hiểu gì hết”
Mấy người bên ngoài cũng phụ họa vào mà gật đầu.
Tiêu Dật quay đầu đi tránh bàn tay của Tiêu Mẫn Nhi, dứt khoát không thèm nhắc lại lần nữa, đi về phía cửa.
“Dật Nhi, con đi đâu vậy?”.Ti Tu Dạ ở phía sau hỏi.
Tiêu Dật xoay người lại: “Bác Dã nói quả không sai, cái này thực sự là bán thành phẩm() , còn có nhiều chỗ sơ hở”.
() chắc ai cũng biết nhưng vẫn chú thích: bán thành phẩm [sản phẩm mới hoàn thiện chưa có sửa lỗi hoặc là đang trong giai đoạn hoàn thiện].
Vừa mới dứt lời, Tiêu Dật thấy một luồng sáng, chờ sau khi nó nhìn thấy rõ mọi vật thực tế ở xung quanh, đập vào mắt nó chính là trần nhà của phòng thí nghiệm.
“Không hổ danh là Tiểu Dật, nhanh như vậy đã ra được ngoài rồi”.Dã Triều kéo Tiêu Dật ra khỏi chiếc hòm.
“Tiểu Kính là một hệ thống có trí thông minh, có thể thông qua sóng điện não sẽ tạo ra một thế giới tốt đẹp trong đầu của người sử dụng.Muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực, muốn nhàn hạ có nhàn hạ, làm cho người ta không kìm lòng được mà lún sâu vào trong đó, sống trong thế giới mơ ước của mình”.
Sở dĩ vì thế nên được gọi là Tiểu Kính sao? Kính, sẽ nhìn thấy được khát vọng trong sâu thẳm con người.Như vậy thì, khát vọng của mình là gì? Tiêu Dật lặng lẽ suy nghĩ.
“Thế nào, có phát hiện sai sót ở chỗ nào chưa?”.Dã Triều hăng hái bừng bừng hỏi.
“Rất nhiều chi tiết không thích hợp”.Tiêu Dật không chút mảy may thể hiện cảm xúc: “Thứ nhất, lầu ba của Ti gia không phải là chỗ có thể tùy ý ra vào được, thứ hai là mommy rất kì lạ, không chỉ là chuyện vào bếp mà thái độ đối với daddy cũng rất nhã nhặn, tiếp nữa là nét mặt của đám người chị Du rất giả tạo ”.
Cuối cùng là cái ôm của Ti Tu Dạ không có dễ chịu một chút nào, trong lòng Tiêu Dật bổ sung thêm.
“Thì ra vẫn còn nhiều vấn đề như vậy a, vậy Tiểu Dật, cháu mau hoàn thiện nó đi, đừng quên, đó cũng là một phần trong nhiệm vụ của cháu”.
Tiêu Dật đến ngồi trước máy chủ kiểm soát, chạm vào giao diện trang sửa chữa bắt đầu tiến hành sửa.
“Bác Dã, khi bác có ý định chế tạo ra món đồ này, thì bác muốn dùng nó để làm gì vậy?”.
“Ha ha”.Dã Triều cười cười, “Vài ngày trước bác có chút mất ngủ, chợt nghĩ ra, hay là chế tạo một cái máy có thể giúp con người vui vẻ đi vào giấc ngủ, giảm bớt những thống khổ của những người mắc bệnh mất ngủ”.
“Thật sự là sẽ có người mất ngủ muốn ngủ đến không tỉnh lại được sao?”.
“Lúc đầu kiểm tra thì thấy an toàn với cơ thể con người, sau đó một nhân viên kĩ thuật của bác nằm vào trong đó, mọi chỉ số đều chứng minh cậu ta tuyệt đối an toàn, nhưng chính cậu ta lại không có cách nào tỉnh lại được, sau đó những người khác bắt đầu đánh thức cậu ta dậy, khó khăn lắm mới làm cho cậu ta tỉnh”.
“Vậy a”.
“Tiểu Dật, bác cho cháu thử cái máy này là có nguyên nhân”.Dã Triều nhìn bóng lưng Tiêu Dật: “Trong những người mà bác quen biết, chỉ có cháu, thoạt nhìn thì có vẻ rất hồn nhiên ngây thơ, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nhưng thực ra trong lòng lại tĩnh như nước, không mong không muốn [vô dục vô cầu], nghiên cứu cái máy này, chính là để cháu có thời gian từ những thứ mà mình có hứng thú chọn ra một cái mình mong muốn nhất”.
“Cho nên, bác nghĩ rằng nếu như là cháu nằm vào, Tiểu Kính dù dùng cách gì đi nữa cũng không có khả năng giữ cháu lại được, những mê muội ở trong lòng làm cho cháu không thể nhìn rõ được bản chất của nó”.
Ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím, trên mặt Tiêu Dật – đang đưa lưng về phía Dã Triều – xuất hiện vẻ mờ mịt.
Không mong không muốn sao? Có lẽ Tiểu Kính ngay từ đầu đã bố trí đúng, nhưng bởi vì mình là Linh chuyển thế, chưa từng trải qua cảm giác của gia đình, cho nên một gia đình đầm ấm phải là do chính mình cảm thấy thiếu thốn và mong muốn.
Nhưng mà, bản thân mình thật sự không hề theo đuổi điều đó, bởi vì cảm thấy rằng mọi thứ như hiện tại đã là quá đủ rồi, chưa bao giờ muốn thay đổi điều gì, một gia đình quá mức hòa thuận khiến cho bản thân có cảm giác như là giả tạo.
“Được rồi, cháu đã sửa lại vài chỗ, dựa theo yêu cầu của bác, toàn bộ đều hoàn thành rồi”.Tiêu Dật xoay người đứng lên.
“Thật sao? Để bác thử xem”. Dã Triều vội vã nằm vào trong chiếc máy.
Tay đỡ lấy chiếc nắp, Tiêu Dật hỏi: “Bác Dã, bác không cần người có chuyên môn đến thử nghiệm sao? Nhỡ may cháu có sai sót gì ….”.
“Bác rất còn lòng tin ở Tiểu Dật”.Dã Triều điều chỉnh tư thế thoải mái rồi ra hiệu cho Tiêu Dật đóng nắp lại: “Chỉ cần Tiểu Dật nhớ rõ mười phút sau đánh thức bác dậy, bác sẽ tuyên bố xem cháu có đạt tiêu chuẩn hay không”.
Mười phút trôi qua, Tiêu Dật đẩy nắp lên kêu Dã Triều dậy.
“Tiểu Dật, cháu quả thực là thiên tài”. Dã Triều cười đến híp hết cả hai mắt lại, “Chúc mừng cháu, cháu được thông qua ”.
……………
Sáng hôm sau,khi nhân viên đến phòng làm việc của Dã Triều đưa tài liệu nhưng không thấy ông ấy đâu.
“’Khí’ quân đi đâu vậy? Vẫn chưa tới sao?”.
“Tôi nhớ ra rồi, ‘Khí’ quân ngày hôm qua rất vui vẻ nói là đã có cách trị được căn bệnh mất ngủ của mình, buổi tối ông ấy muốn đến phòng thí nghiệm ngủ”.
Chỉ lát sau, từ trong phòng thí nghiệm vọng ra tiếng hét của Dã Triều: “Kêu Tiêu Dật đến đây cho ta”.
“Bác Dã, bác tìm cháu sao?”.Tiêu Dật bị nhân viên kêu tới, hỏi.
“Bác hỏi cháu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao, vì sao, giấc mộng đẹp của bác đến cuối cùng lại….”.
Vẻ mặt Dã Triều kích động, rõ ràng là mình còn đang cùng với những máy móc bảo bối tổ chức party, tại sao giữa buổi party lại xuất hiện một đám máy móc không khống chế được bắt đầu công kích lẫn nhau, cái này bể, cái kia bị đập nát mà mình chỉ có thể ở bên cạnh không thể làm được gì, lúc ấy trái tim đau đớn như muốn ngừng đập.
“Bác Dã, không phải bác nói chiếc máy này dùng để chữa bệnh mất ngủ sao?”.
“Đúng, không sai”.
“Bác cũng nói người nằm vào trong đó sẽ không muốn tỉnh lại”.
“Đúng vậy”.
“Cho nên, đây không phải là một trong những điểm thiếu sót hay sao. Để khắc phục tình trạng thiết sót đó, cháu đã cài đặt một bộ hẹn giờ, cứ tới bảy giờ sáng,chương trình sẽ hoạt động ngược lại với mục đích, nói cách khác sẽ biến mộng đẹp trở thành ác mộng, như vậy người nằm ở bên trong sẽ tự động tỉnh lại và sẽ không xuất hiện tình huống bị muộn giờ”.
Chuyện này, Tiêu Dật nói như vậy cũng không có sai,vẻ mặt Dã Triều đau khổ, vậy cháu tốt xấu gì cũng phải nói cho bác biết trước một tiếng chứ, hại bác đến bây giờ lòng vẫn còn đau như cắt đây này.
Cuối cùng, nhiệm vụ của ‘Khí’ bộ, hoàn thành.