Trong một nhà hàng năm sao ở Sài Gòn, trên tầng cao nhất, bên chiếc bàn làm việc chất đầy công văn, người con gái ngồi trên ghế xoay, tay cô gõ gõ mặt bàn, mắt nhìn bầu trời đầy sao, xa xăm, mờ mịt. Tương lai, vốn dĩ là thứ gì đó rất xa xôi.
Ngọc Hiền là chủ nhà hàng kiêm bếp trưởng. Nơi này là tâm huyết cả đời của ba mẹ cô. Cô cũng đã hứa sẽ bảo vệ và phát triển nó cho đến cùng. Nhưng mà, có lẽ cô không làm được nữa rồi.
Cái gọi là tinh thần lực trong cô đang dao động kịch liệt, nước trong không gian có thể làm dịu chúng, nhưng đó chỉ là tạm thời, cơ thể này đã sắp trụ không được. Và khi đến giới hạn, nó sẽ nổ tung.
Ngọc Hiền có một không gian tùy thân. Thứ này được chứa trong chiếc dây chuyền mà mẹ để lại cho cô. Cô cũng không nhớ là nó được kích hoạt bằng cách nào, nhưng có lẽ là rất lâu rồi.
Không gian rất rộng, rộng đến nỗi có dùng cả đời cũng không thể đi hết. Cô chia không gian làm hai phần, một phần trồng lương thực, rau củ, cây thuốc và cây công nghiệp, phần còn lại thì trồng rừng. Không gian có một con sông, một hồ nước mặn, một cái giếng. Tất cả đều có chức năng tự thanh lọc nên nước rất trong. Không gian có một kho hàng, trong đó không tồn tại thời gian. Cây trồng khi trưởng thành phải thu hoạch và đưa vào kho hàng nếu không muốn bị hỏng. Thời gian trong nó vẫn bằng thời gian ở bên ngoài, chỉ có điều cây cối lớn nhanh hơn. Lương thực mất mười ngày, cây ăn quả mười lăm, cây công nghiệp như tiêu, cà phê, hồi, quế… thì một tháng, cây thuốc thì ba tháng, còn rau củ thì năm ngày.
Hiện giờ có một phần đang được để trống. Cô không chắc là mình có thể sống được bao lâu nên không trồng thêm.
Nói không tiếc thì đó là nói dối. Nhưng cái gì của mình thì sẽ là của mình, không phải thì cho dù có cưỡng cầu cũng không được.
Sắp xếp tài liệu cho ngay ngắn lại, cô tắt điện, đóng cửa, về nhà. Nhà cô ở gần đó nên chỉ mất mấy phút đi bộ là đến nơi.
Bước vào trong, khóa cửa, cô lập tức vào không gian. Tinh thần lực lại dao động, tần suất của lần này gấp đôi những lần trước, cô có cảm giác muốn nổ tung.
Cơn đau từ đại não lan tràn khắp toàn thân. Dù cho có uống bao nhiêu nước cũng không hề thuyên giảm. Ý thức dần trở nên mơ hồ. Và trước khi ngất lịm đi, cô còn nghe thấy tiếng bọt nước vỡ tan tành