Bỗng nhiên rơi xuống một vị hôn phu phải làm sao đây? Đang online, cần gấp!
…………………………………..
Ting
“Mẹ vào được không?” – Bà Hoa nói qua chiếc micro nhỏ gắn trên cửa.
“Được ạ.” – Nói rồi Ngọc Hiền tắt máy tính, nhấn chốt mở cửa.
Bà Hoa ngồi trên giường, mắt nhìn con gái, vẻ mặt đắn đo như sắp nói ra chuyện kinh thiên động địa.
Suy nghĩ một lúc, bà đưa kết quả ghép đôi bạn đời cho cô. Trên đó viết “Kết quả ghép đôi: Nguyễn Trường Sinh () + Đặng Ngọc Hiền (): %”.
Vì số trẻ sơ sinh chết non liên tục tăng, Nhà nước đành phải ra đối sách này. Kết quả ghép đôi dựa trên sự tương thích về gen. Hai gen thích hợp sẽ sinh ra đời con khỏe mạnh. Hai người sau khi kết hôn nếu như không hợp nhau thì có thể li hôn nhưng bắt buộc phải để lại một đứa con. Đứa trẻ này sẽ được Nhà nước nuôi nấng. Việc này sẽ kéo dài cho đến khi dân số ổn định trở lại.
Ngọc Hiền nhìn kết quả, vẻ mặt đăm chiêu. Điều này rất hợp ý cô. Thứ nhất là không cần phải tìm bạn trai, thứ hai là không lo ế. Kiếp trước cô sống đến ba lăm rồi nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào.
“Hôn lễ sẽ được tổ chức vào lúc con hai mươi tuổi.” – Bà Hoa lẳng lặng bỏ thêm một câu. Hai mươi tuổi là lúc cô học xong đại học. Ngành của cô chỉ mất hai năm.
“Con biết rồi.”
Bà đang chờ con gái phát điên thì nghe cô trả lời.
“Con, không giận?”
Năm đó bà phải mất ba ngày ba đêm mới tiêu hóa được chuyện này.
“Con còn có thể làm gì nữa. Dù có tức giận hay vui mừng thì kết quả cũng đã được định sẵn rồi.”
Dù có giận thì cũng không thể nổi nóng trước mặt người lớn được.
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi! Mẹ thông báo cho gia đình bên kia.”
“Vâng.”
….
Khác với các gia đình khác, bữa trưa của gia đình ông Nghĩa lại có thịt cá, rau cỏ đầy đủ. Tuy rằng không nhiều nhưng điều này cũng đủ chứng tỏ điều kiện gia đình này rất không tồi.
Rau củ đều được bán tại siêu thị nhưng giá rất đắt. Ví dụ như rau muống, giá lên đến một triệu năm trăm một bó. Khi nào gần hết nguồn cung thì giá tăng đến ba triệu.
“Con sắp xếp thời gian đi! Hôm nào mình qua gia đình bên kia một chuyến.” – Ông Cường nói với con trai.
Gia đình ông sống ở trung tâm tầng bốn, cách gia đình ông Nghĩa không xa.
“Vâng.”
“Ba, sao cô ta lại đồng ý nhanh vậy? Không phải là đã mơ ước anh hai từ lâu đấy chứ?”
“Hà, chú ý cách dùng từ của con!” – Bà Lan lên tiếng răng dạy con mình.
Đứa con này vẫn không để bà yên tâm chút nào. Trên đời này việc tối kị nhất là nói bậy. Lời nói không cẩn thận thì dễ rước họa vào thân. Tuy nói bao nhiêu lần rồi nhưng con bà vẫn chứng nào tật nấy.
“Con nói có gì sai cơ chứ?” – Nó khẽ nói.
“Đồng ý nhanh hay chậm thì vẫn là đồng ý.”
Anh cũng khá bất ngờ. Nhưng dù sao thì kết quả cũng chỉ có một.
“Ăn thôi. Những thứ này đều rất quý.”
“Quý” ở đây không chỉ giá tiền mà là số lượng.
Tầng của mỗi quốc gia đều chia làm hai phần. Một phần trồng bông, đay để làm quần áo, phần còn lai để trồng rau, củ, quả. Về số lượng hay chủng loại đều rất hạn chế. Hiện giờ chỉ có thể trồng cà chua, ớt, hành, tỏi, dâu (dâu tây), cóc, rau muống (muống hạt, muống bầu), rau cần (cần nước), đậu (đậu cô ve, đậu đũa, đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen, đậu trắng), khổ qua (khổ qua mỡ, khổ qua gai), rau cải (cải Hongkong, cải bó xôi, cải thìa, cải ngọt), bí (bí đỏ, bí chanh).
…
Ngồi trong phòng, Ngọc Hiền thở hắt ra. Suýt nữa thì một bản thể khác của cô đã trỗi dậy rồi. Con quỷ trong cô đang ngủ yên, chỉ mong là đừng ai đánh thức nó dậy.
Thiết lập chế độ nghỉ ngơi, Ngọc Hiền vào không gian. Bây giờ không thể lên mạng, chi bằng đi trồng cây, nấu ăn. Nếu không thì đến lúc đi học lại không làm được.
Không gian có hai phần. Một phần là rừng cây – nơi cô dùng để nuôi bò, trâu, lợn, chim, ong, gà, hươu, dê, cừu. Một phần là đất đang được bỏ trống, ở đây chỉ có một căn nhà gạch đất. Căn nhà này là cô dùng tinh thần lực xây nên. Lối đi đến nhà gạch đất được lát đá cuội. hai bên phía đối diện với nó là hàng rào tre, trên hàng rào là chằng chịt ti gôn. Mấy chậu hoa lài được đặt hai bên đường đi. Cạnh nhà còn có một cây hoa nhài đang nở hoa.
Dùng tinh thần lực hóa thành cái cuốc. Xới đất. đập đất cho tơi. Ở trong đây không có cỏ, không cần tốn công cuốc cỏ đi. Sau đó cô lấy một lượng hạt giống vừa đủ ra gieo xuống. Đất trong không gian rất tốt nên không cần phải bón lót, không cần ươm mầm, không cần ủ giống, cũng không cần phải tưới nước. Tiện lợi vô cùng!
Làm xong việc, Ngọc Hiền vào nhà. Mọi thứ cô cần đều được đặt trong nhà kho, khi nào dùng hết thì lại đi lấy. Cô lấy ra một miếng sườn lớn, hành khô, hành lá, bốn tép tỏi để làm sườn xào chua ngọt, một lạng đậu xanh chưa bóc vỏ, một nắm lạc rang cộng với một phần tư trái bí đỏ để nấu canh, lại lấy thêm một bó rau muống cùng nửa củ tỏi để xào.
Vì đậu xanh khá cứng nên cô đập cho hạt tách ra rồi ngâm nước. Sau đó lại rửa sạch sườn, chặt thành từng khúc rồi ướp với muối, tiêu, bột nêm, nước mắm. Bọc kín bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh. Việc này sẽ giúp gia vị nhanh thấm vào sườn hơn.
Trong quá trình chờ đợi thì cô dùng tinh thần lực để nấu cơm, hai tay thì xử lý bí đỏ với rau muống. Bí đỏ chỉ cần gọt vỏ, rửa sạch với cắt thành từng miếng vừa ăn. Rau muống thì rửa sạch, cắt thành đoạn ngắn, sau đó chần sơ qua với hỗn hợp nước sôi và muối, cho vào nước đá một vài phút rồi vớt ra, để ráo. Tiếp đó, cô băm nhỏ hành tỏi để phi.
Lấy sườn ra, cho một thìa cà phê bột mì vào trộn đều rồi chiên cho đến khi sườn vàng. Sau đó là làm nước sốt chua ngọt. Về phần chua, cô dùng nước cốt me chín (có thể thay bằng giấm gạo) và tương cà chua, còn phần ngọt thì cô dùng mật ong (có thể thay bằng đường tinh luyện hoặc đường nâu) nhưng mật ong tốt cho sức khỏe hơn. Phi thơm hành, tỏi, cho tương cà chua vào trộn đều. Đến khi tương cà lên màu thì cho sườn, mật ong, nước cốt me và một chút nước vào, trộn đều. Sau khi sườn mềm, ngấm gia vị và rút bớt nước thì tắt bếp, rắc hành lá lên.
Vàng nâu óng ánh của sườn, vàng cam của tương cà, chút xanh của hành lá điểm xuyến lên. Tất cả hòa quyện vào nhau làm cho món ăn trông thật hấp dẫn. Khi cắn vào miếng sườn, có thể cảm nhận được độ mềm của thịt, thêm vị chua chua ngọt ngọt của me với mật ong. Đưa cơm vô cùng!
Về món “Rồng xanh vượt đại dương” thì chỉ cần phi thơm tỏi, xào rau với lửa lớn, cho chút muối, chút tiêu, chút dầu hào, chút nước, vặn nhỏ lửa. Khi nào rau ngấm gia vị thì tắt bếp.
Cuối cùng là canh bí đó đậu xanh. Nấu đậu xanh cho đến khi chín, sau đó cho bí đỏ vào nấu rồi cho chút dầu ăn, nêm nếm, rắc lạc rang, tiêu, hành lá lên, tắt bếp.
Từng miếng bí màu vàng cam mềm mịn, đậu xanh xanh xanh trắng trắng nở bung ra, thêm chút nâu của lạc rang. Vừa hấp dẫn, vừa giải nhiệt.
Ăn xong, Ngọc Hiền ra khỏi không gian. Dù sao thì cũng không thể ở mãi trong nhà nên cô định ra ngoài đi dạo.
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát!”
“Ừm, nhớ về trước bữa tối nha con!”
“Dạ vâng.”
………
Trên không trung, xe bay thành từng hàng thẳng tắp, mỗi xe đều cách nhau ở một khoảng nhất định. Điều này khác hoàn toàn với tình trạng giao thông ở Việt Nam trước đây. Trước đây, mỗi lần qua đường là mỗi lần tim Ngọc Hiền lỡ mất một nhịp. Thật kinh khủng!
Trên đường người đi không nhiều, đa số đều lái xe. Đi một đường đến siêu thị thì Ngọc Hiền dừng lại.
Nói là siêu thị nhưng nó chẳng khác nào chợ ở hiện đại cả. Mặt hàng bán ra chỉ có vitamin tổng hợp, hải sản, thịt động vật biến dị, một số rau củ quả trong và ngoài nước, gia vị và các mặt hàng điện tử. Tuy vậy, so với rau ở siêu thị hiện đại thì rau ở đây tươi hơn nhiều. Và giá cũng đắt hơn. Còn gia vị, chỉ có muối là rẻ như cho, những thứ như ớt, nước tương,… thì giá trên trời.
......................................................................
Tiểu kịch trường:
[Ngọc Hiền]: Lời thoại của chụy ở chương trước quá ít.
[Gà] : Hả?
[Ngọc Hiền]: Lời thoại của chương này cũng quá ít.
[Trường Sinh]: Của anh đây cũng chỉ có hai câu.
[Gà] : Lần sau sẽ thêm lời thoại nha nha ^^
Gà độc thoại: Chương sau đến đoạn nam chính với nữ chính thì mị chỉ tả thôi. Còn khi nào hai người gặp nhau, bà sẽ chỉ cho chúng nó dùng ngôn ngữ hình thể. Muahahaha.
Lần đầu mở hố, mong mọi người ủng hộ ^^
Gà là Gà bị vặt lông, là lá la~