Edit: Văn Văn.
Sáng hôm sau, thứ bảy.
Không cần phải đến công ty hay có một cuộc họp. Sau một tuần mệt mỏi, đây đáng lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tuy nhiên, giờ phút này Tống Thư đang nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ của mình, biểu cảm trống rỗng, đôi mắt vô hồn.
–– ai có thể nói cho cô biết những thứ nhét trong đầu cô bây giờ dường như là ký ức đêm hôm qua? Rốt cuộc là ai đã giả mạo sử dụng cơ thể của cô?
Nếu không, cô sao có thể đặt câu hỏi một cách ngớ ngẩn "Vỏ trai của em là màu gì?" thế này.
"A....."
Khi những ký ức theo suy nghĩ xuất hiện trở lại một lần nữa, Tống Thư khó có lúc nội tâm gần như hỏng mất mà nhấc chăn lên che kín cho mình.
Tại sao cô ấy không có kỹ năng phá vỡ rượu đi chứ, không uống nhiều thì có đến nông nỗi này đâu...
"Tỉnh?" Một trận tiếng bước chân phát ra từ phía bên kia của sàn phẳng căn hộ. Tần Lâu mang đôi dép màu xám nhạt, vòng qua phía trước của chiếc giường lớn như một kệ sách được làm ngăn cách, bước lên ba bậc gỗ, sau đó đứng ở bên mép giường.
Tống Thư đờ đẫn mà chậm rì rì kéo chăn xuống, lộ ra nửa khuôn mặt vô cảm.
Tần Lâu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài, đang dùng chiếc khăn lông xoa xoa đầu tóc ướt, hơi rũ mắt cười như không cười nhìn cô.
Tống Thư cố gắng tìm về giọng nói của mình: "Sao anh vẫn còn ở nhà em..."
"Tối hôm qua đem anh lăn lộn thành vậy, dùng xong liền muốn ném văng ra, em tự xem lại mình có quá tuyệt tình không?" Tần Lâu ngừng lại bên cạnh giường, khom người xuống.
Tống Thư: "Anh đừng nói thế... Dễ làm người khác hiểu lầm."
"Nhưng anh nói chính là sự thật."
"...." Tống Thư chuyển mắt sang chỗ khác, "Em không có quần áo nam nào trong nhà đâu."
Tần Lâu đứng thẳng dậy, "Không sao, anh đã nhờ trợ lý đưa tới."
"––?!"
Tần Lâu tạm dừng, cười nhạt: "Thì ra em cũng có lúc không bình tĩnh được, tiểu, vỏ, trai?"
"––"
Ngắn ngủn ba chữ lại lần nữa gợi lên ký ức không thể chịu nổi của đêm hôm qua, Tống Thư cứ việc cố nhịn xuống, nhưng mặt vẫn chậm rãi đỏ cả lên.
Cô cứng giọng nói: "Anh kêu trợ lý tới, có thể không được tốt lắm?"
"Chỗ nào không tốt?"
"Dễ gây hiểu lầm?"
"Như họ đã thấy, không có sự hiểu lầm ở đây."
"....."
Tống Thư từ bỏ việc câu thông vào thời điểm này–– bây giờ, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không ở đây với cô, cô cần rửa mặt để tỉnh táo chút, thuận tiện thay đổi "chiến trường".
Nhà vệ sinh và phòng tắm bên cạnh lối vào là những phòng duy nhất trên sàn phẳng có vách ngăn.
Tống Thư đang rửa mặt bằng nước lạnh trong nhà vệ sinh nhằm cố gắng đánh thức bản thân mình trong thời gian nhanh nhất, liền nghe thấy tiếng chuông cửa reo từ chỗ cửa phòng.
Tống Thư do dự hai giây.
Chính hai giây này đã khiến cô mất đi cơ hội tranh giành quyền chủ động nói––
"Tần tổng, đồ của ngài muốn đây." Giọng nói An Hành Vân bình tĩnh từ ngoài cửa truyền vào, Tống Thư sau khi nghe được, biểu cảm liền cứng đờ.
Sau một lúc, Tần Lâu tiếp nhận và đặt nó ở kệ ra vào, "Trợ lý An vất vả rồi."
"Thân là trợ lý, đó chỉ là việc thuộc bổn phận của tôi." An Hành Vân tạm dừng, hỏi: "Đây là chỗ ở mới của Tần tổng sao?"
"––!" Tống Thư trong nhà vệ sinh vội vàng xoay người, muốn chạy ra cửa để ra hiệu cho Tần Lâu không được nói bậy.
Nhưng cô mới đi được nửa đường đã nghe thấy bên ngoài cánh cửa kính mờ trong toilet truyền đến tiếng cười đặc biệt vui vẻ của Tần Lâu.
"Không phải. Đây là chỗ ở của Tần Tình."
"...."
Trong không khí tràn ngập sự yên tĩnh và tĩnh mịch.
Chắc khoảng hơn mười giây sau, giọng nói An Hành Vân mới vang lên lần nữa, nghe có vẻ giống như thường lệ, chỉ là khó phát hiện nhiều thêm hai phần gian nan: "Thì ra là thế, là tôi mạo muội []. Xin lỗi, Tần tổng."
[] Mạo muội ở đây dùng để tỏ ý khiêm tốn, nhún nhường.
"Không cần thiết xin lỗi, cô không hỏi thì tôi cũng sẽ nói."
"..." An Hành Vân chậm rãi dừng lại, cúi đầu, "Vậy Tần tổng và...Tần tiểu thư cứ tiếp tục, tôi xin đi trước."
"Ừ."
"Bịch." Cửa phòng đóng lại.
Tần Lâu vui vẻ xoay người, đi qua toilet liền thấy cánh cửa kính mờ không biết khi nào nó bị kéo ra, mặt Tống Thư vô cảm đứng bên trong, ánh mắt lên án nhìn hắn.
Tần Lâu nhướng mày: "Có chuyện gì?"
"Anh vừa mới ra gặp trợ lý An với bộ dạng này hả?" Con ngươi Tống Thư từ từ quét qua trên người Tần Lâu––áo choàng tắm dài nửa hở lộ ra xương quai xanh, đầu tóc ướt vẫn còn đang nhỏ giọt, đôi mắt lười biếng.
Một bộ dáng mới "làm" xong.
Tưởng tượng đến trạng thái tâm lý và hành trình tinh thần của An Hành Vân vào lúc này, Tống Thư chỉ cảm thấy lý trí cô vừa cố gắng thiết lập lại đối mặt với mối đe dọa sụp đổ một lần nữa.
Tống Thư cúi đầu và đưa tay lên che mắt.
"...Quên đi, không có gì, anh vui là được." Nói xong, Tống Thư quay người chuẩn bị vào toilet.
Chỉ có điều động tác chưa hoàn thành một góc độ, cô trước đã bị người ngoài cửa nắm lấy cổ tay kéo ra, sau đó bị đè ngoài tường toilet.
Tống Thư ngẩn ra, sau khi hoàn hồn cô ngẩng đầu lên, "Anh cứ..."
"Em không thích anh à?" Người đàn ông cúi người xuống, khuôn mặt tuấn mỹ kia hiếm khi không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt đen lấp đầy bóng dáng cô và có nhiều thứ hơn để bao bọc cô thật chặt, trong đó gồm có tình cảm nồng nhiệt và cả dục vọng.
Tống Thư có chút không được tự nhiên chuyển mắt xuống dưới, "Không phải, chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Tống Thư nghẹn lời.
"Tại sao không thích anh thẳng thắn nói mối quan hệ của chúng ta? Em không nên để ý đến cái nhìn của một trợ lý, em chả bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác không phải sao? Tại sao bây giờ lại để ý–– hay là nói, em chỉ không muốn chúng ta có một tí quan hệ nào ở trước mặt bọn họ?"
Ngữ điệu Tần Lâu nói càng ngày càng nhanh, giọng cũng ngày càng trầm thấp, Tống Thư có thể cảm giác được cảm xúc của hắn bắt đầu kịch liệt dao động–– nhưng lại không thể giải thích, cô không biết đêm qua đến sáng hôm nay, chỗ nào đã chọc trúng huyệt lo được lo mất của hắn.
Tống Thư chỉ có thể giải thích: "Em không phải vì điều này."
Đôi mắt Tần Lâu u tối, đuổi sát không bỏ, hỏi: "Vậy thì là gì?"
Tống Thư im lặng vài giây.
Ánh mắt dừng trên người cô càng thêm nguy hiểm.
Cảm giác được cảm xúc bên trong hắn đã bắt đầu dần dần đến điểm giới hạn, Tống Thư rốt cuộc từ bỏ giãy giụa trong lòng, cô bất đắc dĩ cúi đầu, lẩm bẩm nói một câu.
Tần Lâu nghe không rõ: "Gì cơ?"
Tống Thư mệt mỏi, ngửa đầu lên lặp lại: "Trợ lý An là bạn thân của mẹ em, lúc không có ai em hay gọi bà ấy là dì."
"." Tần Lâu ngáo tại chỗ.
Tống Thư nói ra chuyện này, cũng đơn giản đem mấy lời không nói nói luôn, miễn cho sau này hắn lại suy nghĩ lung tung, thêm chừa đường sống cho chính mình––
"Vì vậy, chuyện anh vừa làm tương đương với tìm một vị trưởng bối cùng em thường xuyên qua lại, đột nhiên sáng sớm kêu bà ấy mang quần áo đưa đến cửa nhà em–– hơn nữa anh còn mặc áo choàng tắm dài lộ liễu ra mở cửa."
Tống Thư tạm dừng xíu, "Bây giờ anh hiểu em vì cái gì chưa?"
"...."
Vài giây sau, Tần Lâu đột nhiên cười lớn.
Tiếng cười đó nghe ra thật sự quá mức vui vẻ, thậm chí hắn còn cúi đầu vùi vào mái tóc dài bên cổ cô, làm thế nào cũng không thể đè nén ý cười xuống.
Tống Thư đơ mặt: "..."
Sau đó, cô chậm rãi thở dài, khóe miệng hơi cong lên, "Làm cho trưởng bối của em hiểu lầm chuyện này, anh vui tới vậy sao?"
Tần Lâu vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, nếu anh sớm biết trợ lý An và em có quan hệ thế, anh nhất định đã sớm thể hiện ra trước mặt bà ấy rồi."
"....Anh thật trẻ con, Tần Lâu."
"Ừm, không biết em còn vị trưởng bối nào không? Không bằng hôm nay cùng nhau gọi hết ra đi?"
"...."
Tống Thư bất lực.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng nâng tay lên, choàng qua cổ người đàn ông, vuốt ve trấn an.
"Không cần thiết."
"Anh cảm thấy rất cần thiết." Tần Lâu cười hỏi: "Tại sao không?"
"Thật sự xin lỗi."
Tần Lâu hơi dừng lại, "Xin lỗi cái gì?"
Tống Thư ở bên tai hắn khẽ thở dài, cô càng siết chặt tay ôm hắn, "Em làm cho anh không có cảm giác an toàn, Tần Lâu."
"...."
Ý cười trên khuôn mặt Tần Lâu dần tan biến.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi khom người xuống, đem cằm gác trên vai cô, khép mắt lại, giọng không cảm xúc nói: "A, bị em phát hiện mất rồi. Vậy em có chuẩn bị để bồi thường cho anh chưa?"
"Em còn cần một khoảng thời gian, trước khi chuyện này kết thúc, em không có biện pháp dung túng chính mình tiếp nhận tình cảm của anh...Anh biết mà."
"Anh không nghe, không biết." Tần Lâu buồn bã nói.
Tống Thư đang chuẩn bị nói tiếp, tiếng chuông cửa bên cạnh họ đột nhiên reo lên.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, nhìn nhau vài giây, ở ánh mắt Tần Lâu dần dần tích tụ nguy hiểm, Tống Thư nhẹ giọng nói: "Chỗ của em chưa bao giờ có khách đến."
Tần Lâu vui vẻ nói: "Là trợ lý An quay lại?"
"...." Tống Thư tức khắc đau đầu.
Khóe miệng Tần Lâu gợi lên, đứng thẳng dậy muốn đi qua mở cửa.
Tống Thư hồi phục tinh thần, vội vàng ngăn trước mặt hắn, "Em ra mở cửa cho chắc, xem cách ăn mặc của anh kìa, một chút cũng không thích hợp."
"Hồi nãy đã thấy."
"...."
"Bây giờ lại trốn cũng là giấu đầu lòi đuôi."
"...."
Tống Thư từ bỏ khuyên răn, "Anh đứng bên cạnh em, không cần mở miệng, em nói thôi, được chứ?"
Tần Lâu gật gật đầu.
Tống Thư nhẹ nhàng thở hắt ra, nhanh chóng ổn định tâm trạng.
Cô cầm tay nắm cửa, kéo ra.
"Dì An––"
"Xin hỏi có phải Tần Tình đang sống ở đây––"
Hai giọng nói vang lên đồng thời im bặt.
Nhìn Loan Xảo Khuynh ngây người ngoài cửa, Tống Thư cảm thấy đầu đau muốn nứt tại chỗ.