Nhịp sống sinh hoạt chây lười như bây giờ thật khác xa so với trong tưởng tượng của Đường Duy —— Khi nhàn rỗi, anh và người yêu sẽ đọc sách.
Còn bây giờ thì sao? Bác sĩ Đường đúng là ngồi trên sô pha đọc sách, nhưng Kỷ Viêm thì đang nằm trên đùi anh nghịch điện thoại.
Chưa hết, mấu chốt là đôi tay hư đốn của hắn.
Chốc thì sờ cái này, chốc thì mó cái kia, khiến Đường Duy chịu không thấu.
Đường Duy đành đặt sách lên tay vịn sô pha, một tay lật sách, tay còn lại chặn đứng hành động sờ mó lung tung của Kỷ Viêm.
Hình như hắn còn thấy chơi rất vui bèn ném phăng điện thoại sang một bên, đấu trí đấu dũng với Bác sĩ Đường.
Mãi đến khi Đường Duy nhìn hắn, bé Viêm ba tuổi mới thôi tác loạn.
"Bác sĩ Đường, sao anh không hỏi em ngày hôm qua thế nào?" Kỷ Viêm ngước mắt nhìn Đường Duy.
"Em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với anh."
Ai cũng có một không gian riêng của mình.
Nếu Kỷ Viêm không nói, Đường Duy sẽ không hỏi.
"Anh hai muốn em vào tập đoàn, nhưng bố muốn em đến Tân Ngu." Kỷ Viêm thờ ơ nói.
"Kỷ Lê Chu cũng thật là, sợ em không vui nhưng có nghĩ tới em thèm giành với ảnh không.
Để em ở nhà làm cậu út là được rồi.
Thế thì em mới có thể chơi với Bác sĩ Đường cả ngày chứ."
Dừng một chút, Kỷ Viêm nhướng mày cười: "Còn vì chuyện này mà cãi một trận với bố, tánh kỳ."
Kỷ Viêm bực bội là thật, hắn hiểu suy nghĩ của Kỷ Lê Chu.
Khi Kỷ Lê Chu gia nhập tập đoàn, bố đã đích thân cầm tay hướng dẫn, đến bây giờ anh hai chính thức trở thành người cầm lái.
Kỷ Lê Chu không sợ em trai bất mãn với mình, mà anh sợ những lời đồn thổi bên ngoài và cuộc đấu tranh phe phái trong công ty khiến Kỷ Viêm chịu ấm ức.
Từ xưa, cha mẹ thường cưng con út.
Gia đình Kỷ Viêm dầu gì cũng là gia đình bình thường, không chỉ có bố mẹ mà Kỷ Lê Chu còn yêu thương em trai theo cách riêng của mình.
"Sau cùng em quyết định đi Tân Ngu." Đường Duy khẳng định chứ không hỏi lại.
"Bác sĩ Đường hiểu em nhất." Kỷ Viêm nhắm mắt, khoé môi cong cong.
Đường Duy không hiểu mấy bản tin bốc phốt và những mặt trái trong giới, nhưng anh vẫn đọc tin tức thường xuyên.
Công ty truyền thông Tân Ngu là một trong những công ty hàng đầu trong ngành giải trí, song nó chỉ là một nhánh nhỏ của nhiều khoản đầu tư nhà họ Kỷ.
Tuy hôm qua Đường Duy không ở đó nhưng anh biết Bố Kỷ và Kỷ Lê Chu, ít nhất có thể mường tượng bảy, tám phần tình cảnh khi ấy —— Kỷ Lê Chu tranh cãi liên miên với Bố Kỷ, và phút cuối Kỷ Viêm chốt bằng quyết định đến Tân Ngu.
Kỷ Viêm có niềm kiêu hãnh của riêng mình, Đường Duy cũng không cho rằng Kỷ Viêm kém hơn Kỷ Lê Chu.
Hơn nữa, tính cách của Kỷ Viêm vốn dĩ phù hợp với ngành truyền thông giải trí.
Lúc đó Kỷ Lê Chu tiến vào tập đoàn vì Bố Kỷ đã lớn tuổi, và gia nghiệp cần một "Thái Tử" cầm trịch cốt dẹp tan tâm tư đang ngo ngoe rục rịch.
Bố Kỷ không đủ thời gian cho Kỷ Lê Chu học hỏi từ những điều cơ bản, song Kỷ Viêm thì khác.
Bây giờ tập đoàn ổn định, bắt đầu trau dồi ở chi nhánh là một lựa chọn sáng suốt.
Đường Duy hiểu, Kỷ Viêm sinh ra ở nhà họ Kỷ hiển nhiên còn hiểu rõ hơn anh.
Nhưng hiểu là một chuyện, nó khiến hắn bức bối mỗi khi nhắc tới lại là chuyện khác.
Đường Duy vuốt tóc Kỷ Viêm, giúp hắn vuốt xuôi bộ lông đã dựng đứng.
Anh hỏi: "Vậy em giận à?"
Kỷ Viêm mở mắt nhìn Đường Duy, đoạn nhắm mắt lại: "Em không có."
"Nếu em đã không giận thì cứ làm đi." Đường Duy cười khẽ.
"Hồ ly thông minh lắm, một lũ sói già sắp chết sao làm khó được em."
Đường Duy tin tưởng Kỷ Viêm, hắn là một người thông minh thế mà.
Dẫu cho kẻ địch hùng mạnh chực chờ nhào tới thì hắn vẫn dư sức xây dựng phương trời cho mình.
Huống chi đây chỉ là bầy sói già ăn no nằm dài luôn ngạo mạn nhìn đời suốt nhiều năm.
Kỷ Viêm cười run người, sao hắn không nhận ra Bác sĩ Đường có máu hề hước trong người nhỉ?
Chợt, hắn nín bặt.
Đôi mắt đào hoa nheo lại, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Duy như hồ ly đang lăm le con mồi.
"Bác sĩ Đường nói ai là hồ ly?"
Đường Duy hắng giọng, nói năng trôi chảy: "Anh ẩn dụ thôi em."
Kỷ Viêm chống khuỷu tay nhổm người lên, dần dần thu hẹp khoảng cách với Đường Duy.
"Thế hồ ly có mê hoặc được con cừu là anh không?" Hồ ly luôn biết cách hớp hồn con mồi như thế nào.
Hai khuôn mặt kề sát vào nhau.
Đường Duy cúi đầu, môi răng quấn quýt với Kỷ Viêm.
Nụ hôn dài kết thúc, Kỷ Viêm vòng tay ôm lấy anh.
Hắn rỉ vào tai Đường Duy: "Bác sĩ Đường, trưa nay ra ngoài ăn nha.
Mình hẹn hò đi, em chưa hẹn hò với anh."
"Được."
"Sau đó Bác sĩ Đường mua quần áo cho em."
Như đã thương lượng xong, hai người đến nhà hàng lần trước, ngay cả vị trí ngồi và thực đơn cũng không thay đổi.
"Thật ra hôm nay không phải là buổi hẹn hò đầu tiên." Kỷ Viêm cười.
"Bác sĩ Đường không nhận, nhưng trong lòng em đã xem lần trước là hẹn hò rồi."
Kỷ Viêm nói một cách thản nhiên, như thể Đường Duy chắc chắn đồng ý với hắn.
Anh mỉm cười, ánh đèn mờ ảo không thể soi tỏ dáng hình em ấy.
Anh chỉ có thể dùng trí tưởng tượng để vẽ lên khuôn mặt kiêu hãnh của Kỷ Viêm khi nói câu vừa rồi.
Nhưng, anh thích.
Ai mà không thích bạn trai mình cười vui vẻ và sống kiêu hãnh chứ?
Hai người đi vào trung tâm thương mại.
Đàn ông dạo phố là thế, chỉ hướng đến địa điểm cần đến.
Kỷ Viêm ắt có thương hiệu quen thuộc cho riêng mình, bởi anh hiếm khi để ý tới những cửa hàng quần áo cao cấp nên hoàn toàn mù tịt với chúng.
Thấy Kỷ Viêm, cô nhân viên mừng ra mặt.
Nói không ngoa thì trông cô như nhìn thấy hũ tiền biết đi vậy.
"Anh Kỷ, hôm nay anh mua cho mình hay tặng bạn ạ?" Cô nhân viên nhìn Đường Duy.
Đường Duy nhìn vào mắt đối phương, khoé môi cong lên.
Thì ra cậu út thường dẫn người khác qua đây mua quần áo?
Chẳng biết giả vờ bình tĩnh hay không thèm quan tâm mà Kỷ Viêm vẫn treo nụ cười trên môi: "Cho tôi."
Vừa nghe là cho mình, cô nhân viên đã cười tít mắt.
Đường Duy nghĩ nếu ở lâu hơn nữa, khuôn mặt cô chắc phải cứng đờ mất.
"Anh Kỷ, anh muốn khi nào lấy quần áo ạ?"
"Bây giờ."
Cô nhân viên khó xử: "Anh Kỷ, hàng may đo cần thời gian.
Nếu anh cần gấp thì bên em cố gắng làm nhanh.
Nhưng hôm nay trễ quá, em sợ không kịp."
"Hàng có sẵn là được." Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn Đường Duy.
"Bác sĩ Đường, anh chọn cho em đi."
Cô nhân viên sửng sốt, những cậu ấm này luôn mặc hàng may đo.
Mọi ngày họ đã hiếm khi ló mặt trong trung tâm thương mại, thế nhưng hôm nay còn mua hàng có sẵn.
Cô nhân viên nhìn Đường Duy, trong lòng bỗng thắc thỏm.
Đường Duy chỉ vào tủ trưng bày: "Em thử cái này xem sao."
Cô bán hàng cười tươi: "Anh Đường lựa khéo quá.
Đây là collection mới của bên em ạ."
Kỷ Viêm vào phòng thử đồ, còn Đường Duy thì ngồi chờ trên sô pha.
Cửa phòng thử mở ra, trong phút chốc Đường Duy không biết nên khen gu thẩm mỹ mình cao, hay nên khen cậu út là giá áo trời sinh.
Kỷ Viêm vốn vai rộng chân dài, những đường kẻ sọc sẫm màu trên âu phục càng tôn lên dáng vóc cao ráo của hắn.
Hầu hết những dịp trang trọng nên dùng tây trang đặt may riêng, dù hàng may sẵn có tinh xảo cỡ nào cũng không ôm khít với cơ thể.
Song bộ suit may sẵn trên người Kỷ Viêm tựa như được thiết kế dành riêng cho hắn.
"Anh Kỷ mặc đẹp quá! Suit như may cho anh mặc! Anh Đường chọn cũng đẹp nữa ạ!" Cô nhân viên tâng bốc.
Kỷ Viêm nhìn ánh mắt hài lòng của Đường Duy, đoạn nghiêng người tới: "Bác sĩ Đường thấy sao?"
"Rất đẹp." Anh khen thật lòng.
Đường Duy đằm tính, mà còn ít nói.
Kỷ Viêm quen anh bấy lâu cũng hiếm khi nghe thấy anh khen ngợi thẳng thắn như hôm nay.
Kỷ Viêm cong môi: "Vậy lấy bộ này."
"Anh Kỷ, thanh toán bằng tài khoản lần trước đúng không ạ?" Dù lần nào cũng thế nhưng cô nhân viên vẫn hỏi, đây là quy tắc.
Ngờ đâu Kỷ Viêm lắc đầu, hắn chỉ vào Đường Duy: "Hôm nay anh ấy thanh toán."
Cô nhân viên sửng sốt lần nữa, bây giờ cậu ấm đều thích chơi kiểu tình thú vậy sao? Trước đây Kỷ Viêm từng dẫn người khác đến, nhưng chưa bao giờ có ai trả tiền cho hắn.
Đến khi Đường Duy đưa thẻ, cô nhân viên mới nhận ra mình đã sửng sốt hồi lâu.
Cô nói xin lỗi với Đường Duy, nhận thẻ bằng hai tay.
Đường Duy nhìn thoáng qua giá tiền khi ký hoá đơn, một set đồ may sẵn của cậu út đã đốt sạch hai tháng tiền lương của anh.
Đường Duy nghĩ, may sao bạn trai chẳng cần anh nuôi, chứ không thì chắc tốn kém lắm.
Hắn và anh đều không có thói quen đi dạo trong trung tâm mua sắm nên lên xe về nhà.
Hôm nay dùng chiếc G lớn của Kỷ Viêm, hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu không còn cảm thấy chật chội.
Dừng đèn đỏ, Kỷ Viêm nắm tay Đường Duy thơm cái chóc.
Hắn gạt bỏ dáng vẻ thiếu đứng đắn thường ngày của mình, nói với giọng nghiêm túc: "Cảm ơn bạn trai đã tiêu tiền cho em."
Đường Duy khẽ quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Bắc Thành vẫn là Bắc Thành thế đó, cao ốc san sát, phố xá nhộn nhịp.
Nhưng chiếc xe này hệt như có phép thuật, ngăn hết thảy mọi huyên náo ở ngoài.
Điều hoà trong xe mở thấp, mà vành tai Đường Duy lại đỏ.
Về đến nhà, Đường Duy tiếp tục viết luận văn trước máy tính.
Có lẽ thuở đi học, giáo viên không cho phép học sinh yêu đương cũng có lý.
Bởi anh phát hiện, tiến độ bài luận chậm thật này.
Cậu út ăn hàng ở không nằm dài trên giường đọc sách.
Hai người ở chung một phòng, hiếm khi yên tĩnh như bây giờ.
Dòng suy nghĩ của Đường Duy bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Anh ngẩng đầu lên, Kỷ Viêm đã ngủ mất rồi.
Đường Duy ra mở cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi giày da kéo theo một chiếc vali lớn như du lịch xa nhà, mỉm cười lịch sự: "Xin chào, anh có phải là anh Đường không?"
"Đúng rồi.
Xin hỏi anh là ai vậy?"
Người nọ đưa một tấm danh thiếp cho Đường Duy: "Tôi họ Hoàng, trợ lý của Giám đốc Tiểu Kỷ."
Kỷ Viêm vẫn chưa đến công ty mà trợ lý đã sắp xếp ổn thoả.
Đường Duy nói: "Anh chờ một chút, tôi gọi em ấy."
"Anh Đường, không cần đâu." Người nọ kéo vali lên trước cửa, bắt tay với Đường Duy.
"Phiền anh đưa nó cho Giám đốc Tiểu Kỷ.
Về sau nhờ anh chăm sóc nhiều hơn."
Chăm sóc nhiều hơn, câu này thú vị thật.
Đường Duy mỉm cười, gật đầu chào người nọ.
Anh đẩy vali vào nhà, tình cờ Kỷ Viêm cũng bước ra từ phòng đọc sách.
Hắn khẽ nhướng mày: "Chú Hoàng đến đây hả anh?"
Đường Duy nghe thấy xưng hô này cũng nhướng mày, anh chọc: "Cậu út chưa đến công ty mà đã có trợ lý rồi."
Kỷ Viêm cười, giọng điệu vừa như bất lực vừa như khoe khoang: "Kỷ Lê Chu vẫn chưa yên tâm, Tân Ngu là một lũ giả tạo.
Ảnh chia người của mình cho em.
Chú Hoàng quen biết với nhà em lâu rồi.
Hồi đó chú theo bố rồi theo anh hai, bây giờ tới lượt em."
Nhân vật kỳ cựu, hẳn là Kỷ Viêm đã thân quen từ nhỏ.
Chẳng trách hắn gọi người nọ một tiếng chú..