Buổi trưa, Trịnh Thanh đang nấu cơm trong nhà bếp, điện thoại để ngoài phòng khách reo lên.
Cô đi ra khỏi bếp đến phòng khách, cầm điện thoại, là điện thoại Ôn Ninh gọi tới, ấn nút nghe, “Chị Thanh, chị nhanh xem tivi đi, Trịnh Tích Vân lên tivi rồi.”
“Thật sao, chương trình gì ở kênh nào?”
“Chương trình chọn gương mặt ưu tú gì đó, chị nhanh chóng mở tivi đi.”
Trịnh Thanh mở tivi, chuyển đến kênh mà Ôn Ninh nói, quả nhiên trong tivi, Trịnh Tích Vân đang ôm đàn guitar hát.
“Em đứng dưới bầu trời hoa tuyết rơi xen vào những ánh nắng tươi đẹp, còn tôi đang ở trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân, nếu như trước khi trời tối đi có thể đến kịp, tôi muốn quên ánh mắt của em, một giấc mộng cả đời không thể quên được.
Anh ấy không còn đàm luận về sự gặp gỡ trên hòn đảo cô độc ấy nữa, bởi vì con tim anh đã sớm là căn nhà hoang vu, trong lòng anh sẽ không thể đắp nên mái nhà khác nữa, trở thành một kẻ câm điếc tự lừa dối mình.
Anh ấy đã khen vẻ đẹp của em với mọi người…”
Lời bài hát “Nam Sơn Nam” này, Trịnh Thanh cảm thấy dường như cậu ấy đang hát riêng cho cô nghe, cô chăm chú nhìn vào màn hình tivi cười, thì ra cậu ấy lại quay về phương Bắc, vẫn hát những bài nhạc dân ca mà cậu ấy thích, như này cô cũng yên tâm.
Thẩm Diệu Đông đã đến Hạ Môn hơn một tháng, mỗi ngày không họp thì lại đến công trường, cảnh đẹp người đẹp Hạ Môn anh vẫn chưa từng được chiêm ngưỡng.
Buổi trưa, nhìn sắp tới giờ, Thẩm Diệu Đông họp tới sắp nổ tung đầu, tách - tiếng gấp laptop lại, người ngồi trong phòng đều vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
“Hôm nay đến đây thôi, chiều nay nghỉ ngơi nửa ngày, mọi người thả lỏng một chút.” Thẩm Diệu Đông nói rồi đứng lên, cầm laptop rời khỏi phòng họp.
Giám đốc dự án đi theo sau anh, “Tổng giám đốc Thẩm, chiều nay thật sự nghỉ sao?”
“Cậu xem tôi giống như đang đùa à, ngồi họp thêm ở đây nữa, tôi sợ rằng thật sự không tìm được vợ nữa, tôi phải đi ra ngoài dạo quanh.”
Giám đốc dự án nhất thời không kiềm chế được, cười lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
.
Thượng Tiên
.
Lòng Này Người Có Hay
.
Dấu Chân Thời Gian
=====================================
“Cười cái gì mà cười, đáng cười lắm à?” Thẩm Diệu Đông lườm cậu ta.
“Không buồn cười, không buồn cười.”
“Cậu là người Hạ Môn, chỗ các cậu có chỗ nào thú vị?”
“Nổi tiếng nhất chỗ chúng tôi là Cổ Lãng Tự, hay là Tổng giám đốc Thẩm lên đảo đi.”
Ăn xong cơm trưa, giám đốc dự án lái xe đưa Thẩm Diệu Đông tới bến tàu đến Cổ Lãng Tự, giúp anh mua vé tàu.
“Cậu quay về đi, không cần ở đây đợi tôi, tôi đi một vòng rồi tự về.”
“Vâng, có việc gì anh gọi cho tôi.”
Sau khi lên đảo, bởi vì là ngày làm việc, dường như không có du khách mấy, Thẩm Diệu Đông cũng chẳng thấy mấy ai trên đảo, lẩm bẩm, “Tên Vu Bân này, dám lưà mình, Hạ Môn có gái đẹp gì đó, đi một vòng rồi có nhìn thấy bóng ma nào đâu.”
Trên đảo cũng chẳng có chỗ gì chơi, anh chỉ có thể đi dạo xung quanh, nghĩ nơi này sao có thể lại thành địa điểm du lịch nổi tiếng nhất Hạ Môn được.
Men theo con đường đi về phía trước, có một cô gái đang phát tờ quảng cáo ngoài cửa phòng nhảy, “Chào anh, phòng tập nhảy của bọn em có giáo viên hướng dẫn một kèm một, loại hình nào cũng đều có thể học, anh có muốn vào trong tìm hiểu không ạ?”
Vốn dĩ Thẩm Diệu Đông không muốn để tâm, nhưng bên trong đó lại đang phát ca khúc trong bộ phim điện ảnh “Scent of a woman”, là điệu nhạc mà anh rất quen thuộc, anh hiếu kỳ nhìn vào trong, một cô gái, mặc trang phục khiêu vũ màu đen, đang học theo những bước nhảy Tango của giáo viên.
Cô gái ấy đang quay lưng về phía anh, anh cũng không thấy được gương mặt cô, chỉ thấy một vóc dáng thướt tha, động tác nhảy uyển chuyển đã thu hút sự chú ý của anh.
Vừa hay vì bài hát kết thúc, người con gái ấy quay người lại, cầm túi và áo khoác ngoài để ở một góc phòng tập, cũng không thay đồ tập nhảy, vội vàng chào giáo viên rồi đi ra ngoài.
Đến cửa phòng tập, cô gái đứng ngoài cửa chào cô hỏi ấy, “Chị Thanh, tan học rồi ạ?”
“Ừ, hôm nay nhân viên quán café của chị xin nghỉ, chị phải vội để mở cửa, chị đi trước đây, bye em” Trịnh Thanh tất bật đi, căn bản không chú ý tới người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Ngược lại Thẩm Diệu Đông lại nhìn rất rõ Trịnh Thanh, cũng may không phải là người có khuôn mặt không đẹp, khuôn mặt và hình thể của cô ấy chính diện cũng không làm anh thất vọng, cũng có thể tính là mỹ nhân đầu tiên anh gặp trên đảo, chỉ là hình như không còn trẻ nữa.
Cô gái phát tờ rơi thấy anh vẫn chưa đi, “Tiên sinh, nếu như anh có hứng thú có thể vào trong thăm quan.”
“Ồ, không cần đâu.
Tôi muốn hỏi một chút, cô gái đi ra vừa rồi kinh doanh quán café đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế ạ?”
“Vậy quán café của cô ấy ở đâu, cũng ở trên đảo này?”
“Cách đây con đường, quán café tên là Dấu Chân Thời Gian, do chị ấy làm chủ.”
“Ok.
Tôi cảm ơn.”
Thẩm Diệu Đông cũng không định đến quán café của Trịnh Thanh, chỉ là vừa hay đi mệt rồi, muốn uống chút gì đó, ai mà không thích vừa được ngắm mỹ nhân vừa được uống café chứ.
Tìm thấy Dấu Chân Thời Gian, đứng trước cửa quán, biển closed được treo trên cửa, sao vẫn còn chưa mở cửa, Thẩm Diệu Đông đang nghi hoặc, thì Trịnh Thanh vừa về nhà thay quần áo không biết lúc nào đã đứng đằng sau anh.
“Anh đến uống café đúng không?”
Giọng nữ dịu dàng, nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật từ đằng sau vọng lại, Thẩm Diệu Đông quay người, kinh ngạc khi nhìn thấy Trịnh Thanh, “Đúng vậy, nhưng hình như vẫn chưa mở cửa hoạt động, em là chủ quán đúng không?”
“Đúng vậy, tôi lập tức mở đây.” Trịnh Thanh cầm chìa khóa, mở cửa quán café, “Mời anh vào.”
Thẩm Diệu Đông tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, Trịnh Thanh cầm menu đưa cho anh, “Tiên sinh, anh muốn uống gì ạ?”
Anh không nhìn menu, “Cho tôi một ly Blue Moutain.”
“Blue Moutain, anh chờ tôi một lát.”
Trịnh Thanh quay về quầy pha chế pha café, ngẩng đầu quan sát Thẩm Diệu Đông đang ngồi cạnh cửa sổ, anh cũng mặc vest được đặt may tinh tế, hơn nữa vừa nhìn là biết nó không rẻ, càng giống với Vu Bân, cũng gọi café Blue Moutain.
Sau khi đem café qua đó, cũng không có khách khác, Trịnh Thanh ngồi xuống đối diện, nói vài câu lễ tiết với anh, “Anh đến thăm quan Cổ Lãng Tự?”
“Thực ra tôi có công việc ở Hạ Môn, đã họp mấy ngày, muốn thay đổi không khí, nên tới đảo đi một vòng.”
Cũng là làm việc ở Hạ Môn, Trịnh Thanh không kìm được hỏi thêm một câu, “Không phải anh cũng làm bất động sản chứ?”
Thẩm Diệu Đông kinh ngạc nhìn Trịnh Thanh, “Sao em biết?” Nói rồi lấy một tấm danh thiếp từ túi áo ra, “Tôi thật sự làm về bất động sản.”
Trịnh Thanh nhìn qua danh thiếp của anh, là một công ty bất động sản ở Bắc Kinh, còn là Tổng giám đốc, “Tôi có một người bạn, kinh doanh bất động sản ở Thượng Hải, vừa hay cũng thích uống Blue Moutain, thật trùng hợp.”
“Vậy sao, nhưng mà bây giờ ngoài kia đầy rãy người làm bất động sản.
Trong ngành này của chúng tôi thường đùa vui với nhau, những thứ mà trên trời rơi xuống, trong người thì có người kinh doanh bất động sản.”
“Anh thật hài hước.”
“Em thì sao, là người ở đây?”
“Đúng vậy, tôi là người Cổ Lãng Tự.”
“Sống ở đây thật tốt, không khí trong lành, cuộc sống thật yên bình không có ồn áo, đông đúc, bụi bặm như ở Bắc Kinh, sau này nếu như tôi về hưu, cũng muốn đến một nơi như này mở quán café.”.