Thẩm Diệu Đông đi vào phòng bệnh, ngồi xuống bên giường, mặt Trịnh Thanh vì vừa mới hạ sốt nên không còn đỏ ửng như trước mà dần dần nhợt nhạt hơn.
Y tá đi vào kiểm tra, Thẩm Diệu Đông kéo tay cô ấy, “Y tá, sao mặt cô ấy lại trắng vậy, có sao không?”
Cô y tá nhìn qua, “Sau khi hạ sốt, thân thể suy nhược sẽ như vậy.”
“Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh dậy được?”
“Không còn sốt nữa rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi, anh không cần lo lắng.”
Thẩm Diệu Đông bây giờ mới yên tâm ngồi xuống, cho dù người trước mắt đang bị ốm, nhưng vẫn rất xinh đẹp như cũ khiến anh rung động.
Anh mở điện thoại, tin nhắn trong nhóm hiện lên liên tục, anh bây giờ không có tâm trạng để đọc, nhanh chóng lướt qua.
Bình thuốc cuối cùng truyền xong cũng đã gần giờ, Trịnh Thanh vẫn chưa tỉnh, Thẩm Diệu Đông đã làm việc một ngày, bây giờ mắt anh đang díu lại rồi, nhìn trong phòng bệnh có sofa, đứng dậy đi qua nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hạ sốt, cuối cùng Trịnh Thanh cũng tỉnh dậy, trước mắt cô là trần nhà trắng xóa lạ lẫm, mùi thuốc khử trung nồng nặng phảng phất trong khoang mũi, cô mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Cô cố gắng chống dậy, nhìn thấy người năm trên ghế sofa bên cạnh, cô muốn xuống giường, nhưng vì thân thể quá yếu nên không thể đứng vững.
Thẩm Diệu Đông trên sofa nghe thấy tiếng động, lập tức tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Thanh đang ngồi trên giường, vội vàng đứng dậy đi qua, “Ây, em muốn làm gì?”
“Sao tôi lại ở đây, sao anh cũng ở đây?”
“Nằm xuống nằm xuống, em vẫn đang bị bệnh đó.” Thẩm Diệu Đông kéo cô về trên giường bệnh, đặt cô nằm xuống đắp chăn cho cô.
Trịnh Thanh vẫn chưa kịp hỏi tại sao mình lại tới bệnh viện, Thẩm Diệu Đông đã quay người đi gọi y tá.
Y tá đo nhiệt độ cho Trịnh Thanh, sau khi xem số trên nhiệt độ nói, “Nhiệt độ cơ thể đã bình thường.”
“Vậy bây giờ tôi có thể rời khỏi đây chưa?” Trịnh Thanh hỏi.
“Bây giờ chị vẫn còn rất yêu, đương nhiên không thể rời đi.
Ở đây quan sát thêm một lát, đợi trời sáng rồi nói sau.
Hôm qua chị đã ăn gì chưa?”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Chưa.”
“Sốt cao, lại không ăn gì, cho nên chị mới bị suy nhược như vậy.” Y tá quay người qua nói với Thẩm Diệu Đông, “Anh là người nhà bệnh nhân đúng không, đi mua ít đồ ăn, sau khi người bệnh ăn vào thể lực sẽ hồi phục lại.”
Mua đồ ăn, bây giờ là nửa đêm, giờ, anh đi đâu mua đồ ăn cho Trịnh Thanh đây, McDonald’s là hệ thống hoạt động giờ, nhưng thực phẩm dầu mỡ cô có thể ăn được không, Thẩm Diệu Đông một mặt nghi hoặc.
Trịnh Thanh cũng không muốn làm phiền anh, “Tôi không đói, anh không cần mua đồ ăn đâu.”
“Ừm, em nằm xuống nghỉ ngơi trước, tôi ra ngoài một lát.”
Sau khi Thẩm Diệu Đông rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là một màn đen trùm lấy, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, còn mấy giờ nữa là trời sáng, trong tay cô không có gì để xem được kể cả điện thoại.
Thẩm Diệu Đông ra ngoài, phát hiện không có một bóng người, càng không nói đến việc mua đồ ăn.
Hơn giờ sáng, thời điểm này thực sự vừa khéo, quán bán đồ ăn đêm thì đóng cửa, bán đồ ăn sáng vẫn chưa mở cửa.
Đi qua mấy con đường, Thẩm Diệu đông nhìn thấy bảng hiệu quán ăn sáng, gõ cửa thử vận may, nghĩ chủ quán đồ ăn sáng sẽ dậy sớm chuẩn bị, đến khi gõ cửa tới nhà thứ , vừa may gặp một ông chủ ra mở cửa.
Thẩm Diệu Đông ở bên ngoài cửa bị ông ta làm cho giật mình, “Trời đất, sớm như này, còn có thể gặp ma.”
Thẩm Diệu Đông cũng lười giải thích với ông ta, “Ông chủ, chỗ ông đã có đồ ăn sẵn chưa?”
“Có thì có, nhưng là đồ còn thừa từ sáng hôm qua, cậu có cần không?”
“Vậy bây giờ ông làm thì mất bao lâu là có.”
“Khoảng tiếng, đến giờ đi.”
“Được, vậy tôi đợi ông.
Ông chủ, phiền ông làm nhanh chút.”
Thẩm Diệu Đông chỉ mặc một chiếc áo vest khoác ngoài, một cơn gió thổi đến, lạnh đến thấu xương.
Ông chủ tốt bụng lấy ghế đưa cho anh, “Cậu ngồi đi, còn nửa tiếng nữa là được.”
Đưa cho ông chủ tệ, cũng không cần ông tìm tiền lẻ trả lại, cầm cháo trắng nóng hổi và bánh bao nhanh chóng về bệnh viện, Thẩm Diệu Đông đi vào phòng bệnh, thấy Trịnh Thanh đang ngồi trên giường, đầu dựa vào gối, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ánh mắt thất thần ấy, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
“Cả ngày không ăn gì, chắc chắn em đói rồi, tôi mua chút đồ ăn cho em, em nhanh ăn đi.” Thẩm Diệu Đông ngồi bên cạnh giường bệnh, đưa cháo và thìa cho Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh vẫn nhìn về phía trước, như không nghe thấy Thẩm Diệu Đông đang nói, Thẩm Diệu Đông nhìn sang hướng mà cô đang nhìn về, không có gì cả, đó chỉ là một bức tường trắng.
“Trịnh Thanh…Trịnh Thanh…” Thẩm Diệu Đông lại gọi cô hai tiếng.
Lúc này Trịnh Thanh mới quay đầu nhìn Thẩm Diệu Đông, “Anh về rồi.”
Thẩm Diệu Đông kinh ngạc khi biết cô không phát hiện mình về từ vừa nãy.
“Ừ, em ăn chút đi.”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Tôi không muốn ăn, anh đặt ở đây đi.”
Anh đã đứng ở ngoài chịu từng hồi gió lạnh thổi đến hơn một tiếng đồng hồ, chạy mấy con đường mới mua được bữa sáng, cô lại nói cô không muốn ăn, Thẩm Diệu Đông trợn tròn mắt nhìn cô, những bạn gái trước đây của anh nào có dám nói với anh như vậy, nếu đổi là mấy năm trước, anh đã ném hết những thứ này vào thùng rác, vỗ mông đứng dậy đi.
Anh để mình bình tĩnh một phút, sau đó lại bưng cháo đến trước mặt Trịnh Thanh, “Hay là tôi đút cho em.”
Trịnh Thanh bực bội dùng tay đẩy ra, nửa bát cháo đã đổ hết lên chiếc áo vest được đặt may của Thẩm Diệu Đông.
Cháo vừa được nấu, lại đổ ra bụng và chân của Thẩm Diệu Đông, anh vội vàng bật dậy, đặt bát cháo lên tủ giường, “Tôi đi, tôi còn chưa có con, cô đang muốn tuyệt tôn của tôi sao?”
Bây giờ Trịnh Thanh mới ý thức được mình đã quá vô lễ, lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp đầu giường, giúp Thẩm Diệu Đông lau áo vest.
Thẩm Diệu Đông kéo tay cô, “Bỏ đi, không cần phải lau nữa, lau cũng không sạch.”
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Trịnh Thanh nói rồi rút tay ra.
Giọng nói êm ái của Trịnh Thanh khiến những bực dọc vừa rồi của anh bay theo chín tầng mây bên ngoài kia, ngược lại còn cười nói, “Không sao, em là bệnh nhân mà, tâm trạng không ổn định cũng rất bình thường.”
Trịnh Thanh lấy nửa bát cháo còn lại ở tủ đầu giường, rồi lấy thìa húp.
Ăn được hai miếng, nước mắt bất giác rơi xuống, từng giọt từng giọt hòa vào trong cháo.
“Sao ăn còn khóc được vậy, bởi vì làm bẩn áo vest của tôi à, vậy không sao, áo vest trong nhà tôi rất nhiều, không cần phải để tâm đến một cái.”
Thẩm Diệu Đông nói xong, thấy nước mắt của Trịnh Thanh lại càng dày đặc hơn, lấy hai tờ giấy đưa cho cô, nhưng cô không lấy, anh đành giúp cô lau nước mắt trên mặt, “Thì ra người đẹp, khóc cũng đẹp, nhưng em có thể nói cho tôi, tại sao em khóc được không?”
Trịnh Thanh không nói, cầm giấy lau trên tay Thẩm Diệu Đông, không dễ gì mới lau sạch nước mắt, lại cứ thế tuôn ra.
Thẩm Diệu Đông đưa tay lên xoa xoa mi tâm, vừa không kiên nhẫn vừa tò mò người con gái này rốt cục đã xảy ra chuyện gì khiến cô khóc tủi thân như vậy..