Dấu Chân Thời Gian

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao gần đây không thấy Tổng giám đốc Thẩm của các anh tới đây vậy…”

Người phụ trách dự án lần trước thấy Thẩm Diệu Đông và Trịnh Thanh nói chuyện, chắc hai người là bạn bè, “Chị không biết sao, Tổng giám đốc Thẩm bị tai nạn xe?”

“Cái gì, tai nạn xe? Anh ấy có bị thương không?”

“Hình như là gãy xương, mấy ngày nay không thấy anh ấy đi làm, cũng không đến công ty, sao có thể đến công trường chứ.”

“Ồ, cảm ơn anh.”

Trịnh Thanh lấy điện thoại, mở màn hình, tìm số điện thoại của Thẩm Diệu Đông, nhưng trong chốc lát cô lại dừng lại, tại sao mình phải chủ động liên lạc với anh ta, như này chẳng phải như mình đang theo đuổi anh ta không bằng.

Tuy đã buông điện thoại xuống, nhưng cô lại bất tri bất giác đi đến bến phà, lên tàu đi vào Hạ Môn.

Nhìn thấy tàu sắp cập bến, Trịnh Thanh vẫn phải gọi cho Thẩm Diệu Đông.

“Alo…” Chuông điện thoại kêu rất lâu, mới truyền đến giọng nói của Thẩm Diệu Đông.

“Tôi là Trịnh Thanh, anh đang ở đâu?”

“Giờ này tôi còn có thể ở đâu, đương nhiên đi làm ở công ty rồi.” Thẩm Diệu Đông không định nói chuyện anh bị thương cho Trịnh Thanh.

“Nói dối, chẳng phải anh bị tai nạn xe sao, sao lại đi làm, anh còn định giấu tôi nữa?”

Đầu bên đây Thẩm Diệu Đông tự dưng nghẹn giọng, sao cô ấy lại biết việc này, “Thực ra cũng không có trở ngại gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

“Gãy xương mà nằm mấy ngày là khỏi được, động vào xương cốt phải ngày mới lành anh có biết không?” Trịnh Thanh nhìn tàu đã cập vào bến,”Rốt cục anh ở đâu, tôi đến Hạ Môn rồi.”

Thẩm Diệu Đông trong điện thoại cũng nghe thấy tiếng còi tàu, “Vậy..tôi đang ở khách sạn, tôi gửi định vị cho em nhé.”

Vốn nghĩ một hai tháng này sẽ không có tiến triển gì với Trịnh Thanh, không ngờ cô lại chủ động đến tìm mình, xem ra lần tai nạn này xảy ra cũng rất đúng lúc.

Đến cửa phòng của Thẩm Diệu Đông, Trịnh Thanh ấn chuông, một lát sau, cửa phòng mở ra.

Thẩm Diệu Đông đứng trước cửa, trên cổ đeo một cái nẹp cố định.

“Chẳng phải anh gãy xương sao, sao lại bị thương ở cổ?”.

Cập‎ nhậ????‎ ????ru????ện‎ nhanh‎ ????ại‎ ~‎ T????u????T????????Y????‎ ‎ ~

“Ai nói với em tôi bị gãy xương, tôi chỉ bị vẹo cột sống cổ thôi.”

Trịnh Thanh đi vào phòng, “Ở Hạ Môn anh vẫn luôn ở khách sạn à.”

“Không ở khách sạn thì ở đâu, lẽ nào tôi còn phải an cư lập nghiệp ở Hạ Môn?”

Trịnh Thanh ngẩng lên nhìn vừa hay bắt gặp ánh mắt của Thẩm Diệu Đông, vội vàng chuyển chủ đề, “Anh chắc phải có lái xe chứ, sao lại xảy ra tai nạn xe?”

“Lái xe xin nghỉ, tôi tự lái, và rồi bị người khác đâm vào.”

“Sao lại không cẩn thận như vậy, anh ngồi xuống đi, vậy mấy ngày nay anh ăn như thế nào?”

“Trợ lý của tôi gọi đồ ăn bên ngoài tới, ăn thì cũng không thành vấn để, chỉ là không có cách nào tắm được.”

“Anh bị thương sao không nói với tôi?” Trịnh Thanh đột nhiên hỏi anh.

“Chẳng phải em đã nói chúng ta là quan hệ bạn bè, tôi nói cho em việc này làm gì.” Thẩm Diệu Đông giương cặp mắt vô tội nhìn Trịnh Thanh.

“Tôi...Vậy bị thương cũng nên nói với bạn bè.”

“Cũng không muốn làm phiền đến bạn bè, những việc như này thích hợp nói với bạn gái hơn.”

Trịnh Thanh né tránh ánh mắt của anh, “Vậy anh nhanh chóng tìm bạn gái tới chăm sóc cho anh đi.” Cô đứng dậy, “Tôi thấy anh cũng không có vấn đề to tát gì, tôi quay về đây.”

Thấy cô muốn đi, Thẩm Diệu Đông đứng lên đuổi theo, “Đã đến đây rồi, hay là ăn cơm cùng nhau đi.”

Trịnh Thanh nhìn xéo qua, “Có cần thiết không?”

“Sao lại không cần thiết, tôi đã mấy ngày ăn đồ ăn gọi bên ngoài rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Anh quyết định đeo cái này ra ngoài ăn?” Trịnh Thanh chỉ vào nẹp cổ.

“Dù đeo cái này sẽ làm giảm đi sự đẹp trai của tôi, nhưng kệ đi, tuần sau tôi cũng phải tới công ty làm việc, rồi cũng phải ra ngoài gặp người khác.”

“Ặc, sao anh lại tự luyến vậy chứ.”

“Em biết tôi có biệt danh gì ở Bắc Kinh không?”

“Một trong tứ thiếu Kinh Thành.”

“Ồ?” Trịnh Thanh ra vẻ rất hào hứng, “Vậy tam thiếu còn lại là ai, tôi thấy chắc chắn đẹp trai hơn anh.”

Thẩm Diệu Đông nhếch mép, “Không nói cho em biết.”

Đến cửa khách sạn, Thẩm Diệu Đông bây giờ không thể quay đầu, chỉ có thể quay cả người qua nhìn Trịnh Thanh, “Em muốn ăn gì?”

“Tôi đi theo người bệnh, anh muốn ăn gì thì tôi ăn nấy.”

“Tôi muốn ăn lẩu.”

“Không được, bệnh nhân không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, ăn đồ Nhật Bản đi, thanh đạm chút.” Dù miệng nói cho Thẩm Diệu Đông quyết định, nhưng Trịnh Thanh vẫn trực tiếp chọn thay.

“Được thôi, em thấy không, cuối cùng vẫn phải nghe em.”

Lúc ăn, Trịnh Thanh nhìn anh giống như con rối đang làm trò cười vậy, không nhịn được cười lớn.

“Tôi buồn cười vậy sao?”

“Ừm, dù sao cũng rất buồn cười.”

Thẩm Diệu Đông liếc xéo, đặt đũa xuống, giả vờ tức giận, “Vậy tôi không ăn nữa.”

Trịnh Thanh nén cười, cầm đũa đưa vào tay anh, “Nhanh ăn đi, anh gọi nhiều như vậy, một mình tôi sao ăn hết được, tôi không cười nữa.”

“Em thật sự không cười nữa.”

Trịnh Thanh gật đầu, “Ừm, không cười nữa.

Nhưng anh cũng phải cố gắng ăn ở bên ngoài ít thôi, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu lại không có dinh dưỡng, không tốt đối với sự hồi phục của anh.”

“Vậy tôi ăn ở đâu, không nói đến việc khách sạn không có phòng bếp, có thì tôi cũng không biết nấu.”

“Cho nên vấn đề lại quay trở lại, anh nhanh chóng tìm một bạn gái kết hôn đi.”

Tay còn lại của Thẩm Diệu Đông, cầm lấy bàn tay của Trịnh Thanh, “Hà tất phải tìm nữa, chẳng phải sẵn có em rồi sao.”

Trịnh Thanh nhíu lông mày, “Tôi không có phúc khí này.” Nói rồi rút tay ra, “Anh ăn nhanh lên, ăn xong tôi còn phải quay về đảo.”

“Vội gì chứ, hết tàu rồi thì ở khách sạn, dù sao tôi cũng phải về khách sạn.”

Người đối diện không chút phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, một hồi lâu sau mới nói, “Về khách sạn anh muốn làm gì?”

Thẩm Diệu Đông bất lực cười, “Em nghĩ đi đâu vậy, không phải nói em ở cùng với tôi, ý của tôi là đặt một phòng để em ở.”

Hiểu lầm ý của anh, khiến Trịnh Thanh khó xử, chỉ có thể cúi đầu, đỏ mặt, ăn đồ ăn một cách ngại ngùng.

Đi ra từ nhà hàng, Trịnh Thanh nhìn thời gian, vẫn còn chuyến tàu về đảo, “Tôi gọi xe ra bến tàu đây, anh về một mình nhé.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Thẩm Diệu Đông kéo cánh tay Trịnh Thanh vừa đưa lên, “Lần sau là khi nào chúng ta mới gặp mặt?”

“Không biết, tại sao chúng ta phải gặp mặt?” Trịnh Thanh hỏi ngược lại anh.

Câu hỏi khiến Thẩm Diệu Đông nhất thời không biết trở lời thế nào, “Bạn bè chẳng phải cũng nên thường xuyên gặp mặt sao?”

“Đến lúc ấy rồi nói sau đi, tôi đi trước đây.”

Buổi tối về đến nhà, Trịnh Thanh tắm rửa rồi trèo lên giường, nhớ tới lời của Thẩm Diệu Đông, đột nhiên có hứng thú, mở điện thoại tìm kiếm Tứ thiếu Kinh thành, kết quả hiện ra khiến cô kinh ngạc trợn tròn mắt, thật sự có tên Thẩm Diệu Đông.

Cô cũng tiện tìm luôn người còn lại, đều không đẹp trai bằng anh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio