Dấu Chân Thời Gian

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Vu Bân và Trịnh Thanh rời khỏi đảo, đến căn hộ trong thành phố Hạ Môn.

Một năm trước, Vu Bân đã mua căn chung cư này, tên trên sổ đỏ là Trịnh Thanh.

Sau khi hoàn thiện tất cả các thủ tục, đến lúc đưa cô sổ đỏ và chìa khóa mới nói cho cô.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Thanh là từ chối, nhưng Vu Bân nói, mỗi lần anh đến Hạ Môn đều ở khách sạn, vừa không tiện vừa không thoải mái.

Mục đích của việc mua căn chung cư này là vì tiện cho hai người gặp mặt, còn lại không có ý gì, Trịnh Thanh mới nhận, sau năm căn chung cư này cũng là nơi hẹn hò cố định của hai người.

Trịnh Thanh cũng không biết Vu Bân lúc nào sẽ tới, hàng tháng đều gọi dì dọn vệ sinh qua dọn dẹp, cho dù ở đây nửa năm đã không có người ở nhưng nó vẫn sạch sẽ như cũ.

Trịnh Thanh thu dọn xong quần áo mang tới, đến phòng khách thấy Vu Bân đang gọi điện thoại, hình như là đang sắp xếp công việc hai tuần tới cho cấp dưới, nên cô lặng lẽ đứng ở một chỗ chờ anh gọi xong.

Vu Bân buông điện thoại xuống quay người đi vào, thấy Trịnh Thanh, “Đã xong hết rồi?”

“Vâng, hầu hết đồ sinh hoạt trong nhà đều quá hạn rồi, cũng không có gì ăn, chúng ta đi siêu thị một chuyến đi.”

Trong siêu thị, giống như những cặp vợ chồng bình thường, Trịnh Thanh khoác tay Vu Bân, còn anh đẩy xe đẩy, chọn những vật dụng sinh hoạt.

Sau khi chọn xong những vật dụng sinh hoạt, hai người đến khu đồ ăn, “Tối nay anh muốn ăn gì, em nấu cho anh nhé.”

Vu Bân được yêu thương vừa mừng lại vừa lo, mỗi lần hẹn hò trước đây, vẫn chưa tới giờ ăn Trịnh Thanh đều phải quay về đảo để đón Tống Thi Kiều tan học và nấu cơm cho con bé, hai người đã ở cùng nhau năm, Vu Bân chưa từng được ăn cơm Trịnh Thanh đích thân nấu, “Món gì anh cũng muốn ăn, chỉ cần là em nấu.”

Trịnh Thanh ngoảnh đầu qua cười nhẹ, “Tổng GĐ Vu đã nói như vậy, vậy em thật phải tùy ý nấu vậy.”

Cuối cùng người trước mắt cũng đã cười rồi, vốn dĩ là một người thích cười, hai ngày nay anh đều không thấy nụ cười của cô, bây giờ Vu Bân cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Lúc xếp hàng thanh toán, Trịnh Thanh nhìn thấy hai vợ chồng già đang xếp hàng ở đằng trước, đột nhiên quay lại nhìn Vu Bân, nhìn chăm chú vào mắt anh, “Anh nói xem người khác sẽ cho rằng chúng ta là vợ chồng chứ?”

Một vấn đề tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại khiến Vu Bân mắc nghẹn, anh không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết trước đây Trịnh Thanh chưa từng hỏi vấn đề như thế này.

Vấn đề gia đình của Vu Bân, đã trở thành ý ngầm giữa hai người, không ai chủ động nhắc tới.

“Anh không cần trả lời, em chỉ tùy miệng hỏi vui thôi.” Trịnh Thanh rất nhanh phá vỡ bầu không khí gượng ghịu này, vừa hay cũng đến mình thanh toán, cô đẩy xe lên phía trước lấy từng đồ ra cho nhân viên thanh toán.

Vu Bân ngồi ở phòng khách cũng có thể ngửi thấy hương thơm thoảng ra từ phòng bếp, không ngăn lại được tâm trạng của mình bèn tới phòng bếp, “Em làm gì mà thơm vậy?”

“Anh cũng không nói muốn ăn gì, em chỉ tùy tiện làm thôi.

Cá hấp trong nồi chín rồi, anh đem ra trước nhé, rau xào xong là có thể ăn cơm.”

Món ăn cuối cùng của Trịnh Thanh đặt trên bàn, “Chỉ có hai chúng ta, em làm tạm món, ăn cơm thôi.”

“Cá hấp, thịt bò luộc, súp lơ xanh xào… Hôm nay anh có phúc được ăn rồi.”

“Đều là những món ăn bình thường, em thấy anh thường xuyên tiếp rượu bên ngoài, sơn hào hải vị ăn chán rồi, mới cảm thấy mấy món này ngon.”

“Không phải là vì điều này, chủ yếu là vì em nấu.”

Điện thoại của Vu Bân đặt trong phòng khách reo lên, Trịnh Thanh nghe thấy nhắc anh, “Điện thoại của anh…”

Vu Bân đặt bát đũa xuống, đến phòng khách cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi, anh không ấn nút nghe mà đi ra ngoài ban công.

Trịnh Thanh thấy anh hồi lâu không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn ra ngoài, thấy anh đang đứng nghe điện thoại ở ban công, cuộc gọi gì mà không thể để cô nghe, tự nhiên không nói cũng hiểu.

Sau khi nói chuyện điện thoại hồi lâu, Vu Bân mới quay lại bàn ăn, thấy Trịnh Thanh đã đặt đũa xuống, “Em đã ăn xong rồi?”

“Vâng.” Trịnh Thanh gật đầu, “Nếu như ở Thượng Hải anh có việc thì quay về sớm chút đi, không cần phải ở lại đây cùng em, em không sao.”

“Bên đó anh bàn giao xong xuôi rồi, không có việc gì, anh yên tâm ở đây cùng em mấy ngày.”

Hai người rất khó mới có thể sớm tối cùng nhau được ngày, ban ngày Vu Bân xử lý công việc, Trịnh Thanh ngồi ngoài ban công đọc sách hoặc nghe nhạc, thêu thùa may vá.

Buổi tối, hai người nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển rì rào, ngắm nhìn những ngôi sao điểm sáng trên bầu trời.

Vào lúc Trịnh Thanh đã quen với Vu Bân ở bên cạnh mình, đã dần dần quên đi nỗi đau mất con gái, thời khắc li biệt lại tới.

Lúc ăn tối, Vu Bân nói với cô, “Anh đã mua vé máy bay chiều mai về Thượng Hải.”

Mặt của Trịnh Thanh hơi chút cau có không thoải mái, rồi rất nhanh quay lại trạng thái bình thường, Vu Bân không quan sát thấy, “Ồ, vậy lát nữa em giúp anh thu dọn hành lý.”

“Thực ra anh muốn ở lại đây cùng em mấy ngày nữa, nhưng thứ hai anh có một cuộc họp quan trọng, anh bắt buộc phải quay về.”

Trịnh Thanh nắm tay anh, nhìn anh cười, “Em hiểu, anh đã ở cùng em nhiều ngày vậy rồi, em cũng nên quay về Cổ Lãng Tự rồi.”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vu Bân lo lắng, quay lại ngôi nhà trên Cổ Lãng Tự, anh lo Trịnh Thanh lại nghĩ ngợi lung tung, “Hay là em ở đây thêm vài ngày nữa.”

“Em ở đây cũng không có việc gì làm, một mình Ôn Ninh ở quán café, em không yên tâm.

Em biết anh đang nghĩ gì, không cần phải lo lắng cho em.”

Hiểu ngầm giữa hai người chính là anh không cần nói gì, cô cũng biết anh đang lo lắng gì rồi giúp anh xua tan nỗi lo.

Nằm trên giường, nghĩ tới ngày mai Vu Bân sẽ đi, Trịnh Thanh không ngủ được.

Mười mấy năm nay, cô vẫn luôn một mình chăm sóc con gái, thu nhập ở quán café hoàn toàn đủ cho cuộc sống của hai mẹ con, bất luận là trong cuộc sống hay trong sự nghiệp, cô đều là một người phụ nữ rất độc lập.

Nếu như không có sự xuất hiện của Vu Bân, cô thậm chí cho rằng một mình cô tiếp tục sống như vậy cũng rất tốt.

Cuộc sống trước đây đã điền đầy ắp cho Tống Thi Kiều, cô không bắt Vu Bân hàng ngày bên cạnh mình, bình thường hai người đều bận việc riêng của mình, cách khoảng , tháng gặp nhau một lần, ngược lại lại càng gắn bó như keo với sơn, cũng không vì bất cứ một việc vụn vặt nào đó mà cãi nhau nửa lời.

Cô của lúc đó, không có bất cứ yêu cầu gì với anh, thậm chí đối với việc anh có gia đình cũng không có bất kỳ cản trở nào.

Nhưng, sau khi ở cùng với Vu Bân nửa tháng, cô càng ngày càng thấy bản thân không rời khỏi được anh.

Giờ đây, cô đã không còn con gái nữa, ngoài người đàn ông nằm bên cạnh mình, cô không còn gì cả.

Nhưng anh, vẫn luôn không thuộc về bản thân mình, ít nhất trên mặt pháp luật mà nói là như vậy.

Nếu như anh không đi sẽ tốt biết bao, nếu như anh có thể mãi mãi ở bên cạnh cô thì tốt biết bao, lần đầu tiên trong cuộc đời, Trịnh Thanh cô có một suy nghĩ đáng sợ đến vậy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio