Dịch & biên: Trần Bì
Luôn mãi xác nhận thanh trạng thái của Kondou đích thực chưa thành "hình thức yêu nhau", Đậu nhi quá kinh hãi.
Tuy trong quá trình tản bộ cùng Kondou, cô tung hết các skill như là "Hạ bàn bất ổn", ''Dịu dàng thùy mị'', ''Am hiểu lòng người''...
Nhưng Kondou - san vẫn cứ ''Khăng khăng một mực", cứng rắn thẳng tắp như cũ (... ).
Mà đường tản bộ cũng đi đến cuối, hai người tại một giao lộ tách ra.
Tiểu Đậu yên lặng đưa mắt nhìn bóng lưng Kondou.
Rất tốt, rất mạnh...
Đậu thần...
Kẹt ải.
...
Nhà trọ Sakashi Mame.
Đường Tiểu Đậu cáu kỉnh ở trong phòng đi tới đi lui, dùng sức kéo cọng ahoge trên đầu, ''Kondou huynh đài quá khó trị, tôi có thể đổi đối tượng công lược hay gì không...''
[Thay đổi đối tượng công lược? Đương nhiên có thể. Có điều...] Giọng điệu N' lại trở nên kì lạ, [... Sự kiện tình địch không phải không chơi được, nhưng cần thận trọng coi chừng đùa với lửa...]
Tiểu Đậu nghe cái giọng này không đúng lắm, đánh gãy hắn: ''Nói vậy có ý gì?''
N' nhẹ giọng nói khẽ: [Cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao?]
Thân, ngài tỉnh lại đi! Thiết định của ông là thượng đế chứ không phải quỷ súc ()! Nhân vật mà tan vỡ, đọc giả sẽ bỏ văn đấy!
() Từ bắt nguồn từ Nhật Bản, ý chỉ người thích tra tấn, ngược đãi người khác, xem đối phương giãy giụa, phản kháng làm niềm vui.
Tiểu Đậu: "Vậy tôi không xin đổi boss nữa, tôi xin đổi phó bản.''
[Một khi đã điều chỉnh độ thiện cảm của đối tượng công lược, trước khi công lược ra kết thúc của đối phương, cô không thể rời khỏi thế giới này.]
Vừa nghe lời này, Tiểu Đậu hối hận đến ruột gan đều run, ''... Ý là chỉ cần không xài bàn tay vàng, là có thể mặc sức đổi phó bản à?''
[Dưới tình huống không công lược ra kết thúc của bất kỳ nhân vật nào, cô muốn chuyển đổi thế giới, phải trả cái giá tương ứng.]
Tiểu Đậu theo bản năng ớn lạnh sống lưng, "Cái giá gì...''
Một lần nữa, N' lại nhẹ giọng nói khẽ: [Cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao?]
... Cạn lời, không biết nói gì hơn ha ha ha.
Tiểu Đậu buông lỏng cọng ahoge, mặt không thay đổi lẩm bẩm: ''Tại sao vẫn là khăng khăng một mực... Vấn đề đến cùng nằm ở đâu chứ...''
Không có hồi đáp, trong gian phòng rơi vào tĩnh lặng.
Cách một lát, N' mới một lần nữa lên tiếng.
[Thái độ quá mức hời hợt...]
Tiểu Đậu: ??
[Nơi này là 'Thế giới chân thực' mà ta sáng tạo, cô đối mặt không phải là chương trình trò chơi True Love Kiss được hình thức hóa, mà là con người có máu có thịt. Tình cảm của nhân loại không thể đo lường, không thể tính toán, đừng đem sự việc nghĩ quá đơn giản.]
Tiểu Đậu: ''... ''
---- Lão gia ngài mau nghỉ ngơi đi! Ban đầu là ai nói ''Xin cô giúp ta hoàn thành toàn bộ trò chơi này''? Ngài cũng đã gọi đây là trò chơi, bây giờ quay đầu xe lại bắt đầu chơi kiểu văn nghệ á...
Tiểu Đậu lăn qua lộn lại trên đất một hồi, đem da gà trên người lăn hết, hai mắt vô thần nhìn trần nhà chốc lát: ''... Nếu như mãi mãi cũng không công lược thành công thì sao?''
[Như vậy, cô sẽ...] N' dùng giọng nghiền ngẫm chứa theo một tia sung sướng, [... Mãi mãi không thể rời khỏi nơi này.]
... Vốn dĩ cái văn ăn hại này đã không có nhân khí, cầu ngài đừng muốn tan vỡ thiết định, chuyển qua phạm trù quỷ súc, cám ơn! Sẽ có nhiều người phát hiện ra cái mác thoải mái chỉ là gạt người mà bỏ văn đấy!
Tiểu Đậu ủ rũ dùng chăn bịt kín đầu, không nhúc nhích.
...
Hành lang thời gian.
Ừm, mấy quý ngài không nhìn lầm, địa điểm chính là Hành lang thời gian.
Giống như chơi game mệt rồi là có thể về giao diện chính, chỉ cần người ở trong nhà mình, bất cứ lúc nào Đậu nhi cũng có thể tiến vào Hành lang thời gian...
... Không sai, bài văn này chẳng những là cái văn về hệ thống trò chơi, mà còn là văn tùy thân không gian.
Ha ha, làm nóng đề tài, hiệu quả đúng là tốt. _(:'' ∠)_
Lặng lẽ châm chích xong, Tiểu Đậu tiếp tục làm việc.
Dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, thi đấu game muốn nâng cao kỹ thuật còn phải nhìn cách đánh của các tiền bối. Đậu thần mình dù sao cũng là tuyển thủ hạt giống cấp quốc tế. Trước mắt suy một ra ba, cô quyết định trước tiên nghiên cứu những đoạn ngắn trong Nụ hôn chân tình từng chơi qua một lúc, nhìn xem cái gì có thể xài được.
Dựa lưng vào giá sách, cô nhanh chóng lục lọi những quyển sách to bản lơ lửng trước mắt, phút chốc đầu ngón tay hơi dừng.
Bìa sách vàng viết tên họ nhân vật đang cấp tốc chuyển động, bỗng nhiên dừng lại, bụi vàng đang bay bay cũng trở nên bất động.
Tiểu Đậu nhìn chăm chú vào bốn chữ nhỏ được tái hợp lại bằng bụi vàng, lẩm bẩm đọc lên ----
''... Toshima Ryuya?''
Bởi vì là đối tượng công lược ra BE lần thứ hai trăm năm mươi () (... ), vì vậy cô có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Tiểu Đậu mở ra phần hồi tưởng kết thúc của hắn, ''Toshima Ryuya... Là một chiến binh nhiệt huyết, phải lòng con gái út của chúa công, nguyên nhân BE là...''
() ở Trung quốc có hàm ý là ngu ngốc, vô dụng.
[Tinh thần võ sĩ quấy phá, không thể vì người yêu bỏ đi thanh đao.] N' tổng kết nói. [Ta nhớ rằng cô vì nhanh chóng qua ải, sơ lược phần lớn đoạn hội thoại, thế mà nhớ được tình tiết cụ thể ư?]
''Ngày trước, lúc đấu giải phải thuộc lòng số liệu với công thức, so với cái này còn nhiều hơn...'' Đường Tiểu Đậu liếc nhanh cốt truyện của tuyến Toshima Ryuya, tiếng nói chợt tạm dừng. ''Tinh thần võ sĩ...? Có chút thú vị đây... Được rồi, đưa tôi trở về nào.''
Vừa dứt lời, Hành lang thời gian nguy nga lộng lẫy phía trước dần dần mờ đi, mấy giây sau, Đường Tiểu Đậu đã đứng trên sàn gỗ nhà trọ.
Xuyên qua góc nhìn khá tốt từ cửa sổ, cô có thể thấy được kiến trúc san sát nhau bên ngoài ---- giữa rừng công trình cao ốc là những ngôi nhà truyền thống mang phong cách Nhật, bầu trời được điểm xuyết bởi nhiều phi thuyền lớn nhỏ, thực sự vừa quái lạ lại kỳ dị; nhưng ban đêm gió mát lại lạnh lẽo chân thực như vậy, khiến người ta nảy sinh cảm giác hoang đường.
[Nghĩ tốt kế hoạch tác chiến rồi à?]
Đường Tiểu Đậu chậm chạp giơ tay lên, cao quý lãnh diễm vuốt cọng ahoge một cái.
Sau đó, cô ngắt lấy tiết tấu, sâu xa nói: "... Tất nhiên rồi. Cứ chờ Đậu thần phát huy đi."
...
Lần trước có nhắc tới, đại Đậu thần dùng bàn tay vàng ba lần đùa giỡn Kondo Isao... Khụ khụ, nói chung là chúng ta hãy đi hồi tưởng tiến độ công lược thoáng tý.
Do mở ra máy ăn gian độ thiện cảm, sau đó cô phải làm không phải "Làm cho đối phương yêu chính mình", mà là "Làm cho đối phương cho rằng mình cũng yêu anh ta", do đó tâm đầu ý hợp, chàng là gió em là cát, tiến vào hình thức yêu nhau ----
Nói đơn giản, chính là lúc trước công lược trai, bây giờ bị trai công lược.
Ái chà, nông nô xoay người làm ông chủ (... ).
Trở lại chủ đề.
Chính là dục tốc thì bất đạt, Tiểu Đậu bắt đầu thay đổi chiến thuật, khởi đầu từ hẹn hò bình thường trước.
Chính là kiến tha lâu đầy tổ, một lần làm không xong, từ từ cảm hóa thì được chứ gì?
Đầu tiên, cô xin công ty cho điều đến chi nhánh cách trụ sở Shinsengumi không xa, thuận tiện cho việc đi lại mỗi ngày biểu hiện sự tồn tại của mình. Khi đến thăm, cô nhất định phải đưa điểm tâm này, rượu này. Dưới luồng ánh sáng bắn phá từ những tia ghen tị của cả đám cảnh sát độc thân kia, cô cùng Kondou - san phát hồ tình, chỉ hồ lễ (), hẹn hò kiểu Platon () hồi lâu...
() Phát sinh tình cảm nhưng vẫn trong giới hạn lề lối xã hội.
() Một triết gia Hy Lạp, tình yêu kiểu Platon là tình yêu trong sáng, thuần khiết, không có dục vọng thể xác.
Bạn tưởng Đậu thần sẽ nói cho bạn biết là, thật ra nguyên nhân thực sự là tại cô sợ lúc bốn bề vắng lặng, lỡ tiến triển thành sờ tay hay ôm eo gì đó, độ thẹn khó mà chấp nhận nổi sao.
(→皿→) Dám nói Đậu gia là đồ chết nhát hay chưa đủ Sue đều kéo ra ngoài phạt nhặt tiết tháo một trăm lần!!
Thế là, dưới sự nỗ lực cống nạp đồ tế thầm lặng của đại Đậu thần, rốt cục một ngày nọ, Kondou hắn...
Bỗng tránh mặt không gặp Tiểu Đậu.
Ngày đó, khi Tiểu Đậu đến cửa Shinsengumi, lấy được trả lời là Kondou dẫn theo một tiểu đội ra ngoài công tác, tạm thời rời khỏi Shinsengumi một tuần.
... Quá ngây thơ rồi Kondou - san, anh cho rằng Đậu thần không nhận ra dạo gần đây anh trở nên tâm sự nặng nề khác thường sao? Quan trọng nhất là, cái gã truyền lời ----
Là Okita Sougo.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì trở về công tác đi, Sakashi tiểu thư.'' Okita Sougo mặt không thay đổi đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô, ''Nơi này dù sao cũng là cục cảnh sát, đứng trước cửa như vầy, lỡ như làm cho con dân lương thiện chậm trễ báo cảnh sát thì toi."
Ha ha, mấy em gái đọc giả, các em sợ cái gì?
Tránh mà không gặp là chuyện tốt, có chướng ngại vật cũng là chuyện tốt. trong Otome game đều có đoạn hồi tưởng, là tín hiệu của việc đẩy cốt truyện lên cao trào đúng không nào?
Đúng như dự đoán, Tiểu Đậu chỉ đứng ở cửa kì kèo chốc lát. Mật thám Yamazaki Sagaru, người hay được cô phát điểm tâm nheiu đến cảm động muốn khóc trong một tháng qua, kéo cô sang một bên, kín đáo nhét cho cô một lá thư: ''Là cục trưởng kêu đội trưởng Okita giao cho ngài, có điều bị đội trưởng Okita che giấu, tôi lén lấy thư ra đây...''
Thấy chưa, đây là cách kết bạn của Đậu thần .
Thế là Tiểu Đậu cầm thư về nhà trọ, tìm chỗ thoải mái ngồi xuống, mở ra.
[Kính gửi Sakashi tiểu thư:
Dưới đêm trăng mờ ngày ấy, có hạnh gặp gỡ Sakashi tiểu thư, lòng rối như tơ vò. Mối tình sâu đậm này có thể được hồi đáp, thoáng như mộng đẹp, vui mừng khôn xiết lại chợt thấy lo âu...]
Tiểu Đậu cầm giấy viết thư, con mắt đơ chốc lát.
Ha ha ha, không phải là phong cách văn nghệ thôi sao? Muốn cho Đậu thần lòi dốt, quá ngây thơ rồi, thân!
Không biết rằng Đậu thần là văn khoa trạng nguyên sao!
Các bạn hỏi Kondou huynh đài rốt cuộc viết cái gì? Ừm, mô phỏng theo cách nói của anh ta, dùng từ đơn giản dễ hiểu nói trực tiếp khái quát nội dung bức thư, chính là...
"Cái, cái đó... Sakashi tiểu thư vì sao lại thích... Một kẻ chẳng có gì hay ho... như tôi?"
Đáp án được vạch trần.
Trong tình yêu, hắn cực kỳ thiếu hụt sự tự tin và cảm giác an toàn. Thậm chí dù đang quen nhau, hắn cũng tự cho rằng bản thân là đan tiễn đầu ().
() Mũi tên riêng lẻ, ý chỉ tình đơn phương.
Khi bạn yêu ai đó, người kia cái gì cũng là tốt đẹp nhất, chỉ cần nhăn mày hay cười một cái cũng làm bạn khổ tâm, dù bạn có chôn vùi mình xuống bùn đất, vẫn ngại chưa đủ.
Ừm, chạm đến thì dừng, các bạn hãy thử cảm thụ.
Tiểu Đậu bình tĩnh buông thư xuống, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lách cách nhắn tin.
Em đối đãi chân thành với Kondou tiên sinh, cũng mong Kondou tiên sinh chân thành đối với em.
Lá thư này, em chưa xem hết, em muốn ngài chính miệng nói với em.
Cuối cùng, cô trực tiếp kèm thêm thời gian địa điểm, gửi đi.
... Mấy bé đọc giả, thời khắc quyết chiến đến rồi!!
Không phải là cos () thanh niên văn nghệ thôi sao.
() Gọi tắt của Cosplay, nghĩa là hóa thân vào nhân vật.
Ha ha, ahoge vung lên, chiến thôi.
...
Đảo mắt một tuần đã trôi qua, lại một đêm trăng mờ.
Bên trên con sông chảy ngang qua cổ thành Edo, chiếc cầu hình vòm sương đêm dày đặc che khuất lối, có phần tiêu điều.
Trên cầu, một cô gái mặc trên người bộ kimono đỏ tươi, tay cầm cuốn sổ nhỏ, nhíu mày nhìn.
---- Đường Tiểu Đậu nhấc lên nhấc xuống cuốn sổ ghi chép trên tay, lật qua một trang giấy viết chi chít chữ. Mặt trên ghi lại tỉ mỉ cốt truyện của tuyến Toshima, kỹ đến nỗi mỗi câu thoại đều dùng bút màu tô đậm. Cô lật tới trang công chúa bày tỏ với võ sĩ đại nhân, nhìn một lúc rồi nheo mắt, khép lại sổ, giấu vào tay áo.
Khi đầu cầu bên kia lờ mờ hiện ra bóng dáng Kondou, thời gian so với cuộc hẹn của hai người sớm hơn một ít. Nhìn thấy Đường đã đứng ở đầu cầu, Kondou rõ ràng sững sờ.
Thiết định Sakashi Mame là thành phần trí thức cao cấp, đương nhiên tủ quần áo có thể sánh bằng một quốc gia. Từ lúc quen biết tới nay, hắn chưa từng thấy cô mặc quần áo trùng lặp. Đêm nay lại khác biệt, bộ kimono đỏ tươi này cô đã mặc lúc sơ ngộ, ấn tượng khắc sâu hơn cả.
Không sai, Đậu gia chính là cố ý mặc như vậy.
Phóng lại hồi ức cái gì, rất đẹp, rất đẹp.
Tiểu Đậu sắc mặt tự nhiên nhìn Kondou, như không biết hắn trong nháy mắt hốt hoảng: ''Kondou tiên sinh, anh đến rồi.''
Hai người sớm chiều chung đụng, lúc này Kondou thấy Sakashi Mame cũng đã nói chuyện tự nhiên, không còn chết máy, chỉ có hơi co quắp vò vò tóc: ''À ---- Xin lỗi, anh tới trễ...''
Hai người câu được câu không hàn huyên với nhau, rồi lại lặng ngắt như tờ.
Nếu núi không đến với Đậu, Đậu sẽ đến với núi (); Đậu nhi không rành diễn cảnh sóng mắt đưa tình, nên hơi nghiêng người. Cô lấy một tư thế Kondou chỉ có thể nhìn đến sườn mặt cô, khó nhìn kĩ biểu cảm, dựa vào lan can. Mang theo mấy phần bồi hồi nhìn về phương xa, cô chủ động lên tiếng.
() Nguyên gốc: Nếu núi không đến với Mohammed, Mohammed sẽ đến với núi. Câu nói của Mohammed - nhà tiên tri Hồi giáo, ý chỉ phải biết chủ động phấn đấu.
''... Chắc trong lòng Kondou tiên sinh thấy khó hiểu? Vì sao em lại qua loa bằng lòng quen anh?''
Phút chốc yên tĩnh.
Kondou mở miệng, ''Anh... Sakashi tiểu thư thật sự rất ưu tú,'' Rồi dùng kiểu cười gượng gạo đặc trưng của mình, ''Nhưng mà... Ngày đó gặp gỡ đã nhắc tới đúng không, anh là... Tóm, tóm lại, dù đã biết chuyện đó, em vẫn có thể nói rằng thích anh, luôn cảm giác không chân thật lắm...''
Nghe vậy, Tiểu Đậu hơi ngớ ra, rất nhanh nhớ tới ngày kia uống rượu cùng Kondou, hắn đã nói.
[...Vậy mới nói, kẻ thô kệch như tôi, chỉ có nước vì chuyện đó mà bị mấy cô gái ghét bỏ, làm sao có duyên với phụ nữ chứ? Ha ha ha...]
Chuyện đó...
Hoá ra, chuyện hắn một mực để ý là chuyện đó!?
Thấy hồi lâu Sakashi Mame không đáp lại, Kondou không khỏi ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trong màn sương, thiếu nữ dựa vào lan can quay đầu đi, nhìn về phía xa hơn, hoàn toàn thấy không rõ biểu cảm trên mặt. Gió sông thổi nhẹ mái tóc đen, thỉnh thoảng lại sượt qua gò má trắng mịn, càng đẹp đến xa xách, càng khiến người ta trù trừ nhút nhát, không dám chạm nhẹ.
... Bạn tưởng Đậu thần sẽ nói cho bạn biết là, kỳ thật là do biểu hiện trên mặt suýt bể, sợ lộ tẩy, mới cố gắng nghiêng mặt thêm một chút, ngăn chặn tất cả sơ hở có thể bị Kondou huynh đài nhìn ra sao?
Thở một hơi, cô hết sức khống chế tốc độ nói chuyện, từ từ mở miệng ----