Qua hai ngày nghỉ cuối tuần, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ tiếp tục quay lại trường ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Buổi sáng trong lớp, bầu không khí náo nhiệt, giáo viên Toán cho học sinh trao đổi giải đề.
Khưu Dĩnh Ninh một mình sớm làm xong, thời gian rảnh rỗi liền lôi sách nước ngoài ra đọc.
Bỗng từ đâu một nam sinh cùng lớp ngồi ở dãy bên cạnh cầm sách vở đi qua.
Khưu Dĩnh Ninh tia thấy cậu ta đang đi thẳng đến nhóm của Mộc Tịnh Kỳ, anh liền hắng giọng gọi: “Kỳ.”
Mộc Tịnh Kỳ xoay người xuống, ngơ ngác nhìn Khưu Dĩnh Ninh ngồi vào trong góc, chỉ tay ghế bên cạnh.
Mặc dù không hiểu anh muốn gì, cô vẫn cầm tập vở chuyển xuống ngồi cạnh anh.
Thay vì trao đổi nhóm, Mộc Tịnh Kỳ lại được Khưu Dĩnh Ninh kèm riêng.
Như Hoa ngồi ở trên tò mò xoay đầu xuống nhìn, hết quan sát Mộc Tịnh Kỳ rồi lại nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh.
Cô nàng bỗng nhiên cảm thấy giữa hai người này có gì đó không đúng.
Nói chính xác hơn, hình như cách Khưu Dĩnh Ninh quan tâm đến Mộc Tịnh Kỳ ngày càng rõ rệt.
Đúng là ai cũng biết Khưu Dĩnh Ninh luôn bảo vệ Mộc Tịnh Kỳ, nhưng hầu nhưng anh rất ít khi thể hiện ra ngoài.
Vậy mà dạo thời gian gần đây, hành động của anh sắp được xếp vào kiểu bày tỏ lộ liễu.
Sau bữa trưa, trong lúc cùng nhau đi lấy nước uống, Như Hoa nhìn trước nhìn sau cẩn thận mới ghé sát bên tai Mộc Tịnh Kỳ thì thầm hỏi nhỏ: “Tịnh Kỳ, dạo này mình thấy Dĩnh Ninh đối xử với cậu nhiệt tình lắm, có phải...”
Nửa chừng Như Hoa lại kéo dài giọng như cố ý nhấn nhá, bao nhiêu gian tà đều hiện rõ trên mặt.
Ngược lại, Mộc Tịnh Kỳ vẫn vô cùng bình thản, việc Khưu Dĩnh Ninh đối tốt với cô cũng không phải là chuyện lạ, còn nếu nói anh thích cô nên mới đối tốt căn bản là không thể nào.
Bởi vì, cảnh anh và Cát An ôm nhau trong bếp vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của Mộc Tịnh Kỳ.
Cát An được nhận làm giảng viên ngoại ngữ trong trường đại học quốc gia, do chỉ sống một mình nên thường xuyên qua nhà Khưu Dĩnh Ninh ăn cơm.
Hiện tại đối với Cát An xem như vừa có sự nghiệp, tình cảm xuất phát ngày còn nhỏ với Khưu Dĩnh Ninh cũng dần lấy lại được.
Suốt một tuần trôi qua, Mộc Tịnh Kỳ cảm nhận được mối quan hệ giữa Khưu Dĩnh Ninh và Cát An ngày càng khắng khít, chính vì vậy cô đã chủ động giữ khoảng cách để tránh tự đẩy bản thân vào con đường làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.
Ngay cả Khưu Dĩnh Ninh cũng nhận ra thái độ của Mộc Tịnh Kỳ càng lúc khép kín, lạnh nhạt, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến mỗi lý do vì áp lực thi cử khiến cô không còn tâm trạng để ý để xung quanh.
Buổi chiều chủ nhật tiếp theo, Cát An chủ động rủ Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài đi dạo.
Mẹ Khưu thấy Mộc Tịnh Kỳ suốt cả tuần qua lầm lầm lì lì ít nói, đoán chừng cô đã bị stress vì học hành thi cử nên thúc giục cô ra ngoài đổi gió.
Vả lại, Mộc Tịnh Kỳ và Cát An cùng là con gái, độ tuổi lại xêm nhau, nếu có muốn tâm sự cũng sẽ dễ hơn, nói ra được lo lắng trong lòng thì tinh thần cũng sẽ thoải mái hơn.
Trước lúc Mộc Tịnh Kỳ chuẩn bị ra ngoài, Khưu Dĩnh Ninh đã đứng trong phòng từ lúc nào, dáng vẻ như đang chờ đợi.
Thấy cô từ phòng tắm bước ra, anh bỗng đưa ví đen màu da của mình về phía cô, chủ động đề nghị: “Cầm đi, muốn mua gì thì mua.”
Mộc Tịnh Kỳ lướt mắt qua ví đen trên tay Khưu Dĩnh Ninh, hờ hững xoay đi: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, bóng dáng Mộc Tịnh Kỳ đã khuất Khưu Dĩnh Ninh mới bừng tỉnh trở lại.
Anh ngây ngốc nhìn chiếc ví trên tay mình, giữa ấn đường chợt cau chặt khó hiểu, tự mình lẩm bẩm: “Chê tiền mình ít sao?”
Quyết định đi dạo cùng Cát An, Mộc Tịnh Kỳ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị nhắc nhở tránh xa Khưu Dĩnh Ninh.
Nhưng trái với những gì Mộc Tịnh Kỳ nghĩ, Cát An tỏ ra rất thân thiện, có điều những lời thoát khỏi đôi môi xinh đẹp đều là những kỷ niệm đẹp cùng Khưu Dĩnh Ninh trước đây, tựa như một lời nhắc ngầm có sức nặng hơn gấp nhiều lần.
Mộc Tịnh Kỳ lớn lên trong gia đình không mấy êm ấm hay trọn vẹn, thế nên suy nghĩ của cô cũng đã trưởng thành từ rất sớm.
Cô ý thức được những gì nên và không nên làm, cô càng không muốn trở thành gánh nặng, gây phiền phức cho người khác, càng không muốn trở thành người thứ ba.
Khi Mộc Tịnh Kỳ và Cát An đi dạo mua sắm trở về đã hơn sáu giờ tối.
Do chung cư thuộc kiểu cũ nên chỉ có cầu thang đi bộ, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ đối diện nhau.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ lên gần hết bậc thang tới nhà, Cát An đi phía sau chợt lên tiếng nhờ vả: “Tịnh Kỳ, em cầm túi giúp chị, chị buộc dây giày.”
Mộc Tịnh Kỳ theo phản xạ xoay đầu, giơ tay cầm lấy những túi giấy đựng đồ mới mua Cát An đưa tới.
Cùng ngay lúc này, cửa nhà Khưu Dĩnh Ninh bỗng đẩy mở ra, ánh mắt Cát An lóe lên ý đồ, lợi dụng lúc Mộc Tịnh Kỳ đưa tay về phía cô ta mà tự dựng lên màn kịch mình là nạn nhân.
Chớp mắt, Cát An vờ bị đẩy mà trượt chân khỏi cầu thang ngã lăn xuống, không quên la lên thảm thiết: “Á!!!”
Những túi giấy rơi xuống, Mộc Tịnh Kỳ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì sau lưng truyền đến tiếng gọi hốt hoảng của Khưu Dĩnh Ninh: “Chị An!”
Tiếng bước chân vội vã dậm mạnh trên mặt đất, Khưu Dĩnh Ninh thoáng cái đã phóng xuống chỗ Cát An đang nằm vật vã bên dưới chân cầu thang.
Khưu Dĩnh Ninh đỡ Cát An lên, nhìn gương mặt đau đớn của cô ta, anh căng thẳng hỏi: “Chị ổn không?”
Cát An lấy hơi lên, bộ dạng vô cùng đau đớn: “Chị...!đau quá...”
Khưu Dĩnh Ninh quắc mắt nhìn lên Mộc Tịnh Kỳ, cô vẫn đứng ngây ngốc giơ tay ra, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Anh thở mạnh ra, trong giây phút không kiềm được cơn giận mà lớn tiếng: “Mộc Tịnh Kỳ!”.