Đầu Gấu Của Lòng Em

chương 43: 43: bày tỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kỳ Kỳ!”

Diêu Diêu hốt hoảng vội chạy đến đỡ Mộc Tịnh Kỳ sắp ngã ngửa ra.

Nhìn thấy giữa trán cô bắt đầu ửng đỏ, cô nàng liền chột dạ áy náy.

Mộc Tịnh Kỳ đau đớn ôm trán, mặt mũi nhăn nhó đến chảy nước mắt vẫn không quên việc chính, có điều lần này biết đau mà cúi xuống cài quai giày để không vấp té đập đầu như vừa nãy.

Xuống dưới lầu Khưu Dĩnh Ninh ở, Mộc Tịnh Kỳ gấp gáp lao ra khỏi thang máy, quay tới quay lui tìm anh và Thanh Tú.

Diêu Diêu chỉ tay về phía hành lang cuối dãy, Mộc Tịnh Kỳ cùng cô nàng nhanh chóng đi tìm.

Cuối đoạn hành lang dẫn ra ban công lớn có tầm nhìn ra biển, vừa tới gần chỗ vách tường ngăn cách trong ngoài, Mộc Tịnh Kỳ thấy bóng dáng Thanh Tú đứng tựa người vào lan can, cô liền kéo Diêu Diêu nấp đi nghe trộm.

Thanh Tú nhìn ra biển đêm, trên môi là nụ cười tự chế nhạo bản thân.

Bóng lưng của Thanh Tú thể hiện rõ sự thê lương, trong mắt mang theo sự nuối tiếc.

.

Truyện Cung Đấu

“Cậu ấy từ chối em theo đuổi vì cậu ấy chỉ thích Tịnh Kỳ?”

Vừa nghe thấy giọng nói phát ra, Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên thì thầm với Diêu Diêu bên cạnh: “Trần Hựu?”

Diêu Diêu vội gật đầu, giữ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài.

Trước câu hỏi của Trần Hựu, Thanh Tú không vội đáp, chìm trong cảm xúc buồn bã một lúc mới cất tiếng đáp: “Phải, Dĩnh Ninh nói...!trong lòng cậu ấy chỉ có Tịnh Kỳ.

Đúng là đáng tiếc, em còn tưởng tình yêu đích thực của bản thân đã đến, không ngờ lại là tình yêu của bạn mình.”

Nói xong, Thanh Tú xoay đầu nhìn Trần Hựu đang đứng tựa lưng vào vách phía sau, thật lòng khuyên nhủ: “Anh cũng nên bỏ cuộc đi, hai người họ rõ ràng là có tình cảm với nhau, chúng ta không thể xen vào đâu.”

Trần Hựu không nói năng gì, chỉ lặng lẽ phóng tầm mắt ra xa.

Nghe lén xong, Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu vội bỏ trốn trước khi bị bắt gặp quả tang.

Lúc quay lại hành lang về phía thang máy, Mộc Tịnh Kỳ vẫn chỉ dám nói chuyện rì rầm.

“Sao cậu nói Dĩnh Ninh với Thanh Tú?”

Diêu Diêu nở nụ cười ngại ngùng: “Chắc là mình nhìn nhầm rồi.”

Mộc Tịnh Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến những lời Thanh Tú và Trần Hựu nói khi nãy, có lẽ cô gái ấy đã thật sự tỏ tình với Khưu Dĩnh Ninh nhưng bị anh từ chối.

Đến trước cửa thang máy, Diêu Diêu nghĩ ngợi gì đó, bỗng kéo tay Mộc Tịnh Kỳ đi đến phòng của Khưu Dĩnh Ninh và Vũ Đằng.

Mộc Tịnh Kỳ biết Diêu Diêu định làm gì, cô vội níu tay cô nàng giữ lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Mau về thôi, để giáo viên bắt gặp là tiêu chắc.”

“Thầy cô vẫn còn đang ở ngoài biển, chúng ta ghé vào chơi chút đi.”

Với thân hình và sức lực của Diêu Diêu dễ dàng lôi Mộc Tịnh Kỳ trên nền sàn trơn.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước phòng, Diêu Diêu không chần chừ liền gõ cửa.

Người mở cửa là Vũ Đằng, anh chàng có hơi ngạc nhiên nhìn Diêu Diêu, rồi lại nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ.

Thấy giữa trán Mộc Tịnh Kỳ sưng đỏ, Vũ Đằng buộc miệng hỏi: “Tịnh Kỳ, trán em sao vậy?”

Khưu Dĩnh Ninh đang nằm trên giường, bị Vũ Đằng đứng ở cửa che khuất tầm mắt, nhưng vừa nghe nhắc tới Mộc Tịnh Kỳ, anh lập tức bật dậy chạy vụt ra.

Chạm mặt nhau sau sự cố nhầm lẫn, trái tim Mộc Tịnh Kỳ biểu tình đập thình thịch, tựa như muốn cô thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình dành cho Khưu Dĩnh Ninh.

Trong khi đó, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Khi anh ra tới, tầm mắt vô thức nhìn chằm chằm vào trán và giữa hai chân mày cô.

Anh bước đến gần, tém gọn tóc mái mỏng che phủ trên trán cô qua một bên, quả nhiên bị sưng đỏ, dưới da còn bị rướm máu.

Diêu Diêu quan sát nét mặt vừa lo lắng vừa tức giận của Khưu Dĩnh Ninh, chợt cảm thấy tội lỗi lẫn sợ hãi.

Trước khi mọi chuyện đi quá xa, Diêu Diêu chỉ còn cách không đánh mà khai.

“Xin lỗi, khi nãy mình nhìn nhầm cậu với Thanh Tú đi riêng nên mới nói với Tịnh Kỳ, không ngờ cậu ấy lại kích động đến mức khiến bản thân bị thương.”

“Mình...” Mộc Tịnh Kỳ còn chưa kịp biện minh, Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ kéo cô vào trong phòng, đẩy luôn Vũ Đằng ra ngoài đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa màu nâu sẫm đóng chặt, Vũ Đằng và Diêu Diêu lặng lẽ nhìn nhau.

Diêu Diêu bày ra vẻ mặt hối hận: “Chúng ta làm sai rồi đúng không? Nếu em không xúi giục Thanh Tú bày tỏ tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, sau đó bịa chuyện với Tịnh Kỳ, cô ấy đã không bị thương.”

Vũ Đằng dịu dàng xoa đầu Diêu Diêu an ủi: “Biết đâu, chúng ta vừa giúp họ có can đảm đối diện với tình cảm thật sự trong lòng mình.”

Bên trong phòng, Khưu Dĩnh Ninh kéo Mộc Tịnh Kỳ ấn xuống giường của anh, tiếp đó lại nhanh chóng lấy khăn tay sạch trong ba lô ra, đến tủ lạnh lấy vài viên đá gói vào.

Khưu Dĩnh Ninh mang khăn bọc đá lạnh đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ, một tay giữ sau gáy của cô, một tay giúp cô chườm đá vào chỗ sưng.

Vừa chạm vào vết thương, Mộc Tịnh Kỳ đau đến trắng bệch cả mặt mày, nhưng lại không hề hé môi than vãn.

Ánh mắt của Khưu Dĩnh Ninh nhìn cô chứa muôn vàn tia phức tạp, trong lòng lại vừa đau vừa xót.

Nhưng ngẫm kỹ lại lý do khiến Mộc Tịnh Kỳ bị thương, Khưu Dĩnh Ninh không buồn nghĩ ngợi đã vội hỏi: “Em vì nghĩ anh có gì đó với Thanh Tú mới gấp gáp đi bắt quả tang, vô tình khiến bản thân bị thương?”

“Em...” Mộc Tịnh Kỳ định tìm một cái cớ biện minh, nhưng giờ đây cả trái tim và lý trí của cô đều không cho phép cô nói dối.

Không sai, cô chính vì vội vã muốn đi bắt quả tang, muốn ba mặt một lời, muốn đánh ghen, muốn giữ anh,...!cho nên mới không chú ý tự làm bản thân bị thương.

Cô thật sự thích anh nhưng không giống như anh có dũng khí để bày tỏ.

Cô không thể bắt Khưu Dĩnh Ninh chỉ được thích cô trong khi chính cô là người đã từ chối tình cảm của anh trước.

Biết rằng kết quả của hiện tại đều do quyết định của Mộc Tịnh Kỳ ở quá khứ.

Bây giờ hiện thực diễn ra, ngay cả một tư cách để ghen, cô không hề có.

Sự ích kỷ muốn giành lấy tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ càng không có quyền.

Mộc Tịnh Kỳ rũ mắt tránh né, vờ tỏ ra vô tư: “Diêu Diêu nói đùa thôi, khi nãy em không cài quai giày nên bị vấp mới có vết thương ở trán.”

Khưu Dĩnh Ninh rơi vào trầm mặc khiến bầu không khí giữa cả hai bỗng chốc rơi vào im lặng đến ngột ngạt.

Sau một lúc lâu, anh bỗng nghiêng người về phía Mộc Tịnh Kỳ, hạ thấp giọng thì thào: “Anh không tin lời người khác nói, nhưng anh tin em ghen vì thích anh.”

Mộc Tịnh Kỳ giật thót mình, vừa xoay nhẹ đầu muốn nhìn biểu cảm của Khưu Dĩnh Ninh ra sao, bàn tay sau gáy cô bỗng đẩy tới khiến môi cô chủ động áp vào môi anh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio