Editor: trabuoicugung
Beta: dIIII
---
Chương : Được nước lấn tới
Giang Y cười với Úc Khê, Úc Khê càng không cười nổi.
Môi nàng mấp máy, cũng chẳng biết mình đang dằng co cái gì.
Cho đến khi Giang Y híp mắt, lấy điếu thuốc ra khỏi môi, đuôi thuốc màu vàng nhạt loang lổ vết son, cô nhả ra một làn khói mỏng rồi cười với Úc Khê: "Bạn nhỏ à, em đứng đây hai mươi phút rồi đó, sao không đi làm bài tập, hay là lại muốn lười học?"
Cô nói tiếp: "Đừng nhìn nữa, em có xem phút cũng vô dụng, em không có năng khiếu trong chuyện đánh bida đâu, tốt nhất là chăm ngoan học tập đi."
Cô cầm cái lơ bida đang ở bên góc bàn lên một cách lười biếng, sau đó chậm rãi xoa xoa vào đầu cây gậy, vừa hút thuốc vừa cười với Úc Khê.
[ Lơ bida dùng để đảm bảo độ bám tốt hơn giữa đầu cơ và bóng cái. ]
Úc Khê lập tức vui vẻ trở lại.
Hóa ra Giang Y đã biết nàng đến đây.
Tuy rằng Giang Y bận chơi bóng rồi đùa giỡn với khách hàng, nhưng Giang Y biết nàng đã đứng sau lưng cô hai mươi phút.
Úc Khê cười rộ.
"Làm gì mà cười ngơ cả người thế." Giang Y liếc nàng: "Chị hỏi nè, hôm nay đi học thế nào rồi."
Úc Khê đáp: "Cũng được."
"Vậy là tốt rồi." Giang Y hút một hơi thuốc, cười nói: "Không có ai làm phiền em chứ."
"Không có."
Ngay sau đó, Úc Khê bước hai bước đến gần Giang Y.
Trong không khí oi bức của quán bida, giữa đám đông đáng khinh đang mở mồm luyên thuyên mấy câu đùa cợt thô thiển, nàng bước hai bước, đứng trước mặt Giang Y.
Nàng cao hơn Giang Y nửa cái đầu, lúc này, nàng đứng sát cô, hơi cúi đầu xuống, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Giang Y. Làn da tuyết trắng của cô đã được đánh một lớp phấn nền nhưng không đánh má hồng, khuôn mặt ấy hơi đỏ lên, lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng.
Và cả đôi lông mi dài đang chớp chớp của cô. Úc Khê nhìn hình bóng của chính mình đang phản chiếu trong đôi mắt của Giang Y, hình bóng ấy càng lúc càng to ra, lại bị những cái chớp mắt của Giang Y sao chép thành nhiều hình bóng giống nhau.
Úc Khê có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Giang Y.
Tại sao Giang Y lại căng thẳng? Úc Khê nghĩ, rõ ràng người phải căng thẳng là nàng chứ.
Nàng ép sát lại như vậy chỉ vì muốn hỏi Giang Y một vấn đề: "Giang Y, chị biết hạ cổ hay gì hả? Sao chị lại thu phục được đám người nhà họ Trình thế?"
[Cổ thuật dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo,... dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.]
Úc Khê cảm thấy dường như một yêu nghiệt trời sinh như Giang Y có khả năng mê hoặc lòng người và thao túng tâm lý kẻ khác.
Ví dụ như nàng, rõ ràng ban nãy nàng bình tĩnh đi vào quán bida, vậy mà phút chốc đã bị thân thể mang váy trắng ấy thao túng khiến cho trái tim chợt đau nhói, nhưng chỉ một lúc sau đã cười tươi.
Nàng cảm thấy người phụ nữ tên Giang Y này rất nguy hiểm.
Giang Y ngửa đầu nhìn nàng, một đôi mắt hoa đào quyến rũ và tà mị, nhưng khi nhìn sát vào, con ngươi đen như mực ấy trở nên mờ ảo dưới ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, màu mắt cô nhạt đi, trông giống đôi mắt màu hổ phách của một chú gấu nhỏ, và trong đôi mắt ấy là nét hồn nhiên của một người thiếu nữ.
Cả người Giang Y đều toát ra vẻ đầy sức sống, ngay cả hơi thở của cô cũng ấm áp vô cùng, và lúc này đây, Giang Y ngửa đầu, hơi thở ấm áp ấy phả vào cằm Úc Khê.
Mặt Úc Khê đỏ bừng, ngón tay được giấu trong túi quần jean cũ hơi cuộn lại.
Nàng phát hiện Giang Y rất biết xem mặt đoán ý, nàng hơi thẹn thùng một chút thì sự căng thẳng trên gương mặt cô đã không còn, thay vào đó là cái chớp mắt một cách giảo hoạt, như thể phát hiện nàng chỉ là hổ giấy vậy.
Thậm chí Giang Y còn đưa chân vào giữa hai đầu gối nàng, khẽ cọ cọ một chút.
Mảng đỏ ửng trên mặt lập tức lan ra cả cổ Úc Khê, hơi thở nàng loạn nhịp, nàng đột ngột lùi hai bước.
Giang Y bật cười.
"Bạn nhỏ à." Giang Y áp sát Úc Khê: "Chị có lợi hại không?"
Cô biết Úc Khê chẳng dám làm gì, bèn được nước lấn tới.
Úc Khê dựa lưng vào tường, ngón tay được giấu sau lưng cuộn lại, cố gắng tự trấn an bản thân, hỏi: "Rốt cuộc chị đã làm gì để thu phục nhà họ Trình?"
Giang Y híp mắt lại, trông chẳng khác gì một chú hồ ly cả, cô đáp: "Bí mật."
Úc Khê nhìn cô.
Giang Y lui lại, mái tóc xoăn dài rũ trên vai: "Người lớn sẽ có cách giải quyết riêng của người lớn, một đứa nhóc như em đừng quan tâm làm gì, cứ yên tâm học bài để chuẩn bị thi đại học là được."
Úc Khê hỏi: "Chị không đi cầu xin nhà họ Trình chứ?"
"Làm gì có chuyện đó?" Giang Y nở một nụ cười đầy kiêu ngạo: "Phải nói là bọn họ cầu xin chị thì có."
Úc Khê nhìn gương mặt ngạo nghễ của cô, nàng biết chắc Giang Y không cầu xin người ta.
Nhưng Giang Y chẳng nói cho nàng biết cô đã làm gì nên Úc Khê chẳng yên tâm nổi, nàng cứ nhìn Giang Y mãi.
Giang Y dùng gậy bida chọc nhẹ vào bả vai của Úc Khê: "Bạn nhỏ à, em hãy nhìn xem, chị có cách sống của riêng mình trong quán bida này đúng không?"
Đấy là sự thật.
Giang Y nói tiếp: "Vậy nên dù ở nơi khác chị cũng sẽ có biện pháp của chị, chị không nói rõ ra được, nhưng em yên tâm, sẽ không có hại cho bản thân chị đâu."
Úc Khê biết biện pháp sinh tồn trong quán bida của Giang Y có hơi ám muội, nàng cũng chẳng biết phải miêu tả như thế nào.
Trong thế giới lộn xộn của Úc Khê tuổi, Giang Y không biết phải diễn tả với nàng như thế nào, nàng cũng chẳng biết phải hỏi sao cho đúng.
Nhưng Giang Y đã khẳng định với nàng – "Sẽ không có hại cho bản thân chị đâu."
Giang Y lại dùng gậy bida chọc vào vai nàng: "Em có tin không?"
Úc Khê gật gật đầu: "Tin."
Úc Khê cảm thấy Giang Y còn có ma lực ở chỗ, dù Giang Y có nói gì đi chăng nữa thì nàng đều sẽ tin cô.
"Vậy ngoan nào." Giang Y cười: "Không phải em muốn thi vào Bội Hàng sao? Em có thể đậu được không?"
Úc Khê gật đầu: "Được."
Giang Y lại cười: "Sau này hãy tạo ra phi cơ cho chị xem nhé?"
Úc Khê lại gật đầu, thong thả nhưng cũng đầy trịnh trọng: "Ừm."
Nụ cười của Giang Y càng tươi hơn, trông cô có vẻ rất vui, sau đó cô kẹp điếu thuốc trên tay, cầm cây gậy bida và rời đi.
Sau khi Giang Y tan làm, cô lại đưa Úc Khê đi ăn phở xào như mọi ngày, và sau khi Úc Khê quay về nhà mợ, Giang Y cũng trở về căn phòng cho thuê của cô.
Giang Y đi tắm, rũ sạch mùi dầu mỡ và mồ hôi trên người. Khi cô bóp chai sữa dưỡng thể mùi hoa hồng ra, những vết sần sùi trên cái bình nhựa thô ráp được làm một cách vụng về đó cắt qua tay cô.
Mùi sữa dưỡng thể rẻ tiền cũng gay mũi hệt như mùi nước hoa rẻ tiền.
Lúc này, tiếng tít tít vang lên từ chiếc gối đầu.
Là nơi mà Giang Y dấu điện thoại.
Giang Y dùng khăn lông lau mái tóc dài ướt dầm dề, cô lấy điện thoại ra, vừa thấy cái tên trên màn hình thì đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại.
Cô dừng lại một chút, dường như cô chẳng muốn nghe máy chút nào, nhưng người ở đầu dây bên kia lại cứng đầu vô cùng, tiếng tít tít cứ vang mãi không dừng.
Lông mày Giang Y càng nhăn lại, cuối cùng vẫn phải nghe máy một cách bất đắc dĩ: "Alo."
Giọng từ bên kia truyền đến vẫn là người phụ nữ lúc trước, nghe qua thì trầm ổn, nhưng nghe kỹ thì có chút hung ác và nham hiểm: "Chị đang làm gì thế?"
Giang Y đáp: "Mới tắm xong."
"Mới từ quán bida về hả?"
"Ừm."
Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên từ đầu bên kia, tiếp đó là một giọng nói trẻ tuổi khác: "Diệp tổng, phần tài liệu này cần chữ ký của ngài."
Tiếng soàn soạt của bút viết vang lên, sau đó giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi kia lại vang lên: "Cảm ơn Diệp tổng."
Tiếng giày cao gót lại xuất hiện, người phụ nữ trẻ tuổi kia đã ra ngoài.
Âm thanh trầm ổn và có chút nham hiểm lại vang lên từ đầu dây bên kia: "Đúng rồi, hôm qua trong hội đấu giá có tranh của Dứu Nhĩ."
Giang Y "Ừm" một tiếng.
"Em giành được rồi." Người phụ nữ kia nói: "Năm ngàn vạn, có đắt không?"
Giang Y đáp: "Tôi không biết."
Người phụ nữ kia cười: "Sao chị lại không biết được chứ? Chẳng phải trước giờ chị thích tranh của Dứu Nhĩ nhất sao? Chị cũng hay tìm hiểu mấy vấn đề này mà."
Giang Y không nói lời nào.
Đầu bên kia cũng im lặng một lúc, sau đó người phụ nữ chủ động mở lời: "Chị sống ở đó có ổn không?"
Giang Y: "Ừm."
"Có giống như chị tưởng tượng không?"
Giang Y đáp: "Cũng gần giống."
Tiếng gõ cửa truyền đến, tiếp đó là giọng của người phụ nữ trẻ tuổi ban nãy: "Diệp tổng, mở họp rồi."
Người phụ nữ nói với Giang Y: "Em phải đi họp rồi."
Giang Y: "Ừm."
Điện thoại cắt đứt, Giang Y lấy điện thoại ra khỏi bên tai, mới nhận ra ngón tay cô vẫn đang moi nhẹ trên cái lỗ tròn ở mặt sau điện thoại.
Dường như cô đang nôn nóng và bất an.
Giang Y nhét điện thoại vào trong cái gối rồi lại đến bên cửa sổ, kéo tấm khăn trên đầu ra, mái tóc xoăn dài ướt đẫm rũ xuống như những cọng rong biển, cô cũng chẳng buồn sấy khô.
Lớp trang điểm trên mặt đã được lau sạch, chỉ để lại khuôn mặt trắng nõn. Cô quá trắng, trắng đến nỗi cả người như chẳng có chút máu nào, lớp trang điểm đậm quyến rũ và duyên dáng biến mất, giờ trên gương mặt ấy chỉ còn vẻ lạnh lùng và mong manh.
Giang Y nhớ lại câu hỏi của người phụ nữ lúc nãy – Cuộc sống ở đây có giống như cô tưởng tượng hay không?
Nói thật lòng thì giống, nhưng cũng khác.
Ví dụ như sự nghèo khổ ở đây rất giống như cô tưởng tượng.
Nhưng, cô đã từng hạ quyết tâm sẽ không thân thiết với bất cứ kẻ nào, sẽ không dây dưa với quá nhiều người, vậy mà lại bị một đứa nhỏ phá vỡ nguyên tắc ấy.
Đứa nhỏ đó.
Giang Y không ngờ rằng mình sẽ gặp một đứa nhỏ như Úc Khê ở Chúc trấn.
Khuôn mặt thanh tú, sạch sẽ, gương mặt lộ ra nét sắc sảo. Dù bị đuổi học hay ép kết hôn thì bên ngoài vẫn bình tĩnh, thậm chí còn ném vỡ bát cơm, không hề thỏa hiệp và cũng chẳng sợ chuyện bé xé ra to.
Cả người lộ ra sự quật cường và tàn nhẫn, nhưng lại có chút trẻ con và còn biết làm nũng khi đứng trước mặt cô.
Giang Y châm một điếu thuốc, trong đầu là nụ cười của Úc Khê.
Vì đứa nhóc này, có phải tìm nhà họ Trình cũng đáng.
Giang Y vừa hút thuốc vừa nhớ lại chuyện tối qua, mọi chuyện là thế này.
——
Sau khi cô và Úc Khê tách ra, cô không về phòng cho thuê mà đến nhà họ Trình.
Cô tùy tiện gõ cửa nhà họ Trình, người ra mở cửa là anh trai của Trình Lâm – Trình Chương, cũng hay đến tiệm bida và là khách quen của Giang Y.
Nửa đêm bị người ta làm phiền khiến Trình Chương bực bội mở cửa, không ngờ người đứng ngoài là Giang Y, gã sửng sốt: "Chị Y ?"
Giang Y cười: "Chưa ngủ sao? Tôi có việc muốn tìm cậu."
Ánh mắt của gã toàn là vẻ đùa cợt: "Sao thế, chị Y tịch mịch lắm hả?"
Giang Y tự châm một điếu thuốc, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách với Trình Chương, ánh sáng nho nhỏ trên điếu thuốc thắp sáng khuôn mặt minh diễm của cô, cô hút một hơi thuốc, cười nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi muốn tìm anh vì chuyện khác, hãy gọi điện và hủy bỏ lệnh đuổi học Úc Khê khỏi trường Phổ thông số đi."
Lông mày Trình Chương nhăn lại: "Cô có biết con nhỏ khốn khϊếp đó đã làm gì không? Nó đánh em trai tôi."
"Đáng đánh."
Trình Chương cứ ngỡ tai của gã đã nghe nhầm: "Cô nói gì cơ?"
Ở Chúc trấn, không ai dám trêu chọc nhà họ Trình một cách trắng trợn như vậy, nói gì đến một người phụ nữ ở quán bida.
Giang Y mỉm cười, cô vừa thản nhiên vừa kiêu ngạo phả ra một làn khói mỏng giữa màn đêm, đôi môi tô son đỏ có hơi loang lỗ gằn từng chữ: "Tôi nói, đáng đánh."
---
Tác giả có chuyện nói:
Chậc chậc, chị Y còn có một câu chuyện xưa.