Tôi đang ở đâu vậy sao toàn màu trắng vậy này. Ở đây vừa rộng nhưng toàn là màu trắng. Tôi chạy chạy mãi nhưng vẫn không có gì thay đổi. Vẫn toàn là màu trắng.
- Có ai ở đây không? Có ai ở đây không?
Không một tiếng trả lời rốt cuộc là sao đây là đâu. Không lẽ mình đã chết rồi sao không thể nào, không thể như thế được tôi chưa muốn chết tôi chưa chơi đủ bao nhiêu việc tôi vẫn chưa hoàn thành.
- Có ai cho tôi biết tôi đang ở đâu không?
Sao lại không có người vậy. Huhu...sao lại để tôi ở đây một mình chứ. Hhuhu...anh hai ơi anh đâu rồi ở đây chán quá chán quá đi ak. Sợ quá đi mọi người đâu rồi.
- Sao lại cho tôi ở đây một mình tôi muốn về nhà, tôi muốn đi chơi,tôi muốn ăn,tôi muốn đọc truyện, tôi muốn đi sang nước ngoài, tôi còn chưa có người yêu, tôi chưa có lấy chồng,tôi chưa có...
- Đúng là một con nhóc lắm mồm.
Tôi bất ngờ giọng của ai vậy chứ.
- Ai đang nói vậy.
- Không cần biết ta là ai ngươi có muốn về nhà không.
- Muốn chứ.
Ai ngu gì lại muốn chết. Cuộc đời vẫn tươi đẹp lắm.
- Được nhưng ta có một điều muốn cho ngươi biết. Ngươi sẽ gặp được chàng trai một chàng trai sẽ yêu ngươi thật lòng. Và ngươi phải nắm bắt lấy nếu ngươi chọn sai ta sẽ mang ngươi đi xuống chơi với ta.
Tôi chưa kịp nói gì thì có một trận gió to cuốn tôi vào trong. Sau đó tôi không nhớ gì hết cả.
Tôi tỉnh lại sao ở đây toàn màu trắng vậy không lẽ tôi lại ở bệnh viện sao? Sao tôi có duyên với bệnh viện quá không biết. Một năm không biết bao nhiêu lần phải vào đây. Thế mà tôi vẫn chưa chán. Phải người khác sẽ chán lắm. Không lẽ tôi nên đi làm bác sĩ nhỉ.
- Bà tỉnh rồi sao thấy thế nào có đau ở đâu không?
Là Kim sao.
- Ông đưa tôi vào đây ak.
- Không lẽ ai. Bà có biết lúc tôi thấy bà nằm bất tỉnh ở đó tôi sợ lắm không suýt nữa là bà...
- Chết phải không?
Kim nhìn tôi như tên tội phạm.
- Thấy bà còn cãi như vậy trắc là không sao rồi. Bà ở yên đó tôi đi gặp bác sĩ để cắt lưỡi bà.
- Gì....
Mãi không thấy cậu ta quay lại. Thôi vậy không nói nữa tôi đi ngủ cho lành.
Tôi không biết tôi ngủ bao lâu nữa mà người tôi đau quá ak hình như tôi còn ốm hơn hôm qua nữa mệt quá đi thôi, đầu cũng đau hơn nhiều.
- Con gái con sao vậy con thấy khó chịu lắm không.
Ủa ai vậy không phải giọng của Kim giọng này thật là quen thuộc...mà đó không phải giọng của mẹ sao. Mẹ sao! Sao mẹ tôi lại ở đây.
Tôi mở mắt ra nhìn thấy cả nhà đang ở đây chuyện gì tôi nhìn bên ngoài thấy Kim đang đứng ở ngoài muốn nói cái gì đó.
- Đừng giận nữa.
Tôi nghe thấy thế rồi cậu ta bỏ đi.
Anh hai chạy đến ôm lấy tôi.
- Cái con bé ngốc này. Em có biết anh lo lắm không từ sau không được như vậy biết chưa hả
- Dạ anh hai em biết lỗi của mình rồi.
Anh hai ôm tôi thật chặt như sợ mất tôi chắc anh tôi đã lo lắng lắm.
- Em xin lỗi.
- Biết lỗi là được.
Anh xoa vào lưng tôi cho đến khi tôi ngủ mới bỏ tôi xuống. Đúng là trên đời này người đứng về phía tôi chỉ có anh hai. Tôi ở bệnh viên một ngày xong được xuất viện. Khổ quá bệnh viện sắp là nhà của tôi rồi.
- Anh thấy sức khỏe của em kém quá rồi.
- Đâu có em khỏe đấy chứ.
- Xuất ngày vào viện thi khỏe cái gì. Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ rèn luyện em.
Gì chứ rèn luyện sao????.
- Không! không muốn. Anh ơi anh. Đừng làm thế với em...anh ơi...