Cuối cùng chúng tôi cũng đến biển. Chúng tôi chạy ra như những con vịt con. Như những đứa trẻ tìm được đồ chơi mà mình yêu thích.
Chúng tôi chơi đến khi bụng ai cũng kêu lên.
- Đi ăn thôi nào....
Chúng tôi bày đồ ăn ra.
- Ao đúng là con gái của đầu bếp có khác nấu ăn tuyệt thật.
Trời! Đang nói tôi đó sao thật không thể tin nổi. Ai bảo họ là tôi nấu đâu chứ.
Kim lấy miếng thịt bỏ vào mồm rồi nói.
- Nếu Y Y mà nấu thì không được thế này đâu. Một là cháy đen sì, không thì sống vẫn còn máu tươi.
- Woa thật lợi hại sao ông biết tôi sẽ nấu thành như vậy.
Cả đám nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Tôi ầm ừ nuốt nước miếng.
- Thì đúng là vậy mà. Tôi không biết nấu ăn.
Sau đó không ai nói câu gì vì việc chính là phải ăn cho no cái bụng mới là vấn đề. Bụng đói thì không thể làm được gì cả.
Và ăn xong ai cũng lười không muốn đi chơi đều lăn ra ngủ.
Tôi lại không thể nào ngủ được vì tôi thích nhìn biển lúc này vì nó rất yên bình yên bình lắm.
Tôi đi lang thang ở bờ biển.
Tôi muốn nghe biển đang nói gì như ở trong phim. Nhưng tôi không nghe thấy gì hết ngoài tiếng gió nhẹ và tiếng sóng.
Tôi cứ đi thì tôi nhìn thấy. vỏ sò màu tím.
Người ta nói nếu tìm được vỏ sò màu tím. Và tặng cho người mình yêu thì họ sẽ được mọi người chúc phúc.
Tôi cầm vỏ sò lên.
- Có thật như lời đồn không nhỉ?
- Thử là sẽ biết mà.
Tôi giật mình quay lại thì ra là Kim là tôi tí nữa thì rớt tim ra ngoài.
- Làm tôi giật mình ak.
Kim nhặt hai vỏ sò lên.
- Dù sao thì chúng ta cùng thấy. Bà cũng không ích kỉ chiếm một mình chứ.
Tôi lườm Kim rồi lấy một viên.
- Vỏ sò đẹp như vậy tôi chỉ cần một thôi.
Tôi bỏ đi thì cân đau đầu bỗng chốc ùa đến.
- A.
Kim chạy đến ôm lấy tôi.
- Sao vậy? Có sao không? Y Y bà có sao không.
Tôi có gắng để nói chuyện với Kim thì cân đau lại hết.
- Không sao đâu chỉ là bệnh cũ thôi.
........
Cách đây một năm trên đường đi chơi tôi và Linh bị mấy người thanh niên trêu chọc. Tôi và Linh chạy nhưng chúng vẫn không buông tha cho chúng tôi. Lúc Linh chạy không để ý thì một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía Linh. Tôi sợ quá không suy nghĩ gì đẩy Linh ra và bị xe tông. Nhưng cũng may là không sao. Nhưng từ đó đầu tôi cứ mỗi khi lại đau và mắc ói nhưng rất ít. Bây giờ thì tôi thấy cân đâu ngày một nhiều và còn giữ dội hơn.
- Bà còn đau nữa không?
Kim cõng tôi đi quanh bờ biển.
- Không sao đâu chỉ đau tí là hết thôi ak.
Kim đưa tôi về thì mọi người đã tỉnh lại và đang chơi chỉ chờ bọn tôi đến.
Một ngày vui vẻ đã kết thúc. Có thể là buổi cuối chúng tôi đi chơi. Vì việc thì kỉ chỉ cách chúng tôi tháng nữa thôi.
Tôi về nhà.
Tôi mệt quá vào phòng ngủ. Tôi đang ngủ thì người tôi rất khó chịu. Tôi chạy vào phòng vệ sinh. Tôi ói rất nhiều đầu lại càng đau hơn.
Tôi bị sao vậy. Tôi làm sao vậy nè.
Sáng sớm.
Tôi sắp quần áo để chuẩn bị đi học.
Mẹ tôi thấy lạ hỏi.
- Hôm nay có việc gì mà con dậy sớm vậy.
- Con có việc ở hiệu sách tí. Con đi đây.
Đây là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ. Con xin lỗi mẹ đừng giận con nha.
Tôi đi đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn tôi một hồi lâu rồi mới hỏi.
- Cháu bị vậy bao lâu rôi?
- Dạ, sau vụ tai nạn của cháu ạ.
Bác sĩ thở dài rồi quát tôi.
- Vậy tại sao không nói?
Tôi mệt quá rồi tôi mệt quá sao tôi luôn vậy, hạnh phúc của tôi luôn đi đôi với bệnh tật.