Áp lực từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, thoáng cái tan biến.
Vương Đông lại giang rộng hai cánh, cả người lạng lách né tránh. Được sự chỉ dẫn của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, ít nhất hắn có 90% khả năng thoát khỏi công kích của Hồn Đạo Khí. Mà khoảng cách của Vương Đông và huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần càng lúc càng gần.
Mộng Hồng Trần lúc này đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, kỹ năng cô vừa sử dụng chính là hồn kỹ thứ tư của mình, Băng Chi Phản Bộ. Lấy hỏa làm gốc sau đó kích phát độc của băng thiềm, hóa thành năng lượng thuần túy là năng lượng của bản thăng cô, đồng thời còn giúp lực công kích của mình tăng đến cực hạn.
Tuy nhiên, một khi cô đã sử dụng Băng Chi Phản Bộ, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn kế tiếp cô sẽ không thể sử dụng kịch độc của băng thiềm nữa. Theo bề ngoài, từ nãy đến giờ, sau mấy đợt va chạm, có vẻ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tiêu hao hồn lực khá nhiều nhưng thực tế, Mộng Hồng Trần cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Độc của băng thiềm không thể dùng, Băng Chi Phản Bộ tuy theo lý thuyết là giúp lực công kích của cô tăng đến cực hạn nhưng vì ảnh hưởng từ Vĩnh Đông Chi Vực, cô chỉ có thể khôi phục được hoạt động của bản thân. Cho nên, tiêu hao của cô không thể nói là ít được. Hơn nữa, sau khi bị đông lạnh, vết thương lúc trước Đái Thược Hành mang đến cho cô lại trở đau.
Hoắc Vũ Hạo thầm than một tiếng, ban nãy hắn đã nương theo sự khinh thường của đối thủ mà vẫn không thành công, vậy thì tiếp theo sẽ rất khó đấu. Hiện giờ, xem ra không thể không hợp lại rồi.
Mà lúc này, huynh muội Mộng Hồng Trần, Tiếu Hồng Trần cũng đồng thời cảm thấy áp lực khủng bố từ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Đối thủ mình không thể nhìn thấu mới thật sự là đối thủ đáng gờm nhất. Mà hai đứa nhóc trước mặt tuổi còn nhỏ hơn bọn họ nữa, tín nhiệm tất thắng của bọn họ đã bị đả kích rất lớn.
- Muội muội, đến đây. Kết thúc bọn chúng. Không thể tiếp tục do dự nữa.
Tiếu Hồng Trần trầm giọng quát.
Mộng Hồng Trần có chút do dự:
- Nhưng thương thế của anh...
Tiếu Hồng Trần ngạo nghễ nói:
- Chỉ có chút vết thương nhỏ thì đáng là gì. Chúng ta cho bọn họ thấy huynh muội mình mạnh như thế nào. Nhanh, trận đấu này chúng ta không thể thua, càng không thể cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào. Thắng bọn họ, cũng chính là mang về vinh quang cho đế quốc chúng ta, là anh hùng của cả đế quốc. "
Tiếu Hồng Trần vừa dứt lời, tất cả Hồn Đạo Khí ở trên người đồng loạt hóa thành bột phấn biến mất, sau đó vươn tay ôm lấy muội muội mình.
Song kiếm màu xanh trên tay Mộng Hồng Trần cũng biến mất, cô xoay người nhào vào lồng Tiếu Hồng Trần. Nhất thời, một cột hỗn hợp ánh sáng màu vàng và trắng xanh phóng thẳng lên cao, sau đó bao phủ lấy hai người bọn họ.
- Không ổn.
Động tác này quá quen thuộc với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Đấy rõ ràng là dấu hiệu khi sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hai người bọn họ đã đánh giá anh em Tiếu Hồng Trần rất cao, nhưng không ngờ hai người kia là Hồn Đạo Sư mà vẫn còn ẩn giấu Vũ Hồn dung hợp kỹ, lại còn có thể thi triển ở thời điểm chết người như vậy.
Hai đại Hồn Vương cùng thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ là cái khái niệm gì dây? Đây rõ ràng là bọn họ hoàn toàn không có ý định cho hai người Hoắc Vũ Hạo một cơ hội nào nữa.
- Cùng liều mạng với bọn họ.
Vương Đông hét lớn một tiếng, vì kích động nên đột nhiên giọng nói của hắn không còn vẻ nam tính bình thường nữa mà đã trở nên yêu ớt khác thường.
Nháy mắt sau, Băng Hoàng Hộ Thể biến mất, Hoắc Vũ Hạo ôm sát lấy Vương Đông, hơi thở của vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng biến mất, chỉ còn mỗi khí tức của Linh Mâu.
Đôi cánh sau lưng hai người lặng lẽ biến mất, ánh sáng màu lam ánh kim rực rỡ từ từ tan biến, Vương Đông bị Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau ôm lấy, cả hai từ từ rơi xuống sàn đấu. Nhưng lúc này, trên tay hắn đã xuất hiện một cây búa màu đen sậm, vũ hồn thứ hai của Vương Đông, Hạo Thiên Chùy.
Có thể trông thấy rõ ràng nháy mắt khi hai người rơi xuống mặt đất, cả người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liền lóe sáng rực rỡ.
Ánh sáng này là một dạng ánh sáng hư vô khó mà hình dung, dường như nó khiến mọi thứ xung quanh đều tan biến hết, chỉ còn lại một ảo ảnh hư hư thật thật. Ảo ảnh này không thể nhìn rõ được, vì nó là một vật thể trong suốt lờ mờ, nhưng có thể thấy lúc này ảo ánh đó đang đặt hai tay ở ngay vị trí tim mình. Ảo ảnh này rất giống một người con đàn ông trưởng thành, nếu có người từng trông thấy lần trước lúc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông từng sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ sẽ nhận ra, ảo ảnh này trông giống y hệt, nó cũng chính là Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ hai của hai người, Thiên Đế Chuy.
Nhưng lần trước, Thiên Đế Chuy là do vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt kết hợp với Hạo Thiên Chùy.
Còn lần này thì khác hẳn, là từ vũ hồn Linh Mâu và Hạo Thiên Chuy kết hợp với nhau.
Tất cả thay đổi đều diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, song phương cứ thế đồng thời thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ của mình. Đây là lần đầu tiên trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một màn thi đấu kỳ lạ như vậy.
Các khán giả bên dưới đều như muốn nín thở mà quan sát cảnh tượng ngàn năm hiếm thấy này.
Trên thế giới này, có bao nhiêu hồn sư có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ chứ? Vậy mà lúc này, ở ngay đây, lại xuất hiện đến hai đôi? Chuyện này không phải quá hi hữu hay sao?
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, ngay cả Huyền lão cũng nắm chặt hai đấm tay, nếu không phải lão bận trấn áp Hắc Hỏa Diễm e là lúc này biểu hiện của lão còn muốn kích động hơn.
Vương Ngôn lúc này thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn lên sàn đấu, hắn lấy tay che kín mặt, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt. Hắn là người duy nhất biết Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sở hữu nhiều loại Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng thấy hai đứa nó sử dụng nên căn bản uy lực thật sự của những Vũ Hồn dung hợp kỹ còn lại như thế nào, hắn hoàn toàn không biết. Nên hắn cũng như bao người ở đây, đều vô cùng hồi hộp chờ xem Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cuộc có thể làm nên những kỳ tích gì.
Nếu hôm nay Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều ở trạng thái hoàn hảo, nhất định hắn sẽ không cho Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ra thi đấu. Trong tình huống Tiếu Hồng Trần trọng thương, Mộng Hồng Trần bị thương và tiêu hao hồn lực, hắn mới nghĩ hai đứa nhóc kia có cơ hội chiến thắng.
Nào ngờ, huynh muội Tiếu Hồng Trần vẫn còn Vũ Hồn dung hợp kỹ chưa sử dụng đến, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong giới Hồn Đạo Sư, thậm chí là một chuyện khó thể tưởng tượng nổi, huynh muội bọn họ là hai người đầu tiên có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ của đế quốc Nhật Nguyệt.
Trên đầu Hoàng Thành, hoàng đế Tinh La Hứa Gia Vĩ lúc này cũng đầy vẻ kinh ngạc, hắn tuyệt đối không ngờ trận đấu cuối cùng này lại là một hồi quyết đấu giữa các Vũ Hồn dung hợp kỹ, mà nói chính xác hơn, tình huống này nào có ai dự đoán được?
Lúc này, nếu hỏi ai là người bực bội và khó chịu nhất, dĩ nhiên là vị trọng tài Thiên Sát Đấu La rồi. Từ nãy giờ, lão không ngăn cản song phương thi triển hồn kỹ cũng vì lão không biết rõ uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai bên mạnh yếu thế nào. Nhưng càng không biết, lão lại càng lo, chẳng may cứu viện không kịp lại có người chết trận thì quả thật lão không biết giải quyết thế nào nữa. Trận đấu này, áp lực của trọng tài quá lớn. Bốn người trên sàn đấu hiện nay hoàn toàn khác hẳn với những đội viên còn lại, điểm này dĩ nhiên là bản thân lão hoàn toàn hiểu rõ.
Cột ánh sáng bên phía Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đã bắt đầu biến hóa, cột sáng không ngừng ngưng kết thành một con cóc thật lớn, càng quỷ dị hơn là khi con cốc ấy được ngưng hình lại đột ngột thay đổi màu sắc.
Tam Túc Kim Thiềm màu vàng, Chu Tình Băng Thiềm màu trắng xanh, nhưng trong tích tắc này, hai màu ấy đều biến mất, thay vào đó là một con cóc màu đỏ rực. Màu đỏ ấy chói rọi khắp nơi, cộng thêm đôi mắt màu đen như một vực sâu không đáy lại càng khiến nó trông quái dị.
Giọng nói của Tiếu Hồng Trần bỗng vang lên khắp toàn trường, cho dù trong lòng hắn đang nghĩ gì thì lúc này hắn cũng không quên sắm vai anh hùng ngăn cơn sóng dữ.
- Tiếp chiêu đi, chúng ta sẽ cho các ngươi thấy uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ mạnh mẽ nhất là gì, Quyến Luyến Hồng Trần.
Đúng vậy, Quyến Luyến Hồng Trần chính là tên của Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ. Nó ghép từ họ của hắn và em gái mình. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, con cóc màu đỏ kia có ba chân, ánh mắt như xoáy nước thì y hệt đôi mắt của Chu Tình Băng Thiềm.
Cũng ngay lúc đó, ảo ảnh sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông phát sinh biến hóa. Ánh mắt của hắn sáng rực lên.
Trong tình huống cả người trong suốt, đôi mắt sáng lên liền trở nên vô cùng rõ ràng. Đó là một đôi mắt rất kỳ lạ, nó sáng rực một màu vàng trông như đã hút hết ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống, cả sàn đầu như tối dần đi, cơn mưa phùn lất phất vẫn còn đấy nhưng nó lại không thể rơi xuống vị trí của ảo ảnh kia.
Trên trán của ảo ảnh ấy có một con mắt khá kỳ dị, con mắt ấy từ từ hé mở, khí tức sinh mệnh nháy mắt rọi xuống khắp nơi. Mơ hồ có một cây búa màu vàng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời, nháy mắt sau, lóe lên vô số hư ảnh nho nhỏ tạo thảnh vô số cây búa phiên bản nhỏ, nháy mắt sau, một vòng ánh sáng ánh kim xuất hiện bao phủ lấy nó và bóng người mờ mờ ảo ảo.
Tất cả mọi diễn biến đều diễn ra một cách chậm chạp thong thả, những nơi vòng ánh sáng ấy di chuyển qua, ngay cả sàn đấu cũng xuất hiện từng vết nứt nẻ như mạng nhện, tựa hồ như cả không gian cũng bị sụp lún.
Trên sàn đấu, cho dù là Thiên Sát Đấu La, giờ phút này cũng phải kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, vì lão cảm nhận được mình không thể khống chế động tác của bản thân nữa, cả lồng ngực khó chịu vô cùng, kế tiếp, dường như có một thanh búa lớn nện thẳng vào Tinh Thần Hải của lão. Tận sâu trong Tinh Thần Hải rung động kịch liệt như muốn vỡ tung ra.
Đấy là phản ứng của một cường giả bậc Phong Hào Đấu La đó. Thậm chí muốn phản ứng một chút cũng không được. Vì trong tích tắc đó, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự căn bản không biết mình phải ngăn cản nó bằng cách nào. Đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng vì lão không muốn phải làm trận đấu bị gián đoạn.