Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 317: đường chủ minh đức đường – kính hồng trần (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này đến lượt Kính Hồng Trần giật mình. Khi hắn bị phát hiện đã rất kinh ngạc rồi, hắn nhờ vào kiện Hồn Đạo Khí có tác dụng che giấu độc đáo để ẩn thân, hắn tin chắc nếu mình không hành động thì trên thế gian này không thể có ai phát hiện được mới đúng. Vậy mà không ngờ Huyền lão có thể nhận ra. Càng kinh ngạc hơn chính là Huyền lão lại mời hắn vào trong Hải Thần các.

Kính Hồng Trần có chút chần chờ. Hải Thần các e là vào thì dễ mà nhưng muốn đi thì khó a! Tuy hắn còn có con bài chưa lật nhưng dù sao đây cũng là học viện Sử Lai Khắc. Học viện Sử Lai Khắc nổi tiếng suốt cả vạn năm, nó cũng như là Định Hải Thần Châm của cả đại lục Đấu La này. Cũng vì nguyên nhân này mới làm cho đế quốc Nhật Nguyệt bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, rõ ràng đã tích góp đầy đủ lực lượng nhưng vẫn chậm chạp không dám hành động.

Hải Thần các, hay cho một tòa Hải Thần các!

Huyền lão bước đến trước cửa Hải Thần các liền xoay người nói với giọng châm biếm:

- Thế nào? Đường đường là Đường chủ Minh Đức Đường vậy mà không dám bước vào cửa Hải Thần các của chúng ta sao? Đã vậy thì ngươi còn đến đây làm gì nữa?

Kính Hồng Trần nhíu mày, nếu xét về mặt kiêu ngạo, lão thậm chí còn cao hơn cả Tông chủ Bản Thể Tông – Độc Bất Tử nữa. Hắn sở dĩ đến tận lúc này mới xuất hiện cũng vì không muốn bị đặt cùng phía với Bản Thể Tông, tránh làm bản thân mình bị yếu thế. Lúc này nghe Huyền lão nói khích một câu liền cười ha hả bước vào Hải Thần các.

Huyền lão mỉm cười, lòng thầm tán thưởng, vẫn là Mục lão chu đáo sáng suốt. Chỉ cần đơn giản để Kính Hồng Trần tiến vào Hải Thần các thế là lão đã phải chịu chèn ép không nhỏ rồi.

Sau khi vào tầng một của Hải Thần các, Kính Hồng Trần đưa mắt nhìn xung quanh, đáy mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên lão đã nhìn ra sự đặc biệt của Hải Thần các.

Huyền lão bước vào, lấy một chiến ghế làm bằng gỗ Hoàng Kim thụ ngồi xuống, sau đó làm một động tác mời ngồi với Kính Hồng Trần.

Kính Hồng Trần cũng không khách sáo, mỉm cười ngồi xuống chỗ đối diện Huyền lão.

Hai người không ai chịu mở miệng trước, cứ thế đối mặt nhìn nhau, nhưng chỉ cần thế thôi mà bầu không khí xung quanh đã như muốn cô đọng lại.

Khí thế của Huyền lão và Kính Hồng Trần có chút giống nhau, đều rất dày và nặng. Nhưng có chút khác biệt là của Huyền lão tuy dày và nặng nhưng giống như mặt đất dưới chân, rất trầm ổn. Còn Kính Hồng Trần lại có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

- Xem ra Hồn Đạo Khí nếu đạt đến một cấp bậc nhất định cũng có thể mang đến sự trợ giúp không nhỏ cho Hồn Sư. Ngươi cùng lắm chỉ có tu vi trên dưới cấp 93 vậy mà có thể bình tĩnh ngồi trước mặt lão phu như thế.

Huyền lão bình thản nói.

Kính Hồng Trần mỉm cười nói:

- Ta nghĩ về mặt nghiên cứu Hồn Đạo Khí, mình chỉ mới ở giai đoạn đầu. Tương lai, Hồn Đạo Khí còn phát triển nhiều hơn nữa. Sẽ có một ngày, Hồn Đạo Khí sẽ không còn phụ thuộc vào sự tác động của Hồn Lực từ Hồn Sư nữa. Như vậy, chức nghiệp Hồn Sư cuối cùng cũng bị xóa bỏ. Không biết Huyền lão có nghĩ như thế không?

Huyền lão lạnh lùng nói:

- Bất kể ta có tin hay không, thì ngươi cũng không có cơ hội nhìn thấy ngày đó.

Kính Hồng Trần thuận miệng nói:

- Ta xem được hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần chuyện này sẽ xảy ra ở đế quốc Nhật Nguyệt thế là được. Còn ở các đế quốc Tinh La, Thiên Hồn, Đấu Linh, thậm chí là cả học viện Sử Lai Khắc thì về phương diện nghiên cứu phát triển Hồn Đạo Khí vẫn còn kém quá xa.

Huyền lão cười châm biếm nói:

- Sao? Kém xa à? Ta lại không nghĩ như thế, đợi khi nào ngươi có thể dùng Hồn Đạo Khí đánh bại được học viện Sử Lai Khắc chúng ta rồi nói sau. Không phải trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái vừa rồi, chúng ta chỉ xuất chiến một nửa thực lực chính mà vẫn đoạt được chức quán quân hay sao? Sự thật chứng minh, ít nhất hiện nay, ưu thế về phương diện Hồn Đạo Khí của các ngươi cũng chưa phải mang tính quyết định.

Khiến Huyền lão không ngờ chính là khi lão nói xong câu này, Kính Hồng Trần còn gật đầu nói:

- Ngươi nói rất đúng. Mà lúc trước, ta nhận được tin tức từ quý học viện, các người tỏ vẻ muốn cùng học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chúng ta trao đổi học tập, thật lòng ta rất vui mừng. Nhưng không biết tại vì sao, cuối cùng quý học viện lại đổi ý. Nếu như vì chuyện xảy ra trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì ta có thể nói học viện chúng ta không phải cố ý. Thi đấu là thi đấu, dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng chúng ta không thể vì thế mà nảy sinh thù hận.

Huyền lão nói:

- Đây là mục đích chuyến đi lần này của ngươi?

Kính Hồng Trần nói:

- Xem như là một phần, nguyên nhân còn lại là ta hi vọng có thể lấy về chuôi Thẩm Phán Chi Kiếm, chuôi kiếm này là sản phẩm ưng ý của ta, hơn nữa, đối với ta nó có ý nghĩa rất quan trọng. Hi vọng ngài có thể trả lại cho chúng ta.

Huyền lão gật đầu nói:

- Được, tất nhiên là có thể. Chỉ cần các ngươi có thể giúp đệ tử Mã Tiểu Đào của chúng ta khôi phục bình thường, ta sẽ trả lại cho các ngươi chuôi Thẩm Phán Chi Kiếm này.

Sắc mặt Kính Hồng Trần liền trầm xuống:

- Huyền lão, ngươi không thể nói như thế. Bên phía học viện chúng ta còn có mấy đệ tử tinh anh chết trong tay các ngươi, chuyện này chúng ta còn chưa tìm các ngươi đòi bồi thường nữa.

Huyền lão lạnh nhạt nói:

- Mấy tên đệ tử đó làm sao có thể so được với Tiểu Đào? Mã Tiểu Đào chính là người kế nhiệm chức viện trưởng tiếp theo của học viện chúng ta. Chưa được hai mươi tuổi mà tu vi đã gần đến bậc Hồn Thánh, hơn nữa còn có Thú Vũ Hồn cao cấp nhất. Trong tình huống một chọi một, là một cường giả mạnh nhất trong những Hồn Sư đồng lứa. Mà học viện chúng ta dĩ nhiên sẽ không cướp đoạt đồ của các ngươi, chẳng qua vì tình huống của Tiểu Đào có chút đặc biệt, vũ hồn của nó đã bị biến dị đến mức hôn mê bất tỉnh. Khi nào chúng ta nghiên cứu được phương pháp chữa trị thì sẽ trả chuôi kiếm này về cho các ngươi.

Kính Hồng Trần chau mày nói:

- Không thể thương lượng?

Huyền lão không nói thêm gì nữa, bình tĩnh nhìn hắn.

Kính Hồng Trần trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu ta dùng thứ có giá trị đổi lấy nó thì sao?

Huyền lão lạnh lùng đáp:

- Ta nói rồi, ta giữ thanh kiếm này lại chỉ vì nghiên cứu Vũ Hôn bị biến dị của Tiểu Đào.

Kính Hồng Trần dường như trong lòng có chút kiêng kị, trậm giọng nói:

- Có thể cho ta xem đệ tử kia của quý học viện hay không?

Lần này đến lượt Huyền lão do dự.

Đúng lúc này, từ bên trong truyền ra giọng nói của Mục lão.

- Có thể, dẫn hắn đến tầng 2.

Kính Hồng Trần vừa nghe thấy giọng nói kia liền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng đứng dậy.

Tuy về mặc tu vi, Kính Hồng Trần chưa đạt đến cấp bậc Siêu Cấp Đấu La nhưng mắt nhìn của lão lại cực kỳ nhạy bén. Lúc này hắn đã nhận ra từ trước đến nay, những người bên ngoài đều đã nhìn nhầm thực lực của học viện Sử Lai Khắc. Cường giả mạnh nhất của học viện Sử Lai Khắc không phải Thao Thiết Đấu La – Huyền Lão mà là một người khác. Người kia thậm chí cả Độc Bất Tử, tông chủ Bản Thể Tông cũng kiêng kị mà nhượng bộ lui bình, đây phải cần có thực lực mạnh như thế nào chứ? Cho nên hắn đợi khi người của Bản Thể Tông rời đi, hắn mới lặng lẽ lén vào học viện Sử Lai Khắc, chứ không công khai xuất hiện như người của Bản Thể Tông.

Đường chủ Minh Đức Đường Kính Hồng Trần trầm giọng nói:

- Huyền lão, sao còn có cả vị tiền bối bí ẩn kia ở đây? Trên người ta hiện nay có ít nhất ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín tự động. Nếu ta bị công kích thì uy lực của nó đủ sức san thành bình địa thành Sử Lai Khắc này. Hơn nữa không phải lực lượng bình thường nào cũng có thể cản trở nó.

Xét tuổi tác, hắn sấp xỉ Ngôn Thiểu Triết nên xưng hô hai chữ tiền bối với Huyền lão và Mục lão cũng bình thường. Mà lúc này ở đây, rõ ràng hắn thuộc phe yếu thế.

Ở học viện Sử Lai Khắc này, theo Kính Hồng Trần biết thì có ít nhất hơn 5 cường giả bậc Siêu Cấp Đấu La. Hắn mặc dù giỏi về mặt Hồn Đạo Khí nhưng tu vi chỉ đến cấp 93. Nếu bị vây đánh, hắn không chắc mình có thể ứng phó bao nhiêu cường giả Siêu Cấp Đấu La. Bất quá hắn tin, với tác phong của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ sẽ không làm những chuyện như thế.

Mục lão lạnh nhạt nói:

- Vào Hải Thần các, chính là khách, nếu lão phu muốn ra tay thì ngươi nghĩ ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín của ngươi có thể sử dụng được sao?

Kính Hồng Trần không phản bác, ngược lại còn thoải mái cười nói:

- Có thể làm khách của Hải Thần các, Hồng Trần cảm thấy rất vinh dự và may mắn.

Kế đến, hắn được Huyền lão dẫn đường, rất nhanh đã đến lầu hai.

Mục lão vẫn nằm trên ghế dựa, ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng phía sau lão.

Lúc này tâm trạng Hoắc Vũ Hạo có chút lo lắng, trước khi hắn bế quan, hắn từng hỏi thăm Mục lão tình hình của Mã Tiểu Đào, lúc ấy Mục lão nói Mã Tiểu Đào đã không sao nữa, lúc này đã bế quan tu luyện rồi. Nhưng hiện nay nghe Mục lão và Huyền lão nói thế, dường như tình hình của tỷ tỷ hắn không tốt lắm. Làm sao hắn không lo lắng được?

Ánh mắt Kính Hồng Trần lúc này đã hoàn toàn bị Mục lão thu hút, Mục lão lúc này vẫn gương mặt gần đất xa trời và hoàn toàn không có chút hơi thở mạnh mẽ nào. Nhưng Kính Hồng Trần chắc chắn, lúc nãy chính người này đã dọa mấy người Bản Thể Tông phải rút lui. Tu vi của lão nhất định không thể đoán bằng cách bình thường được. Thật không ngờ, trong học viện Sử Lai Khắc lại còn tồn tại một cường giả cấp độ này, hắn càng lúc càng cảm thấy sự cẩn thận của mình là quyết định đúng đắn.

- Chào ngài, không biết tiền bối có thể cho tiểu bối biết tôn tính đại danh hay không?

Kính Hồng Trần hơi khom người hành về với Mục lão.

Mục lão mỉm cười nói:

- Lão phu tên là Mục Ân, ta nghĩ trên đời này có lẽ không còn bao nhiêu người nhớ được tên của lão phu nữa.

Vừa nghe tên của Mục lão, quả nhiên Kính Hồng Trần có chút ngỡ ngàng. Theo hắn biết, những tin tức điều tra về học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn không tồn tại cái tên này. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng cảnh giác với Mục lão.

Mục lão nhìn Huyền lão nói:

- Huyền Tử, ngươi dẫn hắn đi xem tình hình của Tiểu Đào đi, Vũ Hạo, ba các con có đi luôn không?

- Dạ sư phụ.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng đại diện ba người cung kính đáp, sau đó bước nhanh đến cạnh Huyền lão.

Nghe được hai chữ Vũ Hạo, ánh mắt Kính Hồng Trần lúc này mới khẽ di chuyển, liền thấy đây chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi. Trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, tin tức gửi về có nhắc đến tên của nó còn nhiều hơn cả đội trưởng Mã Tiểu Đào và đội phó Đái Thược Hành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio