Lúc nàng mới bắt đầu công kích, Hoắc Vũ Hạo còn có thể dựa vào dự phán chính xác và Quỷ Ảnh Mê Tung bộ đối phó. Nhưng khi tốc độ Na Na càng lúc càng nhanh, Khinh Linh đao phóng ra phong nhận càng ngày càng nhiều, phần nhiều Hoắc Vũ Hạo đã không thể hóa giải hết, hết cái này đến cái khác liên tiếp công kích. Nhất thời, khán đài chỉ thấy giữa sân tràn ngập những luồng sáng xanh, thân ảnh Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị bao phủ bên trong không thấy cả cái bóng.
Đối mặt áp lực cực lớn, Hoắc Vũ Hạo không thể không thi triển Băng Hoàng Hộ Thể, băng tinh ngăn cản phong nhận, sinh ra những tiếng soàn soạt rợn người. Trận đấu càng lúc càng trở nên bất lợi cho Hoắc Vũ Hạo.
Na Na cũng cảm thấy nôn nóng, hồn kỹ phòng ngự của đối thủ có lực phòng ngự quá cường hãn, phong nhận tác động lên bề mặt băng tinh căn bản không tạo nên sức sát thương lớn. Luận lực công kích, Khinh Linh đao so với Xích Diễm đao thì kém xa. Nhưng công kích của chính bản thể Khinh Linh đao luôn bị Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay trần ngăn trở. Song phương hoàn toàn lâm vào thế giằng co, thật sự nàng cũng không chiếm quá nhiều thượng phong.
- Nếu ngươi chỉ có thế này mà thôi, vậy thì ngươi sẽ thua.
Giọng nói Hoắc Vũ Hạo lại vang lên bên tai Na Na. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên loạn bước, tốc độ tăng thêm vài phần. Trên tay phải, Ám Kim Khủng Trảo lại xuất hiện. Nhưng hắn không còn dùng khủng trảo ngăn chặn Khinh Linh đao, mà trực tiếp phát động công kích đối với Na Na.
Na Na có tốc độ quá nhanh, do vậy khi Hoắc Vũ Hạo dùng Ám Kim Khủng Trảo chặn ngay một vị trí mà thân thể sắp phải lao qua, nàng đã không thể né tránh được, chỉ có thể ngạnh kháng, dùng Khinh Linh đao để ngăn cản.
Nhưng lúc này đây, cũng không đơn giản là va chạm nữa. Mỗi một lưỡi dao Ám Kim Khủng Trảo sắc bén so với Khinh Linh đao đều dài hơn. Va chạm chớp nhoáng, năm lưỡi dao chụm lại, thân thể Hoắc Vũ Hạo cũng xông lên đụng phải Na Na, cơ thể hai người nhanh chóng áp sát nhau.
"Không ổn!" Na Na phản ứng theo bản năng, hồn hoàn thứ ba sáng lên, thân thể lại trở nên mờ ảo. Hoắc Vũ Hạo trực tiếp xuyên qua người nàng, hai người hoàn toàn không hề va chạm với nhau.
Đây là hồn kỹ thứ ba của Na Na, U Linh phụ thể. Nháy mắt có thể khiến nàng hóa thân U Linh, mọi công kích vật lý hoàn toàn không hiệu quả. Tuy nhiên chỉ có thể duy trì trong một giây mà thôi. Đó là kỹ năng bảo mệnh của nàng, bởi vì khi phóng thích nó, bản thân nàng cũng không thể công kích người khác. Do vậy Na Na cũng không thường xuyên sử dụng.
Nhưng tình huống bất chợt, nàng đã không thể ẩn giấu thêm được nữa. Sau khi hai bên lướt qua nhau, hồn hoàn thứ tư của nàng cũng sáng lên, một cái bóng đen tách ra từ cơ thể nàng, sắc mặt Na Na tái đi thấy rõ, đồng thời bóng đen cũng đã nhập vào người Hoắc Vũ Hạo.
Dường như toàn thân Hoắc Vũ Hạo bị một dòng khí màu đen quấy nhiễu, dùng sức giãy giụa nhưng không cách nào nhúc nhích.
Na Na chợt quay lại, Khinh Linh đao nhằm thẳng Hoắc Vũ Hạo, giơ tay chém xuống cổ hắn. Hồn kỹ thứ tư, oán linh!
Hồn kĩ có tác dụng trói buộc thập phần cường đại, nhưng sử dụng lại có nhiều hạn chế, cần dùng chính linh hồn lực của mình để huy động, một khi không thể trói buộc đối thủ, bản thân sẽ bị phản phệ mãnh liệt.
"Ta thắng!" Na Na hét lên vui sướng trong lòng. Nhưng nhanh chóng cỗ cảm giác vui mừng đó vụt tắt, thay vào một cảm giác bất ổn. Bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt cực kỳ bĩnh tĩnh, không có một chút nào như người bị trói buộc.
Hoắc Vũ Hạo kỳ thật rất muốn bật cười, như lời Y lão lúc nãy nói trong đầu hắn là: trước mặt một vong linh pháp sư lại đi phóng thích oán linh? Thật sự là ngại sống dai quá đây mà!
Ngay chính khoảnh khắc Na Na cảm thấy bất an, hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên biến thành màu xám, một sự sợ hãi khó hình dung hình thành trong tâm khảm Na Na. Lúc ấy, dường như nàng nghe Hoắc Vũ Hạo có vẻ than thở một câu gì đó, oán linh trên người hắn lặng lẽ tan biến, giống như bị hút luôn vào trong cơ thể hắn.
Cũng không xuất hiện tình huống phản phệ, Na Na chỉ là cảm thấy trái tim trống rỗng, chân bước lảo đảo. Nhưng nàng vẫn kịp có phản ứng, hồn hoàn thứ năm lóe sáng, tay trái đưa ra, một thanh đoản kiếm tinh xảo màu trắng dài chừng năm thốn phóng ra như tia chớp hướng đến Hoắc Vũ Hạo.
Đây mới là ẩn chiêu chân chính của Na Na, cảm thấy nguy hiểm cận kề, rốt cụng nàng cũng dùng tới. Thanh kiếm hồn đạo khí cận chiến cấp 6 nháy mắt phóng ra.
Đoản kiếm trắng tinh nhanh như chớp phóng ra không có một chút âm thanh đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng sơ suất, khi hắn dùng Vong Linh Ma Pháp tịch thu luôn U Linh, hắn đã có năng lực thông qua linh hồn liên hệ với nó mà giam cầm hoàn toàn võ hồn của Na Na. Do vậy, hồn hoàn thứ năm của Na Na chỉ sáng lên chứ hoàn toàn không thể phát động.
Thế nhưng, chuôi kiếm này trong nháy mắt đã đến trước mặt.
Trát Nhãn kiếm giấu trong chiếc nhẫn hồn đạo khí trữ vật cấp 6 có một lực phá hoại cực mạnh, Hoắc Vũ Hạo cố hết sức, cũng chỉ có thể giơ tay trái chặn lại.
Băng Đế Ngao cũng không có khả năng hoàn toàn ngăn cản, chỉ nháy mắt lòng bàn tay bị xuyên qua. Nhưng lực phòng ngự của Băng Đế Ngao và Huyền Ngọc Thủ cũng có thể cầm cự đủ thời gian cho hắn. Hoắc Vũ Hạo ngửa đầu ra sau, Trát Nhãn kiếm dường như dán sát bên má sượt qua, hóa thành một luồng bạch quang trong không trung, bay thẳng đến cái lồng phòng hộ tráo của đấu trường mới dừng lại.
Biến hóa bất chợt khiến Hoắc Vũ Hạo đổ mồ hôi lạnh. Sơ ý, thật là sơ ý! Chỉ thiếu chút nữa thanh kiếm kia đã có thể lấy mạng mình.
Máu tươi từ tay trái bị đâm thủng trào ra, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên lạnh như băng, tay trái vung lên, một chuỗi những giọt máu đỏ tươi tròn như viên tiểu châu bay tới Na Na.
Na Na cũng quả thật cường hãn, nàng đã không còn võ hồn phụ trợ mới không thể khống chế chính xác Trát Nhãn kiếm, nếu không nàng tin chắc mình đã có thể chiến thắng. Dù vậy, lúc này nàng phải huơ Khinh Linh đao chém tới Hoắc Vũ Hạo.
Chính là lúc này, ánh mắt Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn toát ra khí tức lạnh băng kinh khủng.
"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm... " Những tiếng nổ liên tiếp vang lên sát người Na Na, máu Hoắc Vũ Hạo cũng có chứa hồn lực a! Hắn lấy máu chính mình dẫn xuất Băng Bạo, nổ cho Na Na phải liên tiếp bại lui. Một giọt máu rơi ngay cổ tay nổ mạnh hất văng Khinh Linh đao bay ra ngoài. Huyết băng châu dùng thủ pháp ám khí Đường Môn khiến Na Na đang trong trạng thái mất đi võ hồn căn bản không cách nào né tránh hay ngăn cản.
Hoắc Vũ Hạo không truy kích, chỉ quát lạnh một tiếng
- Không được nhúc nhích.
Thân thể đang giãy giụa muốn tiếp tục công kích như bị sét đánh trúng giật bắn lên, hoàn toàn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao cơ thể lại không hề nghe lệnh bản thân.
- Ngươi muốn giết ta? Đây chỉ là một trận đấu luận bàn.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói. Ám Kim Khủng Trảo chậm rãi đưa tới trước mặt Na Na. Vết thương trên tay trái đã được hắn đóng băng khóa lại, không hề chảy máu.
Na Na lúc này đã không thể bình tĩnh, tình huống hoàn toàn không thể lý giải khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
- Ta thắng.
Hoắc Vũ Hạo khinh thường việc đánh con gái, nhưng linh hồn Na Na bị hắn giam cầm tuyệt đối sẽ không thả ra.
Theo những gì Y Lai Khắc Tư dạy hắn về linh hồn huyền bí, linh hồn con người tuy là một chỉnh thể, nhưng có phân chia, nắm giữ những năng lực bất đồng trong ơ thể con người.
Na Na phóng xuất oán linh, mục đích là giam hãm năng lực hành động của đối thủ, do đó, nó cũng nắm giữ năng lực hành động của chính cơ thể Na Na. Dùng Vong Linh Ma Pháp tịch thu oán linh của nàng, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng nắm giữ quyền điều khiển linh hồn nọ, mới có thể giam cầm ngược lại nàng, khống chế hành động của nàng. Nếu hắn nhẫn tâm phá hủy linh hồn này đi, có lẽ Na Na sẽ cả đời là một người tàn phế tê liệt toàn thân. Thiếu mất linh hồn chi phối, cơ thể con người không có biện pháp nào hành động được.
Thả lỏng tinh thần, Hoắc Vũ Hạo cũng buông lỏng khống chế đối với Na Na, xoay người đi về khu chờ chiến. Trận này tiêu hao tinh lực không nhỏ.
- Ngươi vừa làm gì ta?
Na Na cũng đuổi sát theo, quát lớn.
Nếu một nam một nữ này đang ở chỗ khác, tiếng quát vừa rồi dễ khiến người ta hiểu lầm. Nhưng lúc này không ai có thể cảm nhận được khủng hoảng trong lòng Na Na. Lúc Hoắc Vũ Hạo khống chế thân thể nàng, Na Na mơ hồ cảm thấy dường như mình vừa mất đi cái gì đó cực kỳ quan trọng.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
- Ngươi luôn tấn công ta mà.
Na Na còn muốn truy vấn, nhưng nàng lại phát hiện cơ thể của mình lại không động đậy đuọc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đi khỏi.
Cảm giác sợ hãi càng trở nên mãnh liệt, rõ ràng không cảm giác được Hoắc Vũ Hạo phóng ra dao động hồn lực, hơn nữa sự trói buộc xuất phát từ chính bên trong cơ thể mình. Nói cách khác, nàng bị chế ngự hoàn toàn không do hồn kỹ nào của Hoắc Vũ Hạo. Nghĩ đến oán linh trước đó mình phóng ra như biến mất, nàng cũng mơ hồ đoán được, có lẽ là một tác dụng phụ còn mạnh hơn cả phản phệ.
Oán linh hồn kĩ này dĩ nhiên cường đại, rất có tác dụng dứt điểm đối thủ. Nhưng khi gặp thiên địch, nó lại trở thành ác mộng cho nàng a!
Cho đến khi Hoắc Vũ Hạo đến khu đợi chiến bên kia, trói buộc trên người nàng mới được giải trừ. Nhưng nàng lại càng cảm thấy sợ hãi, thân thể run rẩy, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục đuổi theo dây dưa với hắn. Nghĩ đến bản thân trước mặt hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, Na Na chỉ hận không thể nhào tới cắn chết hắn.
Hoắc Vũ Hạo nhưng thật ra không nghĩ gì sâu xa lắm, Na Na suýt nữa giết mình, đã kích phát sự căm giận trong lòng, quyết định phải trừng phạt nàng. Nàng đánh như vậy mà gọi là luận bàn sao? Oán linh này tạm ở lại đi đã, đợi thời gian sau mới trả lại cho nàng.
- Cần nghỉ ngơi sao?
Hiên Tử Văn rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều. Hành động của Na Na trước đó lão cũng thấy rõ, nhưng có muốn can thiệp cũng bó tay. Tình huống đột ngột lại gần như vậy, đừng nói đến lão, dù cho Minh Đức Đường chủ làm trọng tài cũng vô pháp cản được.
Hiên Tử Văn không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu:
- Không cần thiết, tiết kiệm thời gian đi, trận tiếp.
- Hử? Ngươi chắc chứ?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Chắc như bắp!
Tuy muốn Hoắc Vũ Hạo nghỉ ngơi một chút để lấy lại trạng thái tốt nhất, nhưng Hiên Tử Văn vẫn làm theo ý hắn, gọi người thứ tư xuất chiến.
Đối thủ thứ tư, người cao chừng 2m, hùng tráng như một khối núi di động, lưng hùm vai gấu, khí thế dũng mãnh.
Bước đến khi chờ chiến, ngón trỏ chỉ vào Hoắc Vũ Hạo, xoay ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khíc, rồi giơ ngón út lắc qua lắc lại, vẻ mặt khinh thường.
Nhìn động tác của hắn, trên khán đài ồ lên xôn xao, cười vang không ngớt, không khí sau trận thua của Na Na vốn nặng nề lại trở nên sôi động. Người này hiển nhiên lấy một hành động tương tự Hoắc Vũ Hạo trước đó, kiêu ngạo đối phó kiêu ngạo.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt quay đầu nhìn Hiên Tử Văn, hỏi:
- Hiên lão sư, có thể bắt đầu chưa?
- Ừ, trận đấu bắt đầu.
Hiên Tử Văn hét lớn, nhưng nhanh chóng ý thức hai bên vẫn chưa có lễ tiết chào hỏi xưng tên, định chữa lại một chút, thế nhanh lão nhanh chóng thấy được kết thúc chóng vánh của trận này.
Đối thủ sau tiếng bắt đầu, lập tức hành động lấy ra một tấm khiên rất nặng cầm trên tay, đồng thời một bộ giáp trụ cũng cực nặng lách cách xuất hiện trên người.
Còn Hoắc Vũ Hạo thì không lao lên như những trận đấu trước, Linh Mâu vốn có màu vàng lại hóa thành màu tím. Tia sáng màu tím vừa phóng ra đã thu lại lập tức, ngay cả Hiên Tử Văn cũng chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên sáng lên một chút.
Ngay sau đó, kẻ kiêu ngạo kia thét lên một tiếng đau đớn, khiên nặng vẫn trong tay, áo giáp vẫn trên người, không hề báo trước, đổ ầm lên sàn đấu.
Hoắc Vũ Hạo đảo cổ tay, đoản mâu lúc trước lại xuất hiện, quay lại hỏi Hiên Tử Văn:
- Hiên lão sư, ngài có tin vào tài thiện xạ của ta không? Trong vòng 150m, tài ném mâu của ta có thể nói là chỉ đâu ném trúng đó.
Trận này xong rồi?
Hiên Tử Văn không thể che giấu sự rung động của mình chút nào. Cực kỳ không thể ngờ được hồn kỹ tinh thần của Hoắc Vũ Hạo có thể công kích xa đến như vậy. Hơn nữa đối thủ của hắn là Hồn Vương ngũ hoàn a! Không hề có khả năng kháng cự. Còn nói cái gì mà ném mâu, ta xem, tên kia trong một lát cũng không có khả năng nào mà đứng dậy đó chứ.
- Ngươi thắng.
Hiên Tử Văn gian nan thốt lên.
Ồn ào xôn xao vừa khởi động chốc lát, khát đài lại lặng ngắt như tờ, im phăng phắc đến nỗi lá rụng xào xạc còn nghe. Hoắc Vũ Hạo lại giơ tay, bốn ngón chỉ ra cực kỳ khiêu khích.
Bốn trận, ngắn ngủi không tới nửa canh giờ, tính luôn cả thời gian nghỉ ngơi. Hoắc Vũ Hạo đã thắng toàn bộ bốn trận, ngoại trừ trận với Na Na còn giằng co chiến đấu, ba trận khác hoàn toàn áp đảo, không cho đối thủ một chút cơ hội thể hiện ưu thế nào.
Trên đài chủ tịch, Kính Hồng Trần đứng ngồi không yên. Hắn hoảng sợ phát hiện, Hoắc Vũ Hạo có võ hồn hệ tinh thần không ngờ lại cường đại như thế. Hồn đạo sư cấp 5 trong khoảng cách 150m chỉ một kích đánh gục. Cái này còn đánh đấm gì nữa chứ? Hệ thống phòng ngự hồn đạo khí hiện tại, có cái nào có thể phòng ngự hồn kỹ tinh thần đâu chứ? Dù sao hồn sư hệ tinh thần trên cái đại lục này quá mức hiếm hoi.
Cứ nhìn một kích chiến thắng này của Hoắc Vũ Hạo, cho thấy những trận đấu luận bàn trước hắn vẫn còn lưu thủ, nếu không ba kẻ trước kia còn bại sớm hơn, chẳng kẻ nào có thể nhận nổi một công kích tinh thần của hắn.
Sau khi xong trận thứ tư, Hoắc Vũ Hạo cũng chịu nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi xuống đất bắt đầu minh tưởng.
Hắn sở dĩ phải kiên trì thêm một trận, là để tiêu hao thêm một ít tinh thần lực, vậy thì minh tưởng tiếp theo sẽ hồi phục cả tinh thần lực và hồn lực, sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn trong ngày hôm nay.
Những người lên đấu đầu tiên đều là những kẻ nổi bật trong lớp hồn đạo sư cấp 5, những trận kế càng không nên mất thời gian.
Hoắc Vũ Hạo nghỉ ngơi một lát, trận đấu tiếp tục. Hắn như cuồng phong quét lá, đến giữa trưa đã thắng liên tiếp 17 trận đấu. Đến lúc nghỉ trưa, đấu trường 10.000 người lại lặng lẽ như không có ai, hoàn toàn im lặng nhìn hắn rời đi, không có một tiếng hoan hô, cũng không có một lời chửi rủa.
Khiến kẻ khác cực kỳ rung động, đó là hồn kỹ Tinh Thần Trùng Kích của hắn. Nhìn bề ngoài rất giản dị tự nhiên, hay có thể nói là thâm sâu khó dò. Những người quan chiến cũng vô pháp hiểu nổi cái hồn kỹ nhìn thế nào cũng không thấy vẻ cường đại lại mang đến hiệu quả chấn nhiếp kinh sợ đến vậy.
17 chiến thắng! Con số đã khiến cho Hoắc Vũ Hạo có một thu hoạch cực lớn, không chỉ là 17kg kim loại hiếm lấy từ chỗ Lâm Giai Nghị, mà chính yếu là cái số lượng tiền vật các cược kia.
Cơm trưa nhanh chóng, hắn cũng không rời khỏi trường đấu, mà tìm một gian phòng chui vào nghỉ ngơi, được sự bảo vệ của 9 vị trao đổi sinh kia tiến hành minh tưởng hồi phục trạng thái.
Hoắc Vũ Hạo cũng là người, không phải thần. Liên tục chiến 17 trận, đối thủ đều là tinh anh hồn đạo sư cấp 5 của Học viện Nhật Nguyệt. Mỗi trận về sau, đối thủ đều dựa vào chiến thuật trước đó của hắn mà biến hóa, khiến hắn cũng phải tùy theo thay đổi chiến thuật. Bản thân bị ràng buộc không thể sử dụng hồn đạo khí, hắn cũng phải vắt hết óc để không phải bại lộ quá nhiều chân thực lực lại có thể khắc địch chế thắng.
Hết buổi sáng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng cái mệt này chẳng thấm gì với sự vui sướng tràn trề. Cơ thể phát tiết được khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thoải mái hưng phấn, minh tưởng cũng mang lại cảm giác tốc độ hồn lực tăng lên có phần nhanh hơn.
Theo thông báo của Lâm Giai Nghị, hôm nay hắn chỉ phải đối đầu với hồn đạo sư cấp 5 khiêu chiến. Ngày mai thì gian nan hơn: hồn đạo sư cấp 6. Còn ngày thứ ba Học viện Nhật Nguyệt lại giao quyền khiêu chiến cho Hoắc Vũ Hạo, tùy ý hắn có thể khiêu chiến bất cứ ai trong các thành viên Minh Đức Đường. Xem như đó là phần thưởng dành cho hắn. Dù sao kinh nghiệm đối chiến với hồn đạo sư cấp cao cũng rất quý giá, hơn nữa ngày thứ ba hắn cũng được phép sử dụng hồn đạo khí.
Phàm Vũ ngồi bên cạnh, nhìn thấy hắn ngồi ngay ngắn, trên người chỗ nào cũng tản mát một dòng khí trắng, gương mặt lão không khỏi thản nhiên mìm cười mừng rỡ.
Tuy hiện tại còn quá sớm để nói kế hoạch Cực Hạn Đan Binh đã thành công, nhưng biểu hiện trong thực chiến của Hoắc Vũ Hạo lão đều thấy rõ bằng chính mắt mình. Nơi này chính là Học viện Nhật Nguyệt, nơi tập trung những hồn đạo sư ưu tú nhất đại lục. Những hồn đạo sư có tu vi cao hơn hắn nhiều, nhưng không một kẻ nào có thể chiến thắng, trước mặt hắn đều phải cúi đầu trước sức mạnh áp đảo hoàn toàn. Hắn mới chỉ có 15 tuổi a! Ngoại trừ hồn lực có vẻ tăng lên chậm chạp, có thể nói Hoắc Vũ Hạo hiện tại là hoàn mỹ.
Nghỉ trưa chừng một canh giờ, Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trong trường đấu buổi chiều lại là thần hoàn khí túc.
Thế nhưng chiến đấu giữa trưa khiến hắn hao sức hơn nhiều. Những trận chiến buổi chiều hắn cũng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, thời gian nghỉ cũng dài hơn. Kết thúc buổi chiều hắn lại thắng thêm 13 trận nữa, hoàn thành ngày đầu tiên với chuỗi thành tích 30 trận luận bàn thắng liên tiếp.
Trời càng về chiều, thần sắc những sư sinh làm khán giả ở trường đấu càng thêm trầm trọng, ánh mắt mỗi người đều mang theo một vẻ nặng nề khó tả.
15 tuổi, một hồn sư 15 tuổi của Học viện Sử Lai Khắc, không hề dùng một hồn đạo khí nào cả, liên tiếp đánh bại triệt để 30 hồn đạo sư cấp 5 ưu tú, tính ra cũng đã hết 70% số lượng học viên lục niên của học viện.
Nói cách khác, ngoại trừ Minh Đức Đường, trong Học viện Nhật Nguyệt không một ai có khả năng đả bại thiến niên 15 tuổi này. Đây là sự sỉ nhục gì cơ chứ? Ngày mai, nhóm hồn đạo sư cấp 6 của Minh Đức Đường sẽ xuất chiến, bọn họ có thể thắng nổi không đây?
Sự xuất hiện của Kính Hồng Trần cũng có hiệu quả nhất định, nhưng cũng không bao nhiêu. Không phải tất cả đệ tử Học viện Nhật Nguyệt đều được kích thích chiến ý, mà trong đó có nhiều người vì biểu hiện cường hãn của Hoắc Vũ Hạo lại đâm ra hoài nghi với hồn đạo khí hoặc là nổi giận. Đ1o không phải là việc mà Kính Hồng Trần muốn nhìn thấy.
- Phát tài, đại phát tài! Ha ha ha!
Dạ Hiểu Thắng cực kỳ mất hình tượng lớn tiếng cười nói trong phòng Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo và Dạ Hiểu Thắng đều ở trong phòng hắn. Dùng xong cơm chiều, Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy thân thể rã rời như muốn rụng đi. Nếu hắn không có Sinh Linh Kim với sinh mệnh lực khổng lồ khiến tốc độ khôi phục viễn siêu thường nhân, có lẽ đã sớm không chịu nổi.
Sinh Linh kim quả thật cường đại, vết thương trên bàn tay trái đã hoàn toàn khép miệng, chỉ mới trải qua một ngày mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo dựa lưng trên giường, toàn thân thả lỏng, cảm giác vô cùng thư sướng
- Thắng ca, chúng ta thu hoạch bao nhiêu?
Dạ Hiểu Thắng cười nói sung sướng:
- Đặt ngươi không đánh nổi mười trận, chúng ta 1 đền 3, số lượng người đặt cược cũng nhiều nhất, hơn phân nữa cơ đấy. Bây giờ thì hay, chẳng lo đền không nổi rồi. Đặt ngươi không vượt nổi 20 trận, 1 đền 1, hiện tại đều nằm trong túi chúng ta. Còn lại 1/4 số người kia mới đặt cược ngươi không vượt nổi 50 trận. Dù ngươi có kiệt sức mà chết thì cũng không lo, 5 đền 1, tuyệt đối có lời, thậm chí là lời to. Lượng kim loại mà chúng ta kiếm được, e là đã vượt qua tổng sản lượng của đế quốc Thiên Hồn trong một năm a!
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Thắng ca, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Ngươi chờ xem, ngày mai khẳng định sẽ có rất nhiều người đặt thêm vào cửa ta không vượt nổi 50 trận thắng.
- Ặc... Không thể nào!
Dạ Hiểu Thắng sửng sốt một chút.
Hòa Thái Đầu nói:
- Sao lại không thể? Thắng ca, ngươi nghĩ lại đi, ở đây là trong Học viện Nhật Nguyệt, Minh Đức Đường cũng trong này, hầu như tập hợp toàn bộ hồn đạo sư ưu tú của đế quốc Nhật Nguyệt. Hồn đạo sư tuyệt đối giàu có vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta. Tiểu sư đệ, còn nhớ những sản phẩm Minh Đức Đường mà chúng nhìn thấy ở phòng đấu giá Tinh Quang chứ? Đó là những cái giá trên trời a! Hai mươi trận, quả thật là có chút gian nan. Không bằng, ngày mai chúng ta chấm dứt cá cược đi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Không, cứ tiếp tục cá cược, làm khác sẽ ảnh hưởng chiến ý của ta. Với tỉ lệ đặt cược này, dù bọn họ có đánh hết vào cửa cuối mà ta lại thua trận, nhiều lắm chúng ta cũng chỉ lấy tiền lời bồi thường là cùng. Huống gì, cũng chưa chắc ta sẽ thất bại. Ngày mai ta sẽ toàn lực ứng phó.
Khóe miệng Dạ Hiểu Thắng run rẩy giật giật vài cái, cười nói:
- Thật là đả kích người khác mà, không hàn huyên với các ngươi nữa, Phàm Vũ lão sư, ta đi trước a! Hôm nay cường hãn như vậy còn chưa phải là toàn lực ứng phó... trời ạ!
Tay vịn trán, Dạ Hiểu Thắng vẻ mặt chán nản quay đầu đi ra.
Nhìn thấy hắn rời đi, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu không khỏi nhớ tới cái bộ dáng lúc trước khi hắn khiến hai người phải gọi "Thắng ca", mỉm cười.
Phàm Vũ đứng lên, nói:
- Vũ Hạo, ngươi nghỉ ngơi đi. Lão sư chưa từng dặn dò gì nhiều, ngày mai cứ làm theo khả năng, an toàn trên hết, ngươi quan trọng với Sử Lai Khắc chúng ta ra sao, ngươi biết rõ nhất.
- Dạ, lão sư. Ta tuyệt đối không khinh địch nữa.
Hoắc Vũ Hạo dựng thẳng người định đi theo tiễn, lại bị Phàm Vũ phất tay ngăn lại, Hòa Thái Đầu cũng vẫy chào Hoắc Vũ Hạo, yên lặng cùng với Phàm Vũ rời đi.
Hoắc Vũ Hạo kéo thân thể mỏi mệt miễn cưỡng khoanh chân ngồi, lúc này không thể ngủ, nếu vậy cực khổ hôm nay sẽ rất lãng phí. Chỉ có đi vào trạng thái tu luyện từ từ khôi phục thể lực, mới có thể dung hợp những thu hoạch trong chiến đấu hôm nay vào bản thân.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại đột ngột vang lên. Bởi vì đã rất mệt mỏi, Hoắc Vũ Hạo cũng không dùng Tinh Thần Tham Trắc, nghĩ rằng lão sư hoặc nhị sư huynh trở lại, nên cũng chỉ đơn giản đi ra mở cửa phòng.
Ngoài cửa không phải Phàm Vũ, cũng không có Hòa Thái Đầu, mà là một cô bé dáng người cân xứng, chính là vị hồn đạo sư thứ ba bị hắn đánh bại: Chiến Hồn Vương hệ hồn đạo thực khống Na Na.
- Sao lại là ngươi?
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, nhưng cũng không cảnh giác quá nhiều. Oán linh của Na Na vẫn còn trong cơ thể hắn, chỉ cần hắn muốn, tùy lúc đều có thể khiến cô bé không cử động được.
- Ta vào được không?
Na Na nhíu mày nói. Nàng tuy rằng không đẹp lắm, nhưng anh khí hiếm có khiến nàng cũng là một nhân vật phong vân, nhất là thân hình nữ tính khá chuẩn và mềm mại, mông hình vưu mĩ.
Hoắc Vũ Hạo mở cửa, làm động tác mời vào.
Na Na đi vào phòng, Hoắc Vũ Hạo cũng không đóng cửa lại. Cô nam quả nữ trong phòng kín giữa đêm thế này thực sẽ không tốt chút nào, vẫn nên mở cửa tốt hơn.
- Có chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo mệt mỏi, đi thẳng đến ghế dựa ngồi xuống.
Na Na đột nhiên quay người lại:
- Câu này phải là ta hỏi mới đúng a! Thực ra ngươi đã làm gì ta? Vì sao lại có thể khống chế cơ thể của ta?
Vừa nói, ánh mắt nàng tràn ngập oán hờn.
Sau khi bại dưới tay Hoắc Vũ Hạo, nàng vẫn còn rất áp lực, cho đến khi ngày thi đấu kết thúc, vẫn còn lặng lẽ theo sau đến đây. Nhưng vì bên cạnh Hoắc Vũ Hạo còn có nhiều người khác, nên khó mà đến chất vấn, đành đợi ở bên ngoài ký túc xá. Đến khi nàng thấy Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu rời khỏi phòng, mới dám đến gõ cửa.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Nếu không có việc gì khác, xin cứ tự nhiên rời khỏi, ngày mai ta còn phải thi đấu luận bàn nhiều trận nữa.
Na Na cả giận:
- Ngươi có gan làm không có can đảm nhận ư?
Hoắc Vũ Hạo nhíu chặt lông mày, giọng nói lại trở nên lạnh lùng:
- Ta làm cái gì? Phóng thích oán linh chính là ngươi, trong luận bàn hạ sát thủ với ta cũng là ngươi, bây giờ ngược lại ngươi đến chấn vấn ta? Thật là nực cười, mời về!
- Ngươi...
Na Na còn muốn phát tác nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại được. Hàm răng khẽ cắn môi xinh xắn:
- Ngươi cuối cùng muốn ta làm gì? Ta có thể cảm nhận được, oán linh của ta phóng ra bị ngươi giam cầm, ngươi trả linh hồn cho ta.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc, không ngờ phán đoán của nàng lại có thể sắc bén đến vậy.
Na Na tiếp tục nói:
- Đừng có giả vờ là không phải ngươi làm. Nếu lúc đó oán linh của ta bị tiêu tán hoặc là bị ngươi hủy diệt, ta nhất định sẽ bị thương nặng, nhưng đến giờ này ta vẫn không có việc gì. Cơ thể đôi khi lại mất khống chế, vậy thì tất nhiên là ngươi đã làm gì đó với linh hồn của ta. Trả linh hồn cho ta!
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt cười:
- Hay, cho dù là ta làm, Vì sao ta phải trả cho ngươi? Ngươi suýt nữa giết ta, dựa vào cái gì mà bắt ta phải làm cái này cái nọ?
- Ngươi... ta sẽ tố cáo ngươi với học viện
Na Na phẫn nộ.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay làm cái động tác trục khách
- Xin cứ tự nhiên. Chỉ cần có người tin ngươi là được. Mà ta nghĩ dù cho có người tin, ngươi cũng làm gì có chứng cớ nào chứ? Linh hồn gì đó với hồn sư mà nói quả thật là huyền diệu mơ hồ, quả thật ngay cả Phong Hào đấu la cũng chưa dám vỗ ngực dám nói hiểu rõ linh hồn. Huống chi, ai có khả năng kiểm tra linh hồn của ngươi xem có ở trong người ta hay không chứ?
Na Na sắc mặt đại biến, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh vô tình, bèn chậm rãi đi ra cửa.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng cười thầm, ban ngày dọa ta sợ tới mức lạnh người, bây giờ phải dọa cho cô nàng một phen, coi như xả giận. Bất quá, hắn đúng là vẫn mềm lòng. Có lẽ sau khi thi đấu kết thúc, cũng nên trả linh hồn lại cho nàng.
Na Na đi rất chậm, khi nàng đến cửa, đột nhiên ngừng lại, không bước ra ngoài, mà một tay đóng cửa phòng lại.
- Hả? Ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo giật mình đứng dậy, dù cho hắn đang rất mệt mỏi, nhưng hồn lực vẫn sung túc ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa oán linh của Na Na vẫn còn bị hắn khống chế.
Na Na xoay người, hai hàng thanh lệ chảy dài trên má, thân thể thoáng run rẩy, bóng người chợt trở nên hư ảo một chút. Ngay sau đó, trang phục trên người nhẹ nhàng lặng lẽ rơi xuống, lộ ra một thân hình xinh đẹp mềm mại.
Hoắc Vũ Hạo nháy mắt ngây dại, sửng sốt.
- Ngươi...
Hoắc Vũ Hạo giật mình nhìn nàng chăm chăm. Hiện ra trước mắt hắn, một mỹ nữ mềm mại yếu đuối với thân hình hoàn mỹ, cực kỳ giống những phù điêu mỹ nhân được các điêu khắc gia tạc nên. Không thể ngờ, Na Na về phương diện cơ thể khó ai sánh bằng, trên người không một vết sẹo, da thịt nõn nà bóng loáng, tuy không phải trắng như bông, nhưng nhìn rất khỏe mạnh ngập tràn sức sống.
Vòng eo mảnh khảnh rất uyển chuyển, đường cong kéo dài vòng qua mông xuống bắp đùi, Hoắc Vũ Hạo thấy rõ cặp mông tròn lẳng đầy đặn xinh đẹp như hoa.
Hoắc Vũ Hạo thật sự không dám tiếp tục nhìn xuống, hắn một thiếu niên 15 tuổi, đối với những việc nam nữ tỉnh tỉnh mê mê rất tò mò, hắn từng cảm nhận được cái vẻ đẹp nữ tính hoàn hảo trên người Mã Tiểu Đào, nhưng năm đó cũng còn nhỏ lắm. Hai năm nay, hắn cũng đã đến tuổi dậy thì, phương diện sinh lý tự nhiên cũng phát triển không ít.
Kinh hoảng, chật vật xoay người, Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi mau mặc quần áo vào, làm như vậy còn ra cái bộ dáng gì nữa!
Na Na hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Ta biết ngươi là thiên tài của học viện Sử Lai Khắc, ta không có vật gì quý giá đủ để chuộc lấy linh hồn của ta trở về, chỉ có thân thể trong trắng này, chưa từng bị nam nhân khác chạm vào, chỉ cần ngươi đồng ý trả lại linh hồn cho ta, ta sẽ lấy thân báo đáp...
- Ta...
Hoắc Vũ Hạo vô cùng bất ngờ trước kết quả của sự việc này như vậy, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
- Ngươi mặc quần áo, lập tức rời khỏi. Sau khi giải đấu chấm dứt, ta sẽ trả lại linh hồn cho ngươi.
Hoắc Vũ Hạo gian nan vội vàng nói.
Na Na sửng sốt một chút, nàng lúc này mới có phản ứng, Hoắc Vũ Hạo đối với mình dường như rất e thẹn, lại có dáng vẻ chật vật như thế, còn đâu hình ảnh vạn chúng chú mục, tư thế ngạo nghễ coi người bằng vung, khiêu khích vạn người đối chiến, lại có thể chiến 30 trận liên tiếp bất bại?
Bởi vì trong trận đấu Hoắc Vũ Hạo biểu hiện quá cường thế, trong lòng các đệ tử nhiều người đã biến hắn thành thần tượng, thành mục tiêu phấn đấu. Trong mắt họ, Hoắc Vũ Hạo đã trở thành một cường giả, chẳng ai còn nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên 15 tuổi.
Gương mặt đỏ lựng, Na Na vội vàng mặc lại quần áo.
Hoắc Vũ Hạo lúc này thực xấu hổ, hắn chỉ cảm thấy cái mũi của mình nóng hổi, dường như máu từ đâu đều tập trung chảy lên đó. Hơn nữa, hắn cũng không dám dùng Tinh Thần Tham Trắc kiểm tra xem Na Na mặc quần áo vào chưa, dù sao nếu làm vậy, hình ảnh lập thể của Na Na cũng sẽ thể hiện đầy đủ a!
- Xong rồi
Na Na nhẹ giọng nói.
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới thở dài mừng rỡ, quay đầu khẽ thăm dò nhìn thoáng một chút, biết nàng đã mặc lại quần áo đầy đủ, lúc này mới xoay lại, gương mặt vẫn nóng ran, đặc biệt là cái mũi, máu cứ thản nhiên chảy ra. Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy tay che lại, nhưng vẫn bị Na Na thấy được.
- Ha ha ha ha ha.......
Na Na nhất thời bật cười lớn
- Ngươi đi nhanh đi.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói. Hắn đang cố gắng loại bỏ cái cảnh tượng vừa nãy ra khỏi đầu.
Na Na rõ ràng đã không còn tức giận như lúc mới tới
- Ngươi thật sự chắc chắn trả linh hồn cho ta? Sao không phải là bây giờ, mà phải đợi thi đấu kết thúc?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Bởi vì ta phải bảo đảm ngươi hai ngày tới sẽ không trở lại làm phiền ta, đi đi đi.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình trả lời lộn xộn.
Na Na ngắm hắn thật lâu:
- Hy vọng ngươi sẽ làm đúng như ngươi nói, dù sao ta cũng không có gì đền cho ngươi, nếu ngươi đổi ý, còn muốn thân thể ta, cứ đến gặp ta nói một tiếng là được.
Hoắc Vũ Hạo mặt đỏ rực, máu mũi không thể kềm chế phun trào.