Cuối cùng, hai người càng lúc càng hăng hái không biết mệt mỏi tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo. Thật sự không thể trêu vào, Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể tận lực né tránh. Dù sao bọn họ cũng không thể động thủ ở Minh Đức Đường, do vậy Hoắc Vũ Hạo nghiên cứu cho đến khuya mới về ký túc xá. Cuối cùng cũng giảm được một ít phiền toái.
Nhưng quan hệ ba người lại xem như đánh nhau kết bằng hữu. Hoắc Vũ Hạo ở Học viện Nhật Nguyệt cũng không có nhiều bằng hữu, dĩ nhiên mặt ngoài hắn cũng không tỏ rõ.
Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần đánh cũng lựa lúc, Hòa Thái Đầu có vẻ đi cùng với Hoắc Vũ Hạo liên thủ hai đối hai, bọn họ cũng không dại. Bọn họ am hiểu cận chiến, chỉ thích so đấu chiến kỹ Quân Lâm Thiên Hạ của Hoắc Vũ Hạo.
Hòa Thái Đầu lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải hai người bọn họ, hai người này mà vui mừng cái nổi gì? Đau khổ thì đúng hơn. Hai vị, hôm nay chúng ta có chính sự, không bồi tiếp a!
Hắn nhanh chóng kéo sư đệ bỏ đi.
Hoắc Vũ Hạo ước gì rời xa hai tấm da trâu này càng xa càng tốt, bây giờ tuyệt đối cam tâm tình nguyện chạy theo Hòa Thái Đầu.
Kinh Tử Yên chắn ngang, cười tủm tỉm. Quý Tuyệt Trần ác hơn, trực tiếp tháo xuống Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm đeo sau lưng.
Kinh Tử Yên cười hì hì:
- Gặp lại tức là có duyên. Vũ Hạo, mấy ngày rồi cũng không tìm ngươi, hôm nay vô tình chạm mặt, thuận tiện luận bàn một phen đi, hôm nay ta rất hứng thú.
Hoắc Vũ Hạo bộ mặt nhăn nhó:
- Mới hôm qua còn khổ chiến với hai vị một hồi, mà nói là mấy hôm? Các ngươi cho ta chút không gian tự do được không? Ăn trưa xong rồi ta tìm các ngươi.
Quý Tuyệt Trần nắm chặt Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm chỉ thẳng Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Đánh bại ta. Cho ngươi không gian.
- Ngươi......
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt nghiến răng
- Quý Tuyệt Trần, ta sợ ngươi sao, coi chừng ta đập ngươi bò dậy không nổi luôn bây giờ.
Kinh Tử Yên cười khoái trá:
- Không sao không sao, ta sẽ lo cho hắn, đừng nể mặt ta, cứ đập hắn thoải mái, nếu mà sau đó còn đủ sức, thì chơi với ta một chút nhé.
Hòa Thái Đầu xoay tròn đôi mắt, giữ chặt Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Tiểu sư đệ. Ngươi thật đúng là ngu a! Không thể trêu, chúng ta không chạy được sao? Đi!
Nói xong, một tay ôm hông Vũ Hạo, khiêng hắn lên, xoay người ném Hoắc Vũ Hạo vào Không trung.
Hai huynh đệ ăn ý ra sao chứ, Hoắc Vũ Hạo đang ở không trung, cuộn mình liền khởi động hồn đạo thôi tiến khí, ánh sáng lóe lên, thân hình như tên bắn phóng tới cổng trường. Hắn bất chấp quy định của Học viện Nhật Nguyệt không cho phép sử dụng hồn đạo khí trong trường ngoại trừ Thí Luyện trường.
Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên không ngờ Hòa Thái Đầu lại giúp một tay, động tác cả hai đều giật mình chậm lại. Cả hai không phải là người dễ buông tha, dĩ nhiên đuổi theo. Cả hai đều là cường giả Hồn Đế, phối hợp cũng khá ăn ý với nhau.
Quý Tuyệt Trần không có hồn đạo thôi tiến khí, đừng lo, Kinh Tử Yên có a!
Kinh Tử Yên lắc mình ra sau Quý Tuyệt Trần, hồn đạo thôi tiến khí cấp 6 phát động, lực bùng nổ cường đại đẩy hai người đuổi theo Hoắc Vũ Hạo.
Nửa năm của Quý Tuyệt Trần tiến bộ không nhỏ, tốc độ cao nhưng hắn vẫn có thể nắm chắc kiếm trong tay, phóng ra kiếm ý sắc bén. Dĩ nhiên cả hai cũng chẳng xem cái quy định kia vào đâu.
Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng bay sớm hơn, dù chỉ sử dụng hồn đạo thôi tiến khí cấp 5, nhưng uy thế ở số lượng nhiều hơn. Bốn cái sau lưng tùy ý phát động, chẳng những đi nhanh hơn, mà còn khá linh hoạt khi đổi hướng.
Nhanh chóng vọt tới cổng trường, thủ vệ cổng nhìn thấy hắn tốc độ quá cao, cũng không can đảm ra ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn lao ra. Bất quá, chuông báo động của học viện theo đó cũng réo lên inh ỏi.
Ra khỏi công, Hoắc Vũ Hạo lại mờ mịt. Bởi vì hắn không biết kế tiếp nên đi đâu. Chạy đâu bây giờ? Hai người kia tốc độ không kém, kéo dài thì khó mà chạy thoát a! Hơn nữa, chạy có vẻ như không bằng chiến, chủ ý của nhị sư huynh rõ ràng là quá tệ a.
Hắn lao ra khỏi cổng, Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần cũng nhanh chóng lao theo. Lúc Hoắc Vũ Hạo giảm tốc, chuẩn bị quay đầu quyết thắng bại, một âm thanh trong trẻo phẫn nộ với sát khí sắc bán vang lên
- Ai dám đả thương hắn!
Luồng kim quang mãnh liệt pha lẫn lam sắc huyễn lệ như pháo hoa bùng nổ, hóa thành vô số điểm sáng trên không trung tung hoành ngăn cản Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần.
Quý Tuyệt Trần vốn đang dùng kiếm ý nhắm vào Hoắc Vũ Hạo, đột nhiên bị công kích, theo bản năng phát động chỗ cường thế của mình.
Kiếm ý sắc bén ngang trời vạch qua, kiếm ý đi qua, mơ hồ có kiếm quang màu đen chém tới, càng ra xa càng phóng lớn, đâu đó có thêm tiếng long ngâm truyền ra.
Những đốm kim quang gặp kiếm ý cường đại, nhất thời bị chém đứt, thế nhưng rất quỷ dị, nó không hề tán loạn, mà bám vào trên kiếm ý bén ngót của Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm. Lúc một trảm của Quý Tuyệt Trần kết thúc, thân kiếm cũng dính một kim quang cầu đường kính đến một xích. Một tiếng nổ kịch liệt tràn ngập khí tức quang minh bùng lên.
"Ầm ——"
Sóng khí màu vàng chấn cho Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên bay ngược lại, khí tức quang minh nồng đậm khuếch tán. Thậm chí sóng xung kích khiến cho hai người bị thương không nhẹ, khó có thể tiếp tục truy kích Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo đâu rồi? Hắn lại như trúng phải hồn kỹ hóa đá của ai đó, rơi xuống đất, đứng im không nhúc nhích. Đôi mắt Linh Mâu chăm chú nhìn về một hướng, chính là chỗ kim quang kia xuất hiện.
Hào quang lam kim huyễn lệ lóe ra trên không, dưới ánh mặt trời, lại khiến nó huyền ảo đến cực độ. Mái tóc dài màu lam xõa trên vai, khuôn mặt anh tuấn khiến người khác phải nín thở ngắm nhìn. Dù chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận nét lạnh lùng trong đó.
Một đôi cánh xanh lam phe phẩy sau lưng, kim văn lóe ra như ẩn như hiện, như những mặt trời bé con khảm lên đôi cánh xinh đẹp. Một vàng, hai tím, hai đen, năm hồn hoàn hào quang lóng lánh.
Quý Tuyệt Trần ở Học viện Nhật Nguyệt còn có một cái biệt danh: đệ nhất suất ca. Có điều tính cách quá lạnh lùng, chưa bao giờ cười đùa với ai. Không ít nữ sinh trong học viện đàm luận đều bảo hắn phí mất một vẻ anh tuấn. Nhưng dung mạo người vừa xuất hiện so với Quý Tuyệt Trần chỉ hơn không kém.
Đều anh tuấn, khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Dáng người thon thả dong dỏng cao, thiếu một chút nghiêm nghị, lại thêm một phần hiền hòa. Làn da trơn láng trắng nõn, ánh mắt linh động. Chưa làm gì đã toát ra một khí thế xuất trần cao quý, hẳn nhiên dễ dàng lấy mấy trái tim nữ nhi.
Kinh Tử Yên cũng xem như là một cô gái không xem trọng bề ngoài, nhưng nam tử anh tuấn vô bì trước mắt cũng khiến nàng há mồm.
Quý Tuyệt Trần hai mắt híp lại, vì đối phương tản ra khí tức mạnh mẽ, khiến kiếm ý phóng ra càng thêm mãnh liệt.
Đôi cánh ngân lam, lại có hoa văn kim sắc, khuôn mặt anh tuấn, lại vì Hoắc Vũ Hạo ngăn cản truy kích. Đúng vậy, hắn chính là "chuyện vui" mà Hòa Thái Đầu nói khi nãy.
- Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo từ trong ngây dại thốt lên, chỉ thấy trong não loạn một hồi, trong mắt lại trào ra cái gì ươn ướt mà mông lung.
Hắn dùng hồn đạo thôi tiến khí tăng tốc cực hạn vọt lên không, ôm chầm lấy "hảo huynh đệ" ngàn dặm xa xôi đến thăm hắn.
Vương Đông bị Hoắc Vũ Hạo bất ngờ ôm lấy, tâm tình cũng kích động, nhưng vẫn giữ bình tĩnh
- Vũ Hạo, lui địch trước nói sau.
Đối địch? Hoắc Vũ Hạo ngây người một chút, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt cảnh giác của Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên. Trên mặt cũng toát ra thần sắc nghiền ngẫm. Bình thường bị hai vị nầy phiền chịu không thấu, hay là hôm nay nhân dịp này quét dọn luôn một lần đi, hê hê.
- Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, các ngươi không phải vì cớ ta không có người liên thủ đối chiến mà hậm hực sao? Hôm nay có cơ hội rồi, đây là huynh đệ ta: Vương Đông. Hôm nay chiến hai đấu hai, tuyệt đối không sử dụng hồn đạo khí, dám tới không?
Kinh Tử Yên thản nhiên cười:
- Tốt! Sử Lai Khắc tới à. Đúng lúc để cho chúng ta lấy mặt mũi một chút cho học viện.
Quý Tuyệt Trần là loại người trước sau như một, đơn giản dễ hiểu, ánh mắt sáng quắc quan sát Vương Đông, Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm nắm chắc trong tay, kiếm ý đề thăng, quát lên:
- Đến đây đi.
Trong giới hồn sư, Quý Tuyệt Trần quả là tuyệt vời của tuyệt vời, hắn hoàn toàn là tự học hồn kỹ chiến kỹ để tu luyện, có thể hoàn toàn so sánh được với hồn sư hiếm thấy võ hồn song sinh. Hắn đều lấy hồn hoàn để tăng phúc hồn lực bản thân, rồi mới phối hợp chiến kỹ, hắn chính là hồn sư cận chiến mạnh nhất mà Hoắc Vũ Hạo từng gặp.
Hoắc Vũ Hạo có thể dùng Quân Lâm Thiên Hạ đánh thắng, nhưng chân chính thực lực đánh nhau, hồn lực chênh lệch, nhất định sẽ ở thế hạ phong.
Có điều Quý Tuyệt Trần chưa bao giờ tận dụng lợi thế đó, lúc nào tỷ thí với hắn đều hạn chế hồn lực, thu lại ở mức tương đương tu vi của Hoắc Vũ Hạo, và gần như so đấu quyền ý với kiếm ý là chính, thành ra Hoắc Vũ Hạo hầu như đều dễ dàng thắng lợi.
Nhưng Vương Đông xuất hiện, lại khiến Quý Tuyệt Trần cảm thấy một áp lực khó hiểu, nhất là khi Hoắc Vũ Hạo ở trên không trung cùng với Vương Đông đứng chung một chỗ, khí chất của hai người dường như đều thăng hoa một cách kỳ lạ, giống như hai khối nam châm trái cực, lại hút lấy nhau, hòa hợp thành một chỉnh thể.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều đã hạ xuống mặt đất. Tay trái Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay phải Vương Đông, hai người liếc nhìn nhau, một cảm giác ăn ý hài hòa dâng lên trong lòng. Hồn lực chảy xuôi, Hạo Đông lực hai năm xa cách rốt cuộc nối lại liền lạc, mang đến kinh hỉ không nhỏ cho cả hai.
Kinh Tử Yên cười tủm tỉm:
- Hai đứa con trai các ngươi lại nắm tay nhau thân ái thế a? Thật là xấu hổ quá đi đó mà. Đừng có lãng phí tài nguyên đó nha.
Vương Đông ngạc nhiên khó hiểu:
- Cái gì mà lãng phí tài nguyên?
Kinh Tử Yên cười nói:
- Trai đẹp vốn đã ít, cả hai lại cùng ở một chỗ, thế thì các tiểu cô nương cùng tuổi các ngươi phải làm sao bây giờ?
Vương Đông nghe nàng nói thế, khuôn mặt anh tuấn chợt đỏ lựng, nhưng ngay lúc đó Hoắc Vũ Hạo lắc mình chắn trước người nàng.
Kinh Tử Yên đang nói chuyện, nàng vẫn bước từng bước nhỏ đi tới, Hoắc Vũ Hạo hiểu nàng khá rõ. Nhìn thì có vẻ già một chút, nhưng thực ra vị học tỷ này còn chưa đến 30 tuổi, cũng không dễ đối phó, đối với nàng thực ra không có cái quy định nào ràng buộc cả.
Quả nhiên, cơ hồ ngay lúc Hoắc Vũ Hạo chắn ngang che Vương Đông, trên người Kinh Tử Yên bốc lên một đám sương tím đậm đặc, hoàn toàn che kín cô nàng trong đó.
Hoắc Vũ Hạo đối với chiến thuật của nàng phải nói là vô cùng quen thuộc, băng tinh nháy mắt bao trùm cơ thể.
Quả nhiên, một cái bóng đen cùng lúc đó lao ra từ sương tím, mục tiêu không phải Hoắc Vũ Hạo, mà xảo quyệt chính là vẽ một đường cong đánh thẳng đến Vương Đông đang ở phía sau.
Một kích bất ngờ, nhưng có Tinh Thần Tham Trắc, cái đám sương khói mê hoặc của Kinh Tử Yên hầu như chẳng có cái gì tác dụng với hắn, nhưng hầu như lần nào đối chiến, nàng cũng phóng thích nó ra không hề biết mệt, thực là khiến Hoắc Vũ Hạo nói không nên lời.
Sương tím dày đặc cùng lúc quét qua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, phương thức chiến đấu cũng là khống chế cường công như Vũ Hạo. Nàng tuy không phải võ hồn song sinh, nhưng lại chính là một hồn đạo sư cận chiến. Dùng chính võ hồn của mình để khống chế, còn hồn đạo khí tiến hành cường công. Nhìn nàng 30 tuổi mới là hồn đạo sư cấp 6 mà coi thường ư, trong giới hồn đạo sư cấp 6, nàng chính là kẻ đứng đầu với năng lực thực chiến. Dĩ nhiên cũng vì Quý Tuyệt Trần thì không tính là hồn đạo sư.
Hoắc Vũ Hạo tay trái vồ tới bóng đen kia, hào quang đại phóng, một tầng hào quang bích lục từ thân thể phát ra, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Kinh Tử Yên có hồn kỹ thứ nhất là Huyễn Yên, hồn kỹ thứ hai Ngưng Yên. Huyễn Yên tác dụng chủ yếu là mê hoặc, ảnh hưởng tầm mắt đối thủ, còn có tác dụng giảm khả năng cảm giác. Ngưng Yên lại khiến cho sương khói trở nên kết dính, ảnh hưởng tốc độ và sức phán đoán. Cả hai đều là những hồn kỹ khống chế quần thể không tồi. Lúc này nàng đang cùng lúc dùng cả hai.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không thể để nàng khống chế được mình, Vương Đông đã đến, làm cho tinh khí thần của hắn đều đạt được trạng thái phấn khởi nhất trong 2 năm qua, chiến ý cao ngất không khi nào sánh bằng, vừa xuất là tung ngay tuyệt chiêu.
Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt giải phóng Vĩnh Đông Lĩnh Vực.
Phạm vi 30m vuông nháy mắt hóa bích lục, sương khói của Kinh Tử Yên phóng ra đều đóng lại, thậm chí là hạt sương nhỏ nhỏ nhất, mỗi một tia hồn lực trong đó đều đóng băng, cứ thế rơi xuống tan mất.
Hoắc Vũ Hạo hiểu biết chiến thuật của Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần, hẳn nhiên họ cũng không lạ gì hắn. Ngay khi bích quang phát ra, một luồng kim quang từ trên người Kinh Tử Yên cũng phát tán, hồn đạo hộ tráo cấp 6.
Hồn đạo hộ tráo cấp 6 lập tức đóng một lớp băng tinh trong suốt trên bề mặt, cấp tốc tiêu hao hồn lực của Kinh Tử Yên, nhưng vẫn chưa thể khiến nàng bị đóng băng, nháy mắt lui thoát được, còn ném ra 10 cái bóng đen quăng tới Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay trái chính xác chụp một cái bóng đen đánh úp Vương Đông, chính là một kiện hồn đạo khí cận chiến của Kinh Tử Yên, Bạo Liệt Cửu Tiết Tiên.
Cái món đồ chơi này có một năng lực đặc biệt, khi va chạm sẽ sinh ra một chấn động tần số cao, bất kỳ thứ gì bị quất trúng sẽ nổ mạnh. Quất trúng người, trong tình huống không có phòng hộ thậm chí nổ cả da thịt. Bất kể năng lực phòng ngự của hồn sư hay hộ tráo của hồn đạo sư, Bạo Liệt Cửu Tiết Tiên đều có năng lực công phá rất mạnh.
Hoắc Vũ Hạo tuy nhanh chóng phát động Băng Hoàng Hộ Thể nhưng cũng la lên đau đớn một chút, thực là ăn không ít khổ, mảnh băng nổ văng khắp chỗ, thậm chí tạo thành vết thương trên da và cơ thịt.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo dùng tay chụp Bạo Liệt Cửu Tiết Tiên, Kinh Tử Yên cũng giật mình. Trước đây, lúc nào Hoắc Vũ Hạo cũng dùng Quỷ Ảnh Mê Tung để né tránh.
Tay trái được bao trùm trong băng tinh, chụp trúng phía trên sợi roi, bạo chấn mãnh liệt nổ đùng trong tay, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn vững vàng nắm lấy Bạo Liệt Cửu Tiết Tiên, không có nửa phần thả lỏng. Mu bàn tay có một phần bị nổ tung cả băng tinh, lộ ra làn da như ngọc.
Trong phạm vi Vĩnh Đông Lĩnh Vực, dù Kinh Tử Yên đã phóng thích hồn đạo hộ tráo cấp 6, nhưng hồn lực tiêu hao cũng rất lớn, không thể nào liên tục chịu đựng, mà hồn kỹ lĩnh vực cường đại của Hoắc Vũ Hạo không hề chấm dứt sau khi phóng ra, nó có thể liên tục tác dụng trong một thời gian, nhất là có Hạo Đông lực duy trì, hắn chẳng cần lo lắng.
Lúc này, hai tay Vương Đông đặt sau lưng hắn, đôi cánh tay hoàn toàn hóa thành màu vàng.
Hoàng Kim Chi Mang tả tí cốt, quang Chi Phá Ma hữu tí cốt, phụ trợ năng lực toàn diện bùng nổ, Hoắc Vũ Hạo chẳng những được Hạo Đông lực duy trì, tốc độ hồi phục hồn lực lại còn tăng cao nhiều lần.
Nhưng đây là một trấn đấu 2 vs 2, ngay khi Kinh Tử Yên buông tay khỏi Bạo Liệt Cửu Tiết Tiên để tránh khỏi Vĩnh Đông Lĩnh Vực, kiếm si Quý Tuyệt Trần huy động Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm.
Một động tác đơn giản cực kỳ như xưa tới nay: trảm.
Quý Tuyệt Trần giẫm nát mặt băng lướt tới Hoắc Vũ Hạo. Chỗ cường đại nhất của hắn chính là cực kỳ chuyên tâm, bất kỳ tình huống nào ra tay cũng đều có kiếm ý. Người chưa tới, kiếm ý sắc bén đã phóng đến cực hạn, ngay cả Vương Đông sau lưng Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy khí tức sắc bén như muốn chẻ đôi cơ thể mình.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, tâm ý tương thông.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng lúc mỉm cười. Đã hai năm không bày ra một màn trình diện huyễn lệ này rồi.
Vương Đông tay đang đặt trên lưng hắn liền chuyển thành ôm, cả người dán sát vào lưng Hoắc Vũ Hạo.
Vừa mới lui, chuẩn bị vận dụng hồn kĩ phát động công kích, Kinh Tử Yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi trố mắt há mồm sửng sốt. Hai cái tên nhóc này thật không phải đang.... aaa.... cái này.... nó đang....
Nhưng ý tưởng quái dị trong lòng Kinh Tử Yên nhanh chóng hóa thành rung động.
Khi cánh bướm lam của Vương Đông giang ra, những cặp mắt ở đây đều cảm thấy hoảng hốt.
Nãy giờ họ đang chiến đấu chính là cổng học viện, không thể nào tránh khỏi nhiều người chú ý. May là đang thời gian nghỉ, hầu như chỉ có bọn thủ vệ quan chiến. Bọn họ đang nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cái bọn phá hoại nội quy học viện, nhưng khi kiếm ý khủng bố của Quý Tuyệt Trần xuất hiện, và Điệp Thần Trảm cường hãn của Vương Đông kia bùng nổ, họ vẫn đủ thông minh để không làm chuyện ngu xuẩn!
Hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo ở phía trước tỏa ra ánh kim sắc nhàn nhạt. Sau lưng là Vương Đông với cánh bướm xinh đẹp mở ra, phóng ra võ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp.
Cả hai ôm nhau, võ hồn tự động giải phóng, phạm vi đường kính 100m sáng bừng lên, một luồng sáng đặc biệt bùng phát từ cơ thể hai người.
Đang trảm xuống, Quý Tuyệt Trần bất giác phát hiện, mục tiêu vẫn đang nằm trong sự tập trung cao độ của hắn lại đột ngột biến mất. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rõ ràng còn đứng ở nơi đó, nhưng lại có cảm giác rất mơ hồ hư ảo, kiếm ý sắc bén cực hạn của hắn cũng bị kềm hãm, tốc độ cũng chậm đi nửa nhịp.
Quang mang kỳ lạ tỏa ra tràn ngập, ba màu lam - tử - kim thần kỳ sáng bừng lên. Khí tức quang minh dày đặc, rất nhiều dao động hồn lực kỳ dị.
Sau lưng Vương Đông, một quang ảnh khổng lồ, một con Quang Minh Nữ Thần Điệp hoàn chỉnh.
Sau lưng Hoắc Vũ Hạo, một ảo ảnh con mắt dựng thẳng đứng, toàn bộ con mắt hiện ánh vàng, nhưng tròng mắt lại toát ra ánh tím.
Trên không trung, hai quang ảnh nháy mắt dung hợp, Linh Mâu chợt trở nên thâm thúy, hóa thành tử lam sắc, kim sắc hoàn toàn thu liễm.
Quang Minh Nữ Thần Điệp khi chạm đến Linh Mâu lại kịch liệt bốc cháy, thiêu đốt chính nó với luồng lửa sáng màu kim lam.
Cuối cùng, dường như cả hai trải qua một vòng trái đất, nhưng cũng như nháy mắt dung hợp, hai quang ảnh khổng lồ hợp lại ngay trên đỉnh đầu của hai tên con trai.
Phút chốc, hồn lực dung hợp thành Hạo Đông lực phun trào như suối, thiêu đốt Quang Minh Nữ Thần Điệp, đôi cánh bướm diễm lệ rỗng mở, chậm rãi bao lấy quang ảnh Linh Mâu. Ảo ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp mờ dần rồi biến mất, còn Linh Mâu lại phát ra tia sáng màu lam kim mãnh liệt.
Ngọn lửa lam kim huyền ảo trong Linh Mâu tràn ra ngoài, rơi xuống bao bọc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Con mắt Linh Mâu thật thâm thúy, thu hút nhìn sâu vào nó như một thế giới vô tận. Ba màu lam, tím, vàng xoắn vào nhau đột ngột phóng ra như điện xẹt.
Hào quang ba màu phóng một đường thẳng tắp. Nơi nó lướt qua, cây cối hóa thành hư vô, ánh sáng ngọc như thuở hồng hoang xa xưa, đọng lại một con đường mê ly huyền ảo và không gian vặn vẹo méo mó.
Kiếm của Quý Tuyệt Trần, hay chính xác hơn là kiếm ý của hắn, xưa nay kiếm đã rút chưa bao giờ thu về không. Kiếm ý đã xuất, thế công tuyệt không thay đổi.
Hoắc Vũ Hạo biết hắn rất rõ, lại còn năng lực Tinh Thần Tham Trắc khó ai bì kịp. Luồng sáng huyền ảo kia rộng chừng 5m hơn, lại kéo dài thẳng tắp hơn 100m, chạm đến tường học viện mới thôi.
Thân ảnh Quý Tuyệt Trần cũng bị luồng hào quang ba màu như sao chổi ấy bao trùm nuốt mất. Tư thế lao lên không đổi, nhưng kiếm ý khi bị hào quang bao trùm nháy mắt đã biến mất.
Hào quang ba màu tản đi, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại xuất hiện trong tầm mắt Kinh Tử Yên. Dù cho lúc này Vĩnh Đông Lĩnh Vực đã không còn tác động nữa, nhưng Kinh Tử Yên lại hầu như quên đi không phát động tấn công tiếp.
Nàng quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Cái... cái lúc nãy ta nhìn thấy là cái gì? Một luồng sáng rộng tới 5m, cao hơn 3m, lại kéo dài thẳng hơn 100m. Quang trụ ba màu lam, tím, vàng. Trời ạ! Đây là cái hồn kỹ cấp bậc gì? Cái này hồn sư muốn tạo ra uy lực quy mô như thế có lẽ phải là Hồn Thánh, Hồn Đấu La trong trạng thái võ hồn chân thân mớ có khả năng đi.
Khiến nàng rung động hơn nữa, mặt đất luồng hào quang đi qua, để lại một cái rãnh sâu lấp lánh kim sắc cũng rộng đến 5m.
Xa xa, bức tường học viện cũng có nhiều chỗ vàng ánh lên. Hơn nữa, bức tường hợp kim tinh cương đang bị hòa tan với một tốc độ kinh khủng mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, khoét thành một cái lỗ to tướng. Cái chất lỏng sau khi hòa tan kia thực vô cùng quỷ dị.
Quý Tuyệt Trần cách Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông còn chưa tới 5m thì sao đây? Kiếm trong tay vẫn giữ thế trảm, có điều, Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm dường như có chút thay đổi, hóa hình. Thân kiếm mơ hồ toát ra một tia sáng kỳ dị.
- Đây là hồn kỹ gì? Không, đây là... võ hồn dung hợp kĩ!
Kinh Tử Yên thất thanh kêu lên, nàng đã hoàn toàn quên mất bản thân đang đứng giữa trận so đấu 2vs2.
Rung động mãnh liệt không chỉ có nàng, người bị quang trụ ba màu bao trùm lúc nãy, Quý Tuyệt Trần tuyệt đối rung động dữ dội hơn nữa. Cảm giác của hắn, đạo ánh sáng kia như là khí thế Quân Lâm Thiên Hạ được phóng đại 10 lần, tinh thần lực khủng bố trùng kích, khiến cho kiếm ý của hắn vừa xuất đã tan nát. Hơn nữa, pha lẫn trong đó là khí tức quang minh cường đại. Hắn cảm thấy Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm trong tay có vẻ mềm đi nhiều, kim loại ngoài vũ trụ này không ngờ lại có thể mang đến cảm giác mềm mại như thế. Hồn lực của hắn bị đánh trúng lập tức bốc hơi hết 50%, bản thân lại cảm thấy tinh thần hỗn loạn, ngay cả suy nghĩ cũng lúc có lúc không, căn bản không thể hành động.
Hoắc Vũ Hạo kéo tay Vương Đông, cả hai nhìn nhau cười, cùng cất tiếng nói:
- Rực rỡ, điêu tàn - Hoàng Kim Lộ.
Kinh Tử Yên thì thào lặp lại
- Hoàng Kim Lộ, hay cho Hoàng Kim Lộ.
Hơn ba giây đứng yên, thân thể Quý Tuyệt Trần run rẩy mạnh mẽ, rốt cuộc có thể hành động trở lại, nhưng trên người vẫn còn một tầng kim sắc bao phủ. Thân hình vừa động, quần áo trên người đều hòa tan.
Quý Tuyệt Trần không hề đứng lại, lắc mình một cái, mang theo một màu vàng rực rỡ biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ để lại một câu nói trong không trung.
- Hoắc Vũ Hạo, cả đời này, ta với ngươi không kết thúc.
Rung động trong mắt Kinh Tử Yên dần biến mất, gãi đầu, uy dũng thốt lên:
- Vũ Hạo, ngươi quả thực chính là một cái bảo tàng a! Có thể lấy ngươi làm mục tiêu theo đuổi, ta rất vinh hạnh. Tuyệt Trần nói rất đúng, từ nay về sau chúng ta sẽ mãi mãi theo ngươi.
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt:
- Dù sao, sau khi nhập học lại, vài tháng nữa cũng là chấm dứt kế hoạch trao đổi sinh, ta sẽ quay về Sử Lai Khắc. Có bản lĩnh thì cứ tới Sử Lai Khắc, bảo đảm với ngươi, muốn không dứt, ngươi sẽ có cả đống đối thủ.
Kinh Tử Yên hai mắt sáng rực:
- Đúng, chủ ý này rất tốt a! Thật ra, từ khi biết ngươi, ta rất hứng thú với Sử Lai Khắc của ngươi. Không được, ta phải đi tìm đường chủ xin làm trao đổi sinh lần tiếp theo.
Nàng lập tức xoay người bỏ chạy đi mất dưới ánh mắt tròn mắt dẹt và cái miệng nhét vừa quả trứng ngỗng của Hoắc Vũ Hạo, nháy mắt đã không còn thấy bóng.
Hoắc Vũ Hạo suýt chút nữa tự tát cho mình vỡ mồm
- Này, hai cái bộ da trâu này thật sự sẽ không theo chúng ta đến Sử Lai Khắc phải không?
Vương Đông liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, cười nói:
- Sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Nhìn các ngươi, có vẻ cũng không phải là địch nhân.
Hoắc Vũ Hạo cười méo mỏ:
- Bọn họ đều là những tên võ si, bình thường luôn quấn lấy ta để luận bàn. Hôm nay không may lại đụng phải họ. À mà nhị sư huynh, ngươi thật đúng là cho ta một cái chuyện vui thật to a!
Hắn xoay người ôm chặt lấy Vương Đông.
- Hảo huynh đệ của ta, gặp ngươi ta thực sự rất vô cùng vui vui á!
Lời nói trực tiếp tràn ngập tình cảm của Hoắc Vũ Hạo khiến cho Vương Đông bất chợt dâng lên một tầng sương mù trong mắt, cũng ôm chặt hắn, thì thầm:
- Ta cũng vậy.
Hòa Thái Đầu đứng bên cạnh tự khi nào, bất đắc dĩ cất tiếng nói:
- Được a! Hai huynh đệ các ngươi cứ mà thân mật với nhau đi, ta đi trước, lát nữa cùng nhau đi ăn cơm. Ta đi gọi Phàm Vũ lão sư đây.
Thì ra, sáng sớm hôm nay Vương Đông vùa tới học viện Nhật Nguyệt, lại bị chặn không cho vào. Hắn mới nhờ bọn thủ vệ đi gọi những trao đổi sinh học viện Sử Lai Khắc. Vừa lúc thấy Hòa Thái Đầu, cả hai đều vui mừng, sau đó Hòa Thái Đầu lại tạo nên một cái bất ngờ cho Hoắc Vũ Hạo.
Cho đến lúc này, những thủ vệ canh giữ cổng học viện Nhật Nguyệt mới bước tới, tổng cộng bốn người, người dẫn đầu vẻ mặt bất đắc dĩ gọi Vũ Hạo:
- Hoắc đồng học, việc ngươi làm lúc nãy là trái nội quy học viện a! Theo bọn ta đi làm bản kiểm điểm.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng buông Vương Đông, vừa muốn phân bua giải thích, thì Vương Đông đã cướp lời, hắn tức giận nói:
- Sao các ngươi không đuổi theo hai kẻ kia mà lại tìm chúng ta gây phiền toái? Nghĩ người của học viện Sử Lai Khắc dễ chọc lắm hả? Muốn bọn ta kiểm điểm, đánh trước rồi nói!
Lúc ở cạnh Hoắc Vũ Hạo thì tính cách ôn hòa, nhưng thực ra hắn vẫn lãnh ngạo như xưa khi chưa gặp Vũ Hạo. Đang hưởng thụ cái cảm giác vui sướng gặp lại sau nhiều năm ly biệt thì bị quấy rầy, tự nhiên trong lòng hắn rất khó chịu.
Thủ vệ bất đắc dĩ nói:
- Không đánh không đánh! Chúng ta không phải cái bao cát, hai vị đừng làm khó chúng ta, thực ra không phải không nể mặt các ngươi, Hoắc đồng học, ngươi xem cái dấu vết này quá rõ ràng, nếu mà cấp trên hỏi tới, bọn ta làm sao gánh nổi?
Tên thủ vệ chỉ chỉ cái con đường lóng lánh hoàng kim không hề có dấu hiệu biến mất vẫn còn nằm ở đằng kia.
Hoắc Vũ Hạo cũng không phải người vô lý, huống chi hắn đâu cần phải so đo với đám thủ vệ này, áy náy nói:
- Thực xin lỗi, phí sửa chữa tường học viện và con đường này cứ tính cho ta, bất quá trách nhiệm không phải ở ta, do Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên khiêu chiến. Vừa rồi các ngươi cũng thấy đó, là bọn hắn đuổi theo ta cơ mà. Mong các ngươi báo cáo với học viện rõ ràng, ta sẽ theo các ngươi làm bản tường trình.
Hoắc Vũ Hạo chịu hợp tác, khiến cho mấy tên thủ vệ cũng nhẹ nhàng cất đi gánh nặng, cũng cảm thấy tốt với tên nhóc quậy phá này hơn một chút.
Dù là thủ vệ của học viện Nhật Nguyệt, họ tự nhiên cũng tôn sùng thực lực, bản thân cũng có tu vi nhất định, khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liên thủ thi triển võ hồn dung hợp kỹ lóng lánh rực rỡ chói mắt như thế, đối với họ phải nói là xưa nay vô cùng hiếm, tự nhiên sinh ra một lòng tôn kính với cường giả.
Vài phút sau, bản tường trình cũng hoàn thành, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết, những thủ vệ này sau đó lại thêm mắm thêm muối một chút, đổ hết trách nhiệm lên hai người đã chạy mất từ sớm là Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên, còn Hoắc Vũ Hạo lại sạch không tội trạng. Bọn họ không có nhiều hảo cảm với học viên trong học viện, còn với Vũ Hạo một phần là kính nể năng lực, phần nữa là do Hoắc Vũ Hạo nguyện ý phối hợp với họ làm bản tường trình, lại có biểu hiện tôn trọng với thủ vệ nên khiến cả bọn đều thích. Thậm chí họ còn cho phép Hoắc Vũ Hạo dẫn người ngoài là Vương Đông vào học viện.
Vương Đông thật sự là rất thu hút, người khác mà đứng cạnh hắn, dù giữa trưa nắng cũng như bị che khuất trong bụi rậm. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại khác, tướng mạo dù không bằng Vương Đông, nhưng khí chất lại không hề thua kém. Cái khí chất điềm tĩnh cao quý từ lâu đã khắc trong lòng những đệ tử học viện Nhật Nguyệt, chính là hai chữ: Cường Đại.
May mắn hiện tại là kỳ nghỉ, số lượng học viên cũng ít, nếu không chắc chắn Vương Đông sẽ bị nhiều người nhìn ngó.
Hoắc Vũ Hạo vừa đi, thỉnh thoảng vừa liếc mắt ngắm nhìn Vương Đông.
Vương Đông liếc xéo:
- Ngươi ngó cái gì?
Hoắc Vũ Hạo bật tiếng khen:
- Hai năm không gặp, ngươi càng ngày càng anh tuấn, đứng kế bên ngươi thực khiến ta xấu hổ không biết trốn vào đâu. Ngươi không thấy sao? Lúc nãy mấy cô nữ học viên kia nhìn ngươi, đúng là không thể chớp mắt a!
Vương Đông mỉm cười:
- Dung mạo của ta phải gọi là thiên sinh lệ chất. Yên tâm đi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.
Hoắc Vũ Hạo cười lớn:
- Không phải thiên sinh lệ chất chỉ dùng để miêu tả vẻ đẹp con gái thôi sao? Bất quá, nếu ngươi hoá trang giả gái, tuyệt đối không có vấn đề! Nhất là bây giờ ngươi để tóc dài, càng nhìn lại càng giống con gái a.