Translator: Nấm Linh Chi
“Lão sư, ngài đừng nóng. Ta tin bọn họ sẽ nhanh tới thôi. Dù sao phần thưởng cũng phong phú như thế.” Hoàng Chinh Số 96 mỉm cười nói. Hắn vẫn trầm ổn như cũ. Còn người đứng bên cạnh hắn, là Số 98 đã bị đào thải ra khỏi cuộc thi, sắc mặt có chút âm trầm.
Trong đầu Mặc Khắc Số 98 lúc này, chỉ có thanh đao khắc Hắc Ám Thanh Long kia.
“Lão Tam, ngươi cũng đừng làm khó Thần An. Ta cũng tin tưởng tiểu tử kia sẽ đến. Chờ sau khi trận chung kết này chấm dứt, cũng muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút.”
Thanh âm hung hậu vang lên, thân hình cao lớn của chủ nhân Tịch Thuỷ Minh Nam Cung Oản đi tới trong hành lang tửu điếm.
Lúc này, toàn bộ Thanh Sáp tửu điếm đã giới nghiêm toàn bộ, những người thân hình cao lớn mặc áo đen chiếm hơn nửa đại đường. Giữa đại sảnh, trừ Nam Cung Oản, Tam trưởng lão cùng Mặc Khắc, Hoàng Chinh còn chồng mấy cái hòm lớn. Bên trong đựng gì, không cần nói cũng biết. Đương nhiên là kim loại hiếm dùng trong trận đấu.
Lúc ấy, bỗng có âm thanh truyền đến từ cửa.
Với sự chỉ dẫn của hai hắc y nhân, một chiếc xe lăn xuất hiện trong tầm mắt của Nam Cung Oản và Tam trưởng lão.
Hóa thân Đường Ngũ của Hoắc Vũ Hạo vẫn là vẻ mặt lạnh lung như trước, hóa thân Đường Tứ của Hòa Thái Đầu cũng mang theo mặt nạ.
Thấy hai người xuất hiện, vẻ mặt của Nam Cung Oản và Tam trưởng lão dễ chịu hơn rất nhiều.
Còn Thần An vội vàng bước nhanh tới nghênh đón.
“Nhị vị khách quý, hai vị cuối cùng cũng tới.” Hắn cũng không dám đi chất vấn Vũ Hạo vì tới trễ. Chẳng qua là, ánh mắt hắn cùng lúc hướng tới Hoắc Vũ Hạo khe khẽ gật đầu, ý bảo giao dịch giữa mình và hắn ta đã chuẩn bị xong, không có vấn đề gì cả.
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ cười, cũng cho hắn một cái ánh mắt thỏa đáng.
Tịch Thủy Minh chủ Nam Cung Oản tự mình tiến lên nghênh đón, nói: “Nhị vị cuối cùng cũng tới. Kịp thời tới đấy là tốt rồi. Vinh quang của Tịch Thủy Minh hôm nay cũng phải dựa vào hai vị.”
Hoắc Vũ Hạo lãnh đạm nói: “Chúng ta sẽ làm hết sức.”
Hai vị trước mặt này rất có thể là trưởng lão của Thánh Linh Giáo, trong lòng hắn tràn đầy cảnh giác và kiêng kỵ. Lấy tu vị của hắn hiện tại, căn bản nhìn không ra thực lực của hai vị trưởng lão này. Tuyệt đối có thể dùng từ “sâu không lường được” để hình dung.
Thánh Linh Giáo đang từ từ nổi lên trên mặt nước, thế lực cường đại của bọn họ cũng tiến vào trong tầm mắt của Hoắc Vũ Hạo.
Ban đầu, Long Thần Đấu La Mục Ân đã từng nói qua với Hoắc Vũ Hạo, Tà Hồn Sư muốn trở thành Phong Hào Đấu La cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn bây giờ có thể khẳng định, Thánh Linh Giáo không biết đã trải qua bao nhiêu năm tích lũy, hẳn là đã nắm giữ phương pháp để cho Tà Hồn Sư tiến hành đột phá. Ít nhất hắn đã nhìn thấy trong Tà Hồn Sư, cũng đã có bốn, năm vị nhất định là thực lực cấp bậc Phong Hào Đấu La. Thí dụ như nhị vị trước mắt này, bọn họ ít nhất cũng là Tà Hồn Sư cấp Phong Hào Đấu La. Đừng nói là mình, chỉ sợ đến chủ nhân của Hải Thần Các gặp phải bọn họ cũng rất nhức đầu.
Hơn nữa, không biết hai người này ở trong Thánh Linh Giáo có thể có bài vị như thế nào. Nghĩ đến cũng sẽ không quá thấp. Dù sao, Tịch Thủy Minh này khống chế gần một nửa thế lực dưới lòng Minh Đô, làm kinh tế cho Thánh Linh Giáo, trong tay có địa vị tương đối cao, chủ yếu khống chế việc trên mặt đất.
Nam Cung Oản cảm thấy rất hứng thú, nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói: “Đường Ngũ tiểu hữu, lần trước gặp nhau nhưng ngươi đã để lại cho chúng ta ấn tượng khắc sâu. Chờ sau khi lần so tài này kết thúc, chúng ta nên thân thiết hơn.”
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức giả vờ ra vẻ cảnh giác, nói: “Có gì mà phải gần gũi, ta chỉ là tới dự thi mà thôi. Cũng sẽ không cùng thế lực dưới lòng đất của các ngươi tăng thêm quan hệ gì.”
Nam Cung Oản cười ha ha một tiếng, nói: “Không việc gì, không việc gì. Vậy thì thi xong cuộc thi rồi nói sau. Thần An, ngươi giới thiệu một chút về tình huống trận chung kết hôm nay cho hai vị tiểu hữu.”
Thần An ở một bên nghe Hoắc Vũ Hạo cùng Nam Cung Oản nói chuyện với nhau, trong lòng cũng âm thầm bồn chồn. Tình huống của vị Đường thiếu này theo phán đoán của mình có điều xuất quỷ nhập thần a! Minh Chủ người làm sao có thể không nhận ra hắn đây? Năng lực của Đường thiếu rõ ràng là...
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vào lúc này Thần An cũng không còn lựa chọn nào khác, từ Hoắc Vũ Hạo hắn chiếm được không ít chỗ tốt, chớ nói là hai bên còn sắp tiến hành hợp tác. Hắn cũng chỉ có thể giấu nỗi nghi ngờ.
“Dạ, Minh Chủ!” Thần An cung kính hướng trước Nam Cung Oản hành lễ, sau đó mới chuyển hướng sang Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, nói: “Hôm nay tiến hành trận chung kết cuộc thi Minh đô Hồn Đạo Sư tinh anh. Trận chung kết để cho Tịch Thủy Minh chúng ta cùng Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng tổ chức. Địa điểm sẽ ở phía Tây. Bên kia đã an bài thỏa đáng.”
“Quy tắc của cuộc tranh tài sau khi trải qua thương thảo cẩn thận, cuối cùng đã quyết định. Mỗi phái chúng ta đem ba người ra dự thi. Cho mỗi người ba canh giờ để chế tạo hồn đạo khí. Tài liệu sử dụng để chế tạo không hạn chế. Nhưng yêu cầu chỉ có thể chế tạo một hồn đạo khí. Sau ba canh giờ, hồn đạo khí phải chế tạo xong. Chín người sẽ tiến hành ba cuộc tỉ thí, đầu tiên là kỹ xảo. Có một vị thần bí phát biểu trước chúng ta, ta cũng không rõ ràng lắm, sau khi trải qua ba canh giờ chế tạo hồn đạo khí, hồn lực của chín vị Hồn Đạo Sư tiêu hao sẽ rất lớn, lúc này sẽ tiến hành so đấu kỹ xảo, không thể nghi ngờ là khảo nghiệm không lớn mấy đối với các ngươi. Khảo nghiệm kỹ xảo xong, xếp hạng chin người, vị trí cuối sẽ bị đào thải. Lấy tám người tiến vào vòng tiếp theo.”
“Vòng thứ hai mới là thực chiến, tám người sẽ chia làm bốn trận đấu. Người đạt điểm kỹ xảo thấp nhất sẽ đấu với người thứ hai đếm ngược dưới lên. Dùng cách này để loại ra. Sau đó chọn ra bốn người đứng đầu. Bốn người đứng đầu đó lại tiến hành rút thăm tiến hành vòng bán kết. Sau đó là trận chung kết cuối cùng.”
“Quy tắc của cuộc thi này quyết định hết sức công bằng. Nhưng trong đó cũng có vài chỗ phải chú ý. Đầu tiên, chế tạo và sử dụng, cũng chỉ có thể là một hồn đạo khí, theo đuổi công kích hay phòng ngự là dựa vào các vị. Mà ở lúc chế tạo hồn đạo khí, không thể tiêu hao quá nhiều hồn lực. Nếu không, lúc so đấu kĩ xảo, có thể gặp nguy hiểm bị loại bỏ. Hơn nữa, kỹ xảo đạt được càng cao thì lúc tiến vào tám người bốn trận đấu nhất định sẽ chiếm ưu thế. Cho nên, từ lúc bắt đầu ba canh giờ chế luyện hồn đạo khí, các vị khách quý cần phải có kế hoạch trọn vẹn.”
Nghe Thần An giới thiệu, trong lòng Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo cũng thầm kinh ngạc. Trận chung kết cuối cùng của tam đại thế lực dưới lòng đất phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn. Chẳng những muốn chế tác hồn đạo khí, muốn đạt được chức vô địch cuối cùng, còn phải trải qua khảo nghiệm kỹ xảo và ba cuộc chiến đấu nữa. Cường độ này đúng là không thấp a!
Bất quá, bọn họ không hề biết, để tìm được ra chức vô địch, tam đại thế lực cũng vô cùng đau đầu. Hơn nữa, Bình Phảm Minh và Áo Đô thương hội lại có ý muốn đối kháng Tịch Thủy Minh, vì vậy, ở trận chung kết cuối cùng này, ba bên tiến hành bàn bạc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới thương lượng được như thế này. Chính là muốn hết sức mượn thực lực của các Hồn Đạo Sư tiến hành tranh tài.
Dĩ nhiên, toàn bộ đều đến xem, Bình Phàm Minh cùng Áo Đô thương hội lại còn chiếm tiện nghi. Dù sao, bọn họ có tới sáu người, tại an bài chiến thuật sẽ dễ dàng hơn.
Thần An giới thiệu xong, sắc mặt Nam Cung Oản cũng trở nên trầm ngưng, trầm giọng nói: “Ba vị, các ngươi lần này là đại biểu Tịch Thủy Minh dự thi. Đối với thực lực ba vị, chúng ta rất có lòng tin. Nhưng là, các ngươi đồng thời phải chuẩn bị đối kháng hai phe kia. Bọn họ rất có thể đã an bài chiến thuật đối với chúng ta bên này. Nếu xuất chiến cho Tịch Thủy Minh chúng ta, Tịch Thủy Minh cũng sẽ không để cho ba vị phải không công dốc toàn lực, vô luận là trong các ngươi ai có thể đạt được chức vô địch cuối cùng, Tịch Thủy Minh chúng ta muốn tự mình lấy ra một phần thưởng. Phần thưởng này, ta tin là Bình Phàm Minh và Áo Đô thương hội tuyệt đối cấp không nổi. Hơn nữa, thực hiện ngay tại chỗ. Người đâu, đem đồ lên.”
Vừa nói, tay phải của Nam Cung Oản vung lên, lập tức có bốn gã Hắc y nhân từ bên cạnh mang một cái rương đi tới.
Mặc dù bốn gã Hắc y nhân kia vóc người cũng cường tráng, nhưng mang cái rương này lại có chút lộ ra vẻ cố hết sức.
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng thả ra tinh thần lực của mình hướng tới cái hòm kia. Nhưng, khi tinh thần lực tiếp xúc đến cái rương này mọi việc đều thuận lợi, muốn nhìn vào trong cái hòm dày cộm nặng nề màu đen này lại không có cách nào xuyên thấu, hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài, còn có một bộ phận tinh thần lực bị chiết xạ ra.
Không chỉ mình Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, thậm chí cả vị số 96 Hoàng Chinh kia, tất cả cũng trừng mắt thật to nhìn cái rương này. Bọn họ mặc dù không có tinh thần dò xét, nhưng thân là Hồn Đạo Sư, bọn họ đối với kim khí cũng rất nhạy cảm, tất cả đều cảm thấy cái rương kia có chứa Bí Ngân.
Trân quý như thế...
Cái hòm bị mang lên để xuống trước mặt ba người, Nam Cung Oản tự mình đi tới trước cái hòm, tay phải giơ lên, nhẹ nhàng nhấn một cái vào mặt bên cái hòm, một cái màn ảnh nhỏ bắn ra, trên màn ảnh, có những kí hiệu phức tạp.
Nam Cung Oản đem bàn tay của mình đặt lên màn ảnh, đồng thời, năm ngón tay nhanh chóng chuyển động.
Cái hòm này lại là hồn đạo mật mã cao bạo?
Hồn đạo rương mật mã, chính là lấy hồn đạo khí kết hợp với mật mã, tạo nên loại hòm đặc thù, muốn mở ra phải nhập mã đúng. Về phần có thêm hai chữ cao bạo, tất nhiên là, một khi nhập sai mật mã, sẽ làm nổ cao bạo hồn đạo khí ở trong đó, gây ra một vụ nổ kinh khủng. Bất quá, nói như vậy, loại hòm cao bạo này cũng có mấy lần cơ hội nếu nhập sai, cũng không phải mới một lần mà nổ tung. Nhưng cơ hội này tối đa không quá năm lần. Dùng để bảo vệ các hồ sơ mật tương đối nhiều. Đừng xem đây chỉ là một cái rương, đây cũng là một hồn đạo khí cấp sáu a!