Diệp Vũ Lâm nhìn về phía Hòa Thái Đầu cùng với đại biểu của Áo Đô thương hội, trầm giọng nói:
- Hai bên! Sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Ta nhấn mạnh một lần nữa, tranh tài bất luận sinh tử vô, cho đến khi có một phương nhận thua hoặc là mất đi lực chiến đấu mới ngưng. Nếu cảm giác là không có cách nào chiến thắng được đối thủ, thì mở miệng nhận thua sớm một chút để tránh sai lầm đáng tiếc.
- Đường Tứ!
Âm thanh của Hòa Thái Đầu ngắn gọn có lực.
- Áo Đô thương hội, Triệu Thủ Trạch.
- Bắt đầu.
Diệp Vũ Lâm thân thể chợt bay thẳng lên không trung, cũng tuyên bố cuộc tranh tài được bắt đầu.
Đây cũng không phải là cuộc so tài giữa các thanh niên tinh anh cao cấp hồn sư của toàn bộ đại lục hay đại loại những cuộc tỷ thí so đấu giống vậy, mà là sinh tử tương bác thật sự. Đây là cuộc so đấu tranh tài ở thế giới ngầm, cũng không có nhiều quy tắc cùng thủ đoạn bảo vệ như vậy.
Mũi chân củaTriệu Thủ Trạch điểm lên trên mặt đất một cái, liền nhắm hướng của Hòa Thái Đầu mà phóng vọt tới, trên người nhanh chóng dâng lên sáu cái hồn hoàn, ba vàng, ba tím, rõ ràng là tu lục hoàn Hồn Đế. Trong tay là thanh đại đao, thân đao tỏa sáng lên một tầng chói mắt hỏa diễm kim hồng sắc, quang diễm ngập trời.
Làm cho người ta bất ngờ chính là cái tên Hòa Thái Đầu, không biết hắn là không thể kịp thời điều chỉnh phóng ra cây bắn pháo cao tốc (cao phát đại pháo) hay là căn bản đã muốn buông thả, trọng pháo trong tay chẳng những không có bắn, ngược lại để xuống đất, như là cái này có trọng lượng quá nặng nề, như thể hắn có chút nâng không được.
Nhưng mà, hồn hoàn trên người hắn chợt sáng lên.
Hai vàng, hai tím, hai đen.
Thấy hắn đã dâng lên những hồn hoàn có màu sắc tốt nhất, cân đối, mà cũng có sáu cái hồn hoàn, trong khoảnh khắc đang quan chiến dưới đài một mảnh xôn xao.
Hồn hoàn pha trộn cho cân đối tốt nhất chỉ sợ là chỉ xuất hiện ở trên người hồn sư, cũng là cực kỳ ít ỏi, chớ nói chi là xuất hiện ở trên người một tên hồn đạo sư.
Bên Tịch Thủy Minh tự nhiên là vui mừng đến phát cuồng, mà hai bên đối đầu Áo Đô thương hội cùng Bình Phàm Minh kia, người người đều là sắc mặt thảm biến.
Dưới đài cũng thấy được những hồn hoàn của Hòa Thái Đầu, Triệu Thủ Trạch đứng trên đài dĩ nhiên cũng nhìn thấy. Xem người ta một cái là đã thấy, nhìn lại màu sắc hồn hoàn của bản thân, khó coi cực! Vốn là khí thế dâng cao chưa từng có từ trước đến nay nhất thời ỉu xìu.
Khí thế của hắn mặc dù bị mấy cái hồn hoàn của Hòa Thái Đầu hơi áp chế, nhưng bước chân của Triệu Thủ Trạch cũng không hề chậm đi, rất nhanh đã xông qua nửa sân. Trong tay nắm thanh đại đao, bổ ra một nhát về hướng Hòa Thái Đầu.
Giây phút đó, thấy rõ ánh đao mang kim hồng sắc bắn ra một đạo cầu vồng kinh thế hãi tục, hẳn là kéo dài qua quãng đường hơn bốn mươi thước khoảng cách, hướng đến thủ cấp của Hòa Thái Đầu mà chém. Khí thế kia lan rộng, dường như muốn đem trọn cái đài tranh tài cũng chặt thành hai khúc.
Trong nháy mắt không khí trở nên nóng bỏng, chuôi trường đao của Triệu Thủ Trạch là rất có tác dụng, đừng tưởng chỉ là một cái cận chiến hồn đạo khí giản đơn. Bên trong nó có những hơn chín cái trọng yếu pháp trận, các thứ tăng phúc vv, hắn đã tăng cường uy lực thanh hỏa diễm đao này đã đến rất gần cận chiến hồn đạo khí cấp bảy. Hơn nữa khoảng cách công kích cũng so với cận chiến hồn đạo khí bình thường lớn lên nhiều. Cũng coi như là vũ khí xài năng lượng hồn lực.
Tuy vậy, Hòa Thái Đầu cũng không có nóng vội chút xíu nào, hai chân vừa động đậy di chuyển, trên tay kéo lại cây bắn pháo cao tốc của mình, lướt ngang một cái liền tránh được một đao kia.
- Phốc.
Hỏa diễm đao chém lên mặt đất, nhất thời bửa ra một cái đường nứt thật dài, hai bên khe rãnh đó tất cả đều bị biến thành một mảnh đỏ bừng, hơn nữa nhanh chóng tan chảy ra. Có thể thấy được ngọn lửa của nhát đao này mang nhiệt độ đáng sợ đến cỡ nào.
Nhưng mà, vào lúc này thì khán giả lại không có thời gian đi chú ý đến uy lực của hỏa diễm đao, bởi vì bọn họ phải trợn mắt hốc mồm nhìn Hòa Thái Đầu thế nhưng khiêng cái cây bắn pháo cao tốc kia, hướng về phương hướng của Triệu Thủ Trạch xông tới nhanh như bay.
Hồn đạo sư viễn công khi đối mặt với cận chiến hồn đạo sư lại chủ động đưa mình tới cửa, đây là cái tình huống quái quỷ gì?
Dưới đài tranh tài, lúc này Hoắc Vũ Hạo đã mở hai mắt ra, nhìn tình huống trên lôi đài, trên khuôn mặt ẩn giấu sau mặt nạ trong nhân hình hồn đạo khí toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Nếu ai nghĩ rằng nhị sư huynh là đồ ngốc, đó mới chính là ngu ngốc lớn nhất. Ở phương diện chiến thuật, nhị sư huynh tuyệt đối sẽ không kém khi so sánh với người khác a! Tên đó chắc là muốn hiệu quả của bốn chữ xuất kỳ bất ý.
Triệu Thủ Trạch dĩ nhiên cũng trăm triệu lần không có nghĩ tới Hòa Thái Đầu lại có thể trực tiếp xông về phía hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tương đối kinh người. Đừng xem hắn khiêng cái khẩu bắn pháo cao tốc to bự, hai chân hắn thế nhưng hết sức phiêu hốt, nhanh nhẹn, lại cho Triệu Thủ Trạch một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Tuyệt kỹ Đường Môn: Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, không chỉ có bọn Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo sở hữu cái này a! Hòa Thái Đầu nhập môn thời gian dài như vậy, hắn tu luyện chủ yếu hai thứ tuyệt kỹ của Đường Môn chính là Tử Cực Ma Đồng cùng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ này. Lúc này thân vác trọng pháo nặng nề, Quỷ Ảnh Mê Tung vẫn như trước mà thi triển tinh diệu dị thường, không chỉ có như thế. Khẩu trọng pháo cực lớn trên bả vai hắn cũng rốt cục bắt đầu có quang mang chớp lóe tỏa ra trên nòng pháo.
Triệu Thủ Trạch sững sờ cũng chỉ là trong một giây, sau một giây đó đại đao trong tay của hắn quét ngang, lưỡi đao mang theo ngọn lửa nóng bỏng đã hướng về Hòa Thái Đầu mà chặt ngang lấy.
Lúc này, Hòa Thái Đầu còn cách hắn đại khái ước chừng mười lăm thước. Hắn có lòng tin ở trong một loạt công kích liên hoàn có thể đem chém giết đối thủ. Triệu Thủ Trạch cũng tuyệt đối không tin tưởng dưới tình huống như vậy khẩu bắn pháo cao tốc của Hòa Thái Đầu có thể bắn ra được.
Nhưng mà, cũng ngay khi một đao kia của hắn quét ngang ra, hắn lại phát hiện, bên mép tên Hòa Thái Đầu này có thêm một điếu xì gà, một cây xì gà toàn thân màu vàng nhạt. Hắn mở to miệng, phun ra nuốt vào từng ngụm khoia lớn. Một tầng kim quang cũng theo đó sáng lên từ trên người hắn.
Giơ lên cao khẩu cao tốc phát pháo, Hòa Thái Đầu hoàn toàn là dùng thân thể của mình đón nhận một đao quét ngang kia.
- Choang!
Âm thanh giòn giã vang lên, Hòa Thái Đầu vẫn tốc tốc phi tới, mà đao mang kia cũng xẹt qua lên trên người hắn, bị kim sắc quang hoàn bao bọc thân thể hắn ngăn trở lại tất cả.
Vòng bảo hộ vô địch?
Hắn phạm quy! Đây là điều đầu tiên trong lòng Triệu Thủ Trạch nghĩ đến, nhưng mà Diệp Vũ Lâm luôn huyền phù trên không trung vẫn không có một chút ý tứ muốn ngăn cản cuộc tranh tài này. Cũng vừa lúc đó, khoảng cách mười lăm thước đã bị kéo gần lại. Khẩu cao tốc phát pháo hồn đạo khí trong tay Hòa Thái Đầu nhưng lại quét ngang qua, như là một cái trụ lớn, vỗ về phương hướng của Triệu Thủ Trạch.
Triệu Thủ Trạch kinh hoảng, vội vàng dùng đại đao ngăn lại, dù sao hắn cũng là cận chiến hồn đạo sư, đối với năng lực của thân thể của mình vẫn còn rất đỗi tin tưởng.
Đáng tiếc, dĩ nhiên là hắn không biết đến một việc. Ở trên thế giới này, có một loại người bị gọi là người có thiên phú dị bẩm.
Hòa Thái Đầu chính là một người trong đó, mặc dù lực lượng của hắn không thể nào so cùng cái loại cực hạn lực lượng như Vương Thu Nhi, nhưng so với một tên hồn sư khác tất nhiên là lớn hơn rất nhiều.
- Phanh!
Triệu Thủ Trạch tức thì cả người lẫn đao bị phách tới đánh một cái lảo đảo, hắn chỉ cảm thấy truyền đến cỗ lực lượng rất lớn, sống đao trực tiếp bay ngược lại đụng vào trên lồng ngực của mình. Hắn gấp gáp mở ra loại hình thái thứ hai của chiến đao, nguyên cái mũi thanh đao đều biến thành kim hồng sắc chói mắt. Ở dưới loại hình thái này chiến đao mặc dù không thể công kích từ xa nữa, nhưng lực phá hoại được tăng cường thật lớn khi chiến đấu trong cự ly gần.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc sau đó hắn thấy được khẩu hồn đạo pháo to lớn của Hòa Thái Đầu bay thẳng đến đánh lên lồng ngực của mình.
Triệu Thủ Trạch không chút do dự vung đại đao lên, muốn dùng lưỡi đao nóng bỏng đi đón đỡ cây hồn đạo pháo to tướng kia của Hòa Thái Đầu.
Nhưng mà, ngay tại một cái chớp mắt sau đó, tâm của hắn cũng đã lạnh như băng. Bởi vì hắn thấy được tia sáng lúc trước ở nòng pháo của khẩu bắn pháo cao tốc, nơi hàm chứa hồn lực đột nhiên bộc phát!
Cao tốc bắn pháo, tên như ý nghĩa, lấy bắn nhanh chóng mà thành danh. Ở trên chiến trường, là dùng lực thuấn phát mà áp chế đối thủ. Dưới tình huống bình thường, cao tốc bắn pháo uy lực của một lần bắn ra cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Giống như là khẩu cao tốc bắn pháo của Hòa Thái Đầu này, phát ra đạn pháo có uy lực cùng cao bạo đạn cấp sáu so sánh nhau thì không hơn kém bao nhiêu.
Dĩ nhiên, khẩu bắn pháo cao tốc của Hòa Thái Đầu cùng khẩu bắn pháo khác có thứ khác nhau quá xa, đó chính là thể tích a.
Thể tích quá lớn đi đôi với hết sức cồng kềnh. Nhưng đồng dạng, thể tích cùng uy lực tạo ra thì có quan hệ trực tiếp. Khẩu cao tốc bắn pháo này của hắn nếu bắn ra đạn pháo, ít nhất là lớn hơn đạn bình thường của khẩu cao tốc bắn pháo khác gấp ba lần. Uy lực này dĩ nhiên cũng phải nước lên thì thuyền lên.
Trọng pháo làm cái trụ lớn quét ngang, đánh văng đối thủ ra, điều thứ hai Hòa Thái Đầu làm chính là dùng pháo khẩu nhắm ngay đối thủ lao tới.
Cái này là pháo a! Làm sao cũng sẽ không phải là cận chiến hồn đạo khí. Là pháo dĩ nhiên dùng để bắn. Có thể thấy rất rõ ràng, sau khi Triệu Thủ Trạch bị đánh văng ra, liền theo bản năng mà quên mất chuyện này.
Cho nên, khi kim hồng sắc lưỡi đao của thanh đại đao chém tới, dưới tình huống bình thường, chỉ cần chém trúng thì có thể giống như cắt mỡ trâu bò, cắt ra nòng pháo làm bằng kim loại hiếm của khẩu bắn pháo cao tốc.
Nhưng mà, việc hiện tại Hòa Thái Đầu làm, chính là dùng nòng khẩu bắn pháo cao tốc đính ở trước mặt hắn a! Bất luận kiểu dáng như thế nào, đó cũng là pháo đó!
Cho nên...
- Đoàng...
Tất cả mọi người thấy rõ ràng, ở giữa Hòa Thái Đầu cùng Triệu Thủ Trạch, một đoàn ánh sáng sắc nhọn mãnh liệt trong bùng nổ trong chớp mắt. Lực nổ tung khổng lồ cùng xung lực dội lại làm cho cả người Hòa Thái Đầu cùng với khẩu bắn pháo bắn pháo hắn đang ôm bay bắn ra ngoài.
Cái thanh trường đao của Triệu Thủ Trạch quả thật rất là mạnh, không hổ là đến rất gần cận chiến hồn đạo khí cấp bảy. Lưỡi đao kim hồng sắc vẫn nằm dọc theo ở nguyên vị trí cũ, ngay cả đạn pháo của khẩu bắn pháo cao tốc lúc trước bắn vào nó cũng bị chia ra làm hai.
Nhưng mà, dù đạn pháo bị chia ra làm hai, cũng là mạnh mẽ oanh kích lên trên người Triệu Thủ Trạch.
Ngàn vạn lần đừng quên rằng, cuộc tranh tài này cùng giải so đấu hồn đạo sư khác không giống nhau. Ra sân là chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí của mình chế tạo trước đây. Nói cách khác, Triệu Thủ Trạch cũng không có mang theo hồn đạo hoàn bảo hộ thân thể ở trên người. Tuy đạn pháo bị cắt thành hai nửa, nó cũng vẫn là đạn pháo. Bắn lên trên người, vậy cũng có đau...
Triệu Thủ Trạch cũng bay ra ngoài, nhưng mà, cái bay ra ngoài của hắn không phải là thân thể, mà là thịt vụn...
Cả nửa người trên, đã bị thổi bay toàn bộ, chỉ còn lại có cặp chân còn đứng ở nguyên chỗ. Mà cái chuôi trường đao kia, lay động mấy cái rồi ầm ầm nghiêng sang một bên ngã xuống. Tia sáng cũng theo đó mờ đi dần dần. Lưỡi đao kim hồng sắc trực tiếp chém lên trên mặt đất, lại hòa tan một khoảnh đất.
Toàn trường yên lặng như tờ.
Mặc dù tất cả mọi người biết, cuộc thi ngầm ở đây là không có quy tắc, nhưng mà khi tràng diện máu tanh như thế này thật sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Một cái người sống sờ sờ, nửa người trên bị hồn đạo pháo trực tiếp nổ nát, vẫn khiến cho tuyệt đại đa số người chịu không nổi.
Trong lúc nhất thời, âm thanh nôn khan liên tiếp vang lên.
Bên khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh, trừ vị Phó giáo chủ kia không tính, những người khác đều đã đứng lên. Cho dù là hết sức thống hận Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, cái vị đã từng mang số 98 kia, vào lúc này cũng nhịn không được ủng hộ nhiệt liệt.
Viễn trình hồn đạo khí mà có thể sử dụng như vậy? Đính ở trên thân người ta mà bắn, thật là quá sức dũng mãnh đi.
Hòa Thái Đầu mượn lực phản chấn bay ra ngoài, lúc này đã vững vàng rơi lên trên đài tranh tài. Nhìn cũng không nhìn một cái phần chân tay cụt ngủn còn lại của Triệu Thủ Trạch, khiêng cái khẩu pháo cao tốc khổng lồ, xoay người nhắm về hướng Tịch Thủy Minh đi tới.
- Trận đầu tiên, kết thúc. Đường Tứ, thắng.