Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 663: nghi thức tế lễ (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được câu này, khuôn mặt đang tức giận của Từ Thiên Nhiên nháy mắt cứng lại, đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ sáng bóng kì dị. Điều này đối với hắn mà nói là điều tốt duy nhất trong tổn thất lớn ngày hôm nay. Hoàng đế chết đi, điều này có nghĩa là cuối cùng thì thái tử Từ Thiên Nhiên đã có thể kế vị. Những thế lực mà hắn chưởng khống hiện tại đủ để nâng đỡ hắn lên ngôi. Lực cản lớn nhất vốn là một ít hệ quý tộc như Từ Quốc Trung. Nhưng sau trận nổ tung lan rộng vừa rồi, Từ Quốc Trung còn có thể vùng vẫy nổi sao?

Tất cả mọi thứ, giống như không có tồi tệ đến vậy...

Ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung đã tụ tập một lượng lớn Tà hồn sư, Từ Thiên Nhiên dùng sức cắn răng, mạnh mẽ gào khóc lên:

- Phụ hoàng, phụ hoàng, ngài tại sao lại ra đi a!

Hai hàng nước không biết vì quá đau khổ hay đau lòng mà chảy xuống.

... Dãy núi bao phủ trong bóng tối, một ngày không ánh sáng.

Nơi đây là trung tâm của Tây Sơn trong Nhật Nguyệt đế quốc, thung lũng ngọn núi rộng rãi, chu vi khoảng chừng hơn mười dặm, Cả cái thung lũng cũng vô cùng đều đặn.

Toàn thung lũng lõm xuống thành nửa vòng tròn, thành cái hồ trong suốt tràn đầy nước, sóng nước chạy lăn tăn, có thể trông thấy đáy.

Đúng lúc đó thì mấy cái bóng người phá vỡ bầu không khí bình yên của nơi này, bọn họ đang bay trên không trung, sẽ nhanh chóng đến trên mặt hồ.

Nhìn kỹ có thể thấy, tổng cộng có bốn người, Trong đó có hai người che mặt bằng lụa đen, trong tay của họ, mỗi người mang theo một người, một tên thanh niên và một nàng thiếu nữ.

Lúc này, hai thanh niên nam nữ giật mình kinh hô, nhưng bọn hắn không có cách nào nhúc nhích nổi, ngay cả giãy dụa cũng không làm được.

Rất nhanh, hai gã hắc y mang theo bọn họ bay đến phía trên mặt hồ, lơ lửng trong không trung.

Nhìn hồ nước phía dưới, hai gã hắc y nhấc thanh niên và thiếu nữ trong tay lên.

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Thanh niên kia gào lên thê lương kêu to, thanh âm đầy run rẩy.

Một gã hắc y nhân khàn khàn lên tiếng:

- Chúng ta muốn cử hành một nghi thức tế lễ long trọng, cần một con người còn sống làm tế phẩm, đúng lúc bắt được hai vợ chồng các ngươi, nói đi, ai trong các ngươi nguyện làm tế phẩm? Người nào làm tế phẩm, ta bỏ qua cho người còn lại.

- Không, không chịu đâu, cầu xin các ngươi, thả chúng ta ra

Từ tuổi của cô gái mà nhìn hẳn là tân hôn không lâu, lúc này thanh âm nàng đầy run sợ, nhìn về phía trượng phu mình bằng một cặp mắt khẩn cầu.

Tên trượng phu có chút dại ra nhìn nàng, bất chợt, hắn lớn tiếng gào thét:

- Ta không muốn chết, ta không muốn chết a! Lấy nàng làm tế phẩm, lấy nàng làm tế phẩm đi.

Nàng thê tử giật mình, vị trượng phu từng thề non hẹn biển với mình đây sao, nàng hoàn toàn không thể tin được.

- Ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy? Không phải ngươi đã nói sẽ dùng tính mạng để bảo vệ ta sao? Ngươi, ngươi là đồ lừa gạt.

Tên trượng phu như bị tâm thần nói:

- Sinh mệnh chỉ có một lần, chết là hết. Ngươi thì tốt lành gì? Ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì? Không phải là muốn ta vì ngươi hy sinh sao? Ta đối tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi không thể hi sinh để cho ta sống sót?

- Ngươi nói nhảm, ngươi nói nhảm. Ta, ta muốn sống sót, nhưng mà, ta muốn cùng ngươi cùng nhau sống sót. Ngươi muốn ta chết? Ngươi mới nên đi tìm chết. Hai vị. Giết hắn đi, giết hắn đi.

Người thê tử cũng trở nên điên cuồng.

Hai tia sáng chợt lóe ra đồng thời cắt đứt cổ họng cặp vợ chồng, máu tươi từ vết thương thật lớn kia phun ra như suối rơi vào mặt hồ phía dưới.

Đôi vợ chồng tràn đầy vẻ khó tin, giống như còn muốn nói điều gì nữa nhưng lại không thể thốt thành lời.

Một gã hắc y nhân khinh thường nói:

- Quả nhiên là nhân tình ấm lạnh, lúc đại nạn chỉ lo cho bản thân. Đây là lần thứ mấy rồi? Không có một lần thất bại. Mà chỗ này cũng thật kỳ quái, nhất định phải dùng sinh mệnh và máu tươi của các cặp nam nữ phản bội tình yêu phát động.

Một gã hắc y nhân khác nặng nề nói:

- Đừng nói lời vô ích, rút khô máu bọn họ cho nhanh rồi chúng ta trở về, cái chỗ này một khi bị dẫn động, một canh giờ sau sẽ bắt đầu phát động, tới lúc đó thần tiên cũng khó thoát. Bất cứ nhân loại ở trong đó đều...

Gã hắc y nhân lúc nãy như nhớ ra điều gì, hắn lập tức im lặng.

Rất nhanh, máu của đôi vợ chồng bị rút cạn, sinh mệnh chấm dứt.

Hai cỗ thi thể “vù vù, vù vù” rơi vào trong hồ. Hai gã hắc y nhân như chạy trốn, nhanh chóng quay đầu bay lên rời đi. Chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Sau khi bọn họ biến mất mấy phút, xác của cặp vợ chồng nổi lên trên mặt hồ, mặt nước dao động, máu tươi điên cuồng lăn lộn, từ từ nhạt dần, theo đó xuất hiện một thứ ánh sáng kỳ dị.

Đó là màu vàng và màu bạc, màu vàng lóe lên cuộn lấy ánh bạc, hướng ra mọi phía chung quanh bao phủ bằng tốc độ kinh nhân, bao phủ tất cả...

- Lên đường

Huyền lão nặng nề phân phó.

[ truyen

cUa tui | Net ] Mọi người Sử Lai Khắc học viện sau vài phút nghỉ ngơi lại lập tức lên đường, tiếp tục tiến về hướng tây, hiện tại bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Trận nổ lớn ở Minh Đô này làm cho cuộc so tài đang diễn ra sau cùng kết thúc mà không có kết quả. Vốn dĩ quan hệ giữa ba nước Đấu La Đại Lục và Nhật Nguyệt đế quốc đã căng thẳng. Sau tràng bộc phát này chắc chắn sẽ nổ tung.

Lúc trước người dân Nhật Nguyệt đế quốc không quá ủng hộ chiến tranh, nhưng kể từ giờ, dân ý sẽ thay đổi.

Huyền Lão sau khi nghe Hòa Thái Đầu giải thích, sắc mặt trở nên dễ nhìn hơn một chút, tổn thất không quá lớn giống như đã nghĩ, như vậy, lần hành động này đã thành công một cách tốt đẹp.

Nhưng ngay lúc đó, một bầu không khí quỷ dị xuất hiện.

- Chỗ này nhìn rất quen mắt, hình như một canh giờ trước chúng ta đã đi qua!

Hoắc Vũ Hạo đã mặc lại nhân hình hồn đạo khí, hơn nữa còn dự phòng cho mình hai cái hồn đạo khí bình sữa cấp 6, nhờ chúng, hắn đã tiết kiệm được nhiều tinh lực để khôi phục tinh thần và hồn lực.

Bởi vì ở Tây Sơn có thể xuất hiện vấn đề không lường trước được, tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo vẫn mở ra, hơn nữa còn lâu lâu tập trung lại một hướng kiểm tra viễn trình, để tìm kiếm vấn đề có thể xảy ra.

Trên đường đi, hắn không phát hiện gì hết, nhưng mà, càng ngày càng có cảm giác không đúng.

Vì sao lại có cảm giác như thế Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ ràng, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn có gì đó kỳ lạ đang xảy ra. Cho đến lúc này, cảm giác không đúng của hắn bắt đầu tăng lên.

- Tất cả dừng lại.

Huyền lão nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, lão vẫn rất có lòng tin đối với tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo

- Ngươi nói, chúng ta vừa quay trở lại? Chẳng lẽ trong ngọn núi này có mê cung, không thể nào. Với năng lực phán đoán phương hướng của chúng ta không nên xảy ra chuyện này mới đúng a?

Vừa nói, Huyền lão còn ngẩng đầu nhìn về các ngôi sao trên trời, ở trời đêm nhìn sao là cách xác định phương hướng tốt nhất.

Hoắc Vũ Hạo nặng nề nói:

- Huyền lão, ta khẳng định, chỗ này chúng ta chắc chắn đã từng tới, bởi vì lúc trước ta đã đánh dấu, một ít thực vật quanh đây có lưu lại tinh thần ấn ký của ta, chắc chắn không sai.

Sắc mặt Huyền lão trở nên trầm trọng, hắn là siêu cấp Đấu La cấp chín mươi tám, cực kỳ gần với Cực Hạn Đấu La. Ngay cả hắn cũng không nhận ra, mọi người đang đi vòng vèo, thế này thì có chút nghiêm trọng rồi.

- Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào mới được?

Huyền lão nặng nề hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Hiện tại trời đã tối, ta từng dò xét qua, nhưng khi nhìn càng xa cảm giác càng không rõ rệt, ta chỉ có thể cảm nhận đại khái hình dáng đường đi, lại không có cách nào thông qua tinh thần lực trực tiếp quan sát chi tiết. Chúng ta nên nghỉ ngơi trước, chờ hừng sáng? Hiện tại cách lúc hừng sáng cũng không quá lâu.

Huyền lão gật đầu, nói:

- Tốt, vậy thì chờ hừng sáng rồi nói. Mọi người, nghỉ ngơi tại chỗ. Tất cả mọi người tụ tập chung một chỗ, không nên tách ra. Nhạc Huyên, ngươi sắp xếp thứ tự gác đêm. Ai nghỉ ngơi thì nhanh chóng tiến vào minh tưởng.

Trương Nhạc Huyên lập tức đi an bài. Thân là đại sư tỷ nội viện, đồng thời cũng là một thành viên Hải Thần Các, nàng sắp xếp mấy chuyện này cực kỳ đơn giản. Không lâu sau, một cái doanh trại nho nhỏ đã xuất hiện ở trên khoảnh đất có thế địa khá cao. Bao gồm Võ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi, mấy vị Phong Hào Đấu La trấn giữ ở doanh trại cũng đi nghỉ ngơi, bảo vệ mọi người.

Lần này, đi theo Huyền lão đến đây, tổng cộng có năm vị Phong Hào Đấu La, tính cả Huyền lão, có bốn vị sở hữu thực lực Siêu Cấp Đấu La. Nhưng bọn hắn phải che chở không ít người, bên Đường Môn nhiều thành viên nhất, Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Kiếm Si Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Nam Thu Thu, Na Na. Còn có một người khác đã gia nhập đoàn đội trong lúc đám người Hoắc Vũ Hạo hành động, đó chính là vị sở hữu khắc đao Cao Đại Lâu. Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng một chút kim loại hiếm, đã hoàn toàn đem vị Hồn Đạo Sư tự học thành tài này lôi tới đây.

Ngoài những người Đường Môn, còn có những người dự thi của Sử Lai Khắc học viện. Vương Thu Nhi, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, Vu Phong, Ninh Thiên, Tà Huyễn Nguyệt. Còn có thêm đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên. Nhân số cũng không ít.

Nhiệm vụ trọng yếu nhất của sáu vị Phong Hào Đấu La chính là che chở cho hai mươi mấy người bọn họ an toàn trở về.

Nhìn từng cái dáng vẻ thần thần bí bí bên phía Đường Môn, đám người Đái Hoa Bân bên học viện Sử Lai Khắc có một nghi ngờ. Trận nổ lớn kinh khủng vừa rồi cũng làm cho tinh thần bọn hắn bị chấn động mạnh trong một lúc. Nhìn Huyền lão tự mình tìm mấy người bên Đường Môn tham khảo, không lẽ, trận nổ lớn kia có thể liên quan với bọn họ sao?

Mọi người bên Đường Môn dĩ nhiên là tập chung ở một chỗ. Một đêm xuôi ngược, mệt mỏi nhất chính là Hoắc Vũ Hạo. Hắn dường như ngay lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng, vẻ mệt mỏi dưới ánh lửa soi rọi, sắc mặt hắn có phần khó coi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio