Nhưng để trở thành một chủ nhiệm thì tâm tính phải vững vàng, vì thế Đỗ chủ nhiệm lập tức khôi phục bình tĩnh, khuôn mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.
- Ta công nhận các ngươi thật sự rất tốt, có thể làm cho ta xấu mặt. Cũng tại ta có phần xem thường Vũ Hồn dung hợp kỹ của các ngươi, nếu không ta cũng không chịu lỗ thế này.
Một câu nói đùa vừa vang lên đã làm không khí dịu đi, các lão sư trên đài cao cũng cười ồ lên. Kinh nghiệm của Đỗ Duy Luân rất phong phú, hắn chỉ nói một câu đơn giản đã hóa giải hoàn cảnh xấu hổ của bản thân, các lão sư cũng khâm phục hắn. Đổi lại là bất kỳ ai trong số họ sau khi chịu công kích như thế chắc chắn không thể duy trì bình tĩnh.
Đỗ Duy Luân nói tiếp:
- Ta cũng biết tất cả đều nghi ngờ về kết quả do ta đưa ra. Đầu tiên ta khẳng định lại một lần nữa, lời nói của ta là hoàn toàn chính xác, nhóm Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu giành được giải quán quân của sát hạch Tân Sinh. Biểu hiện của cả nhóm rất tuyệt vời, các thành viên trong nhóm phối hợp với nhau rất ăn ý, kết quả này là hoàn toàn xứng đáng.
Hắn lập lại tuyên bố của mình khiến sắc mặt của nhóm Đái Hoa Bân càng trở nên khó coi.
Đỗ Duy Lân nói:
- Tình huống vừa rồi mọi người cũng thấy, ta phải làm như thế để tránh việc xuất hiện thương vong tại kỳ sát hạch tân sinh này. Hai bên đều sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nên ta nghĩ dù là hai viện trưởng cũng rất khó phán đoán hơn kém, mà để cho hai bên va chạm là không thể. Vì thế ta đành phải lấy thân mình để thử, mọi người cũng thấy được U Minh Bạch Hổ của nhóm Đái Hoa Bân đã khiến ta bị thương nên nghĩ nhóm này chiến thắng. Nhưng mọi người hãy nghĩ kỹ, ta là một Hồn Đấu La, cho dù Vũ Hồn dung hợp kỹ cực kỳ mạnh mẽ nhưng nó lại được một Hồn Tôn và một Đại Hồn Sư thi triển thì có thể khiến ta bị thương sao? Lúc nãy ta đã thúc dục Hồn Lực toàn thân để tạo vách chắn phòng ngự, với trình độ của hai tên nhóc này thật sự có thể khiến ta bị thương sao? Nếu là như thế thật thì chức chủ nhiệm này ta cũng không cần làm rồi.
Đái Hoa Bân đang vô cùng tức giận sau khi nghe xong lời này cũng giật mình. Đúng thế! Đỗ Duy Luân nói không sai, Vũ Hồn dung hợp kỹ của hắn và Chu Lộ tuy rất mạnh mẽ nhưng có thể khiến một Hồn Đấu La bị thương sao? Việc này quả thật rất khó có thể xảy ra.
Đỗ Duy Luân lại tiếp tục nói:
- Lúc này ta sẽ cho mọi người biết đáp án. Sở dĩ U Minh Bạch Hổ có thể khiến ta bị thương là vì lúc đó ta cũng đang va chạm với Vũ Hồn dung hợp kỹ của Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo. Với tư cách là người vừa chịu một đòn toàn lực này của hai ngươi liệu ta có thể biết tên của Vũ Hồn dung hợp kỹ này hay không?
Vương Đông nhoẻn miệng cười:
- Đỗ lão sư, ngài chính là người đầu tiên đỡ lấy Vũ Hồn dung hợp kỹ của đệ tử, đây cũng là lần đầu tiên đệ tử dùng nó trong chiến đấu.
Đỗ Duy Luân ngạc nhiên:
- Xem ra ta rất may mắn rồi, vậy ta có thể biết tên của nó hay không?
Vương Đông gật đầu rồi quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Ngươi nói đi.
Hoắc Vũ Hạo lại nhìn về phía Đái Hoa Bân rồi hít sâu một hơi nói từng tiếng rõ ràng:
- Vũ Hồn dung hợp kỹ của đệ tử và Vương Đông có tên là: Rực rỡ - Điêu tàn, Hoàng Kim Lộ.
Ánh mắt của Đỗ Duy Luân nhìn xuống mặt đất nơi Vũ Hồn dung hợp kỹ Hoàng Kim Lộ đi qua, khuôn mặt khẽ run lên. Nơi Hồn Kỹ này đi qua trở thành một hố to dài hơn ba mươi thước, sâu khoảng nửa thước, khắp hố đều là một màu hoàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Các lão sư trên khán đài vốn chỉ chú ý đến thắng bại của hai nhóm lúc này mới bắt đầu nhìn vào con đường hoàng kim này.
Đỗ Duy Luân vuốt vuốt cằm:
- Ta không thể không công nhận Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai ngươi là Hồn Kỹ kỳ lạ nhất mà ta đã từng thấy qua. Với tu vi của hai ngươi thì uy lực của chiêu này đã vượt khỏi phạm trù hiểu biết của ta về Vũ Hồn dung hợp kỹ. Ta chắc chắn khả năng phối hợp của Vũ Hồn giữa hai ngươi rất cao.
Lúc này hắn lại nhìn sang phía Đái Hoa Bân:
- Nguyên nhân khiến U Minh Bạch Hổ của các ngươi có thể khiến ta bị thương chỉ có một. Trước khi công kích của các ngươi chạm vào ta thì ta đã trúng phải Hoàng kim Lộ. Tuy nhiên tác dụng của Vũ Hồn dung hợp kỹ thì ta phải giữ bí mật, đây cũng là quy tắc tối thiểu của Hồn Sư. Hai vị viện trưởng khi quan sát ta đỡ hai Vũ Hồn dung hợp kỹ chắc chắn đã nhìn ra được ai hơn ai kém rồi.
- U Minh Bạch Hổ của các ngươi rất mạnh, nếu lúc trước có thể né được một kích chính diện của Hoàng Kim Lộ thì chiến thắng sẽ thuộc về các ngươi. Nhưng lúc đó các ngươi đã bị ảnh hưởng bởi Hồn Kỹ của Tiêu Tiêu nên chắc chắn không thể tránh thoát. Dưới tình huống đó mà va chạm trực tiếp với Hoàng Kim Lộ thì các ngươi chắc chắn thất bại. Ta chỉ có thể nói đến đó, kỳ sát hạch Tân Sinh này cũng nên kết thúc rồi. Sáng mai sẽ có một cuộc họp về kỳ khảo sát tân sinh này để phát thưởng cho ba nhóm đứng đầu đồng thời tiến hành phân ban năm nhất.
- Thắng không kiêu bại không nản tất sẽ tiến bộ. Các ngươi hiện là những đệ tử ưu tú nhất của ban Tân Sinh, tuyệt đối không được quên điều này, ta hi vọng cuộc tranh tài này sẽ không để lại ảnh hưởng xấu đến phát triển của các ngươi trong tương lai. Được rồi, ta đi đây!
Nói xong thì Đỗ Duy Luân lập tức xoay người rời khỏi khu sát hạch.
Thân hình Đái Hoa Bân run lên thật mạnh, Chu Lộ bên cạnh phải cố hết sức đỡ lấy mới giúp hắn không ngã xuống. Tất cả quật cường, hiếu thắng, kiêu ngạo trên khuôn mặt hắn đã biến mất, hắn không tin tưởng, không cam lòng!
Thua, thật sự thua! Lại còn thua bởi hai tên nhóc có tu vi kém xa, chuyện này không thể xảy ra!
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo rất tinh tường, lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng biến hóa tâm tình của Đái Hoa Bân, một cảm giác khoan khoái trào dâng trong lòng hắn. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phát hiện việc chiến thắng Đái Hoa Bân ở chính lĩnh vực hắn am hiểu nhất chính là một sự báo thù tuyệt vời.
- Chúng ta thắng rồi!
- Chúng ta là quán quân!
Tiêu Tiêu và Vương Đông đột nhiên nhào đến ôm lấy Hoắc Vũ Hạo rồi tung hắn lên không trung.
Nhóm ba người bọn họ có thể đạt được giải quán quân tại sát hạch tân sinh công lao lớn nhất là của người nào thì Tiêu Tiêu và Vương Đông rất rõ ràng!
Thực lực mạnh mẽ của Tiêu Tiêu và Vương Đông ở từng trận đấu vừa qua rất mạnh mẽ, các lão sư cũng rất xem trọng hai người. Nhưng nếu không có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, Linh Hồn Trùng Kích cùng khả năng phán đoán chính xác của Hoắc Vũ Hạo, không có Vũ Hồn dung hợp kỹ của Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo thì bọn họ không thể đến được vị trí này!
Tuy thực lực cá nhân của Hoắc Vũ Hạo rất kém nhưng nếu đổi lại để một Hồn Sư khác thì cho dù tu vi của hắn có trên cấp hai mươi cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn. Lúc này Vương Đông và Tiêu Tiêu đã thật sự bội phục hắn, cả hai là đồng đội cùng nhóm với Hoắc Vũ Hạo nên mới biết được hắn không chỉ không ngừng cố gắng mà còn có thiên phú kinh người.
Chu Y cũng đã bước xuống sân đấu và nhảy vọt về phía bọn hắn. Vị lão sư vốn vô cùng nghiêm khắc nhưng lúc này cũng vì hưng phấn mà ôm lấy ba người Hoắc Vũ Hạo nhảy nhót.
Lão sư chủ nhiệm lớp của Đái Hoa Bân cũng bước đến an ủi ba người nhưng tâm trạng Đái Hoa Bân lại không hề thay đổi. Hai mắt của hắn hung tợn nhìn chăm chú ba người Hoắc Vũ Hạo, hai nắm tay lại nắm chặt: Lần tới chắc chắn ta sẽ không thua!
Kết quả của kỳ sát hạch Tân Sinh nhanh chóng được lan truyền khắp học viện. Đến tối thì Hoắc Vũ Hạo không ra ngoài bán cá nướng mà dẫn theo Vương Đông, Tiêu Tiêu, Bối Bối và Đường Nhã vào một mé rừng rồi làm cá nướng chiêu đãi cả bọn. Bối Bối và Đường Nhã không hề nghĩ đến chuyện nhóm của Hoắc Vũ Hạo sẽ đoạt giải quán quân. Từ lúc biết chuyện có ba gã Hồn Tôn tham gia sát hạch thì kỳ vọng đối với nhóm đã gần như không còn. Nhưng cả hai không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại mang đến một niềm vui bất ngờ cho họ.
- Vương Đông à, ngươi vẫn muốn gia nhập Đường Môn sao?
Đường Nhã sau khi ăn cá nướng no nê mới bắt đầu nói vào việc chính.
Vương Đông vội vàng gật đầu:
- Có, tất nhiên là muốn rồi!
Đường Nhã cười hì hì:
- Ha ha, dù sao các ngươi cũng đã đạt được giải quán quân, bổn Tông Chủ cũng không thể nuốt lời. E hèm, ta đây quyết định mời tên nhóc Vương Đông ngươi gia nhập Đường Môn, muốn hay không?
Tiêu Tiêu lập tức giật mình rồi lẩm bẩm:
- Đường Môn?
Đường Nhã nói:
- Đúng, là Đường Môn. Một khi đã là đệ tử của Đường Môn thì sẽ được tất cả các loại hỗ trợ tốt nhất cho việc tu luyện, tất cả các tuyệt học của Đường Môn sẽ mở cửa chờ đón.
Tiêu Tiêu cười nói:
- Được lắm, đã thế tiểu muội cũng xin được gia nhập Đường Môn, dù sao tiểu muội cũng chưa gia nhập bất cứ tông môn nào. Còn nữa, muội muốn học bộ pháp của Hoắc Vũ Hạo.
Đường Nhã gật mạnh đầu:
- Chuyện nhỏ, chỉ cần gia nhập Đường Môn thì mọi thứ đều có thể.
Tuy bề ngoài Đường Nhã tỏ vẻ vô tư nhưng tâm trạng lại vô cùng vui mừng. Thực lực và tiềm lực của Vương Đông là rất lớn, sau lần sát hạch tân sinh này thực lực Vương Đông lại có bước nhảy vọt. Mà Tiêu Tiêu cũng không hề kém chút nào, cô bé chính là một thiên tài có Vũ Hồn Song Sinh, không ngờ lại ngờ nghệch gia nhập Đường Môn.
Nhưng Đường Nhã lại không biết nguyên nhân chính Tiêu Tiêu muốn gia nhập Đường Môn, đó là vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã gia nhập. Vũ Hồn dung hợp kỹ mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dùng trong trận chung kết đã để lại ấn tượng lớn trong lòng Tiêu Tiêu hơn nữa cô bé cũng có cảm tình rất tốt với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Tuy lúc này thực lực của Hoắc Vũ Hạo còn kém nhưng tính tình kiên nghị và thiên phú lại không hề thua kém Vương Đông. Tiêu Tiêu tin chắc trong tương lai thành tựu của Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không nhỏ, cùng hai người tạo thành một nhóm cho dù là về mặt tu luyện hay tương lai phát triển đều vô cùng tốt.
Ở giới Hồn Sư có một đồng đội tốt là chuyện vô cùng quan trọng. Tiêu Tiêu lúc này đã bắt đầu quen với việc chiến đấu có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo, ba người phối hợp ngày càng ăn ý. Ở học viện Sử Lai Khắc nếu muốn tiến vào nội viện thì ít nhất cũng phải mất mười năm, mà trong mười năm đó ba người có thể luôn phối hợp với nhau thì sau khi tốt nghiệp thực lực cả nhóm sẽ rất mạnh mẽ.
Tiêu Tiêu dù sao cũng chỉ là một cô bé hơn mười tuổi, mong ước cũng chỉ đơn giản là tăng cường thực lực và tìm được bạn tốt. Cũng nhờ thế mà Đường Nhã đã tìm thêm cho Đường Môn một đệ tử tuyệt vời.
Lúc này Đường Môn đã có bước phát triển to lớn, từ hai thành viên ban đầu đã có được năm thành viên.
Bối Bối lại nói:
- Mọi người sau khi thông qua sát hạch sẽ được phân ban. Hệ Cường Công và hệ Khống Chế xem như cùng một nhà, cả ba lại cùng một nhóm chắc hẳn sẽ được các lão sư đưa vào chung một lớp. Không nói đến Hoắc Vũ Hạo, còn hai người Vương Đông và Tiêu Tiêu hẳn cũng biết sơ về Đường Môn. Đường Môn chúng ta nổi tiếng nhờ vào ám khí nhưng sau này Hồn Đạo Khí xuất hiện nên chúng ta dần dần lùi khỏi vũ đài lịch sử, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Đường Môn ngày càng suy sụp. Nếu muốn chấn hưng Đường Môn thì chúng ta nhất định phải quan tâm đến ám khí, tuy nhiên cũng không thể sử dụng ám khí đơn thuần như lúc trước. Chỉ có cách dung hợp ám khí và Hồn Đạo Khí mới có thể mang lại huy hoàng cho Đường Môn. Hai người có cảm tưởng gì về Hồn Đạo Khí? Sau khi trở thành đệ tử năm một hai người có thể chọn môn Hồn Đạo Khí.
Vương Đông và Tiêu Tiêu khẽ liếc nhìn nhau rồi nhíu mày, sau đó Tiêu Tiêu nói nhỏ:
- Tiểu muội vốn có hai Vũ Hồn, nếu bây giờ còn phải nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí thì sợ sẽ không đủ thời gian tu luyện. Hơn nữa muội cảm thấy nếu đã là một Hồn Sư thì phải đem việc tu luyện lên hàng đầu, còn việc nghiên cứu Hồn Đạo Khí chỉ dành cho những Hồn Sư có thiên phú kém hoặc có Vũ Hồn không tốt thôi.
Vương Đông cũng gật đầu:
- Đệ cũng đồng ý với Tiêu Tiêu, đệ không muốn học chế tạo Hồn Đạo Khí.
Sau khi nói ra ý nghĩ của mình, hai người cứ ngỡ Bối Bối và Đường Nhã sẽ mất hứng. Không ngờ Bối Bối và Đường Nhã cũng mỉm cười. Đường Nhã cố gắng nghiêm giọng rồi nói một cách bất đắc dĩ:
- Hai người quả không hổ là các đệ tử vĩ đại của hệ Vũ Hồn, đây cũng là ý nghĩ thường thấy của các đệ tử khác trong hệ Vũ Hồn. Mà đừng nói là hai người, ngay cả ta và Bối Bối cũng cảm thấy không đủ thời gian tu luyện, thời gian chúng ta bỏ ra để nghiên cứu về phương diện Hồn Đạo Khí cũng rất ít. Thôi bỏ đi, tùy mọi người vậy. Đường Môn cũng không hạn chế phương hướng tu luyện của mọi người, chúng ta cũng chỉ muốn biết hai người có hứng thú hay không thôi. Cả hai đều có thiên phú tuyệt hảo, nếu phân tâm làm việc khác cũng không tốt lắm. Có lẽ phải chờ một thời gian nữa chúng ta sẽ tìm thêm một vài đệ tử tu luyện Hồn Đạo Khí.
- Tiểu Nhã lão sư à, đệ muốn học Hồn Đạo Khí.
Đúng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại lên tiếng.
Hai mắt Đường Nhã sáng lên:
- Tiểu Hoắc, đệ thật sự muốn à?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Hồn Đạo Khí chắc chắn có chỗ thần kỳ mới có thể thay thế ám khí của Đường Môn chúng ta rồi trở thành vũ khí được các quốc gia coi trọng. Đệ cũng muốn thử một chút, nếu không có thiên phú thì thôi, còn nếu thật sự có thiên phú về Hồn Đạo Khí thì đệ sẽ theo học.
- Được, được lắm!
Đường Nhã vô cùng vui mừng:
- Đệ thật sự rất thích hợp để học Hồn Đạo Khí. Vũ Hồn của đệ thuộc hệ tinh thần, thiếu nhất chính là các kỹ năng tấn công. Nếu đệ phối hợp với Hồn Đạo Khí thì sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa hiểu biết về Hồn Đạo Khí càng sâu sắc thì uy lực của Hồn Đạo Khí sẽ càng mạnh.
Bối Bối mở miệng nhắc nhở:
- Tiểu Hoắc à, đệ phải chú ý đến thời gian tu luyện nữa. Vũ Hồn của đệ vẫn có tiềm lực rất lớn nên không cần quá mức chú tâm vào việc học tập Hồn Đạo Khí đâu. Hồn Lực và Hồn Hoàn mới là căn bản của một Hồn Sư, muốn thi triển một Hồn Đạo Khí mạnh mẽ cũng cần phải có một nguồn Hồn Lực hùng hậu mới được.