Ở một góc thị trấn nhỏ, trên con đường duy nhất đến học viện Cứu Thục, Đường Tam thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Trương Hạo Hiên đứng ở đó, trong tay cầm bản vẽ, đang nói chuyện với hai người khác.
Nhìn thấy Trương Hạo Hiên, Đường Tam thấy mình an lòng hơn rất nhiều, hắn nhanh bước tới bên đó.
"Bên này phải xây dựng như vậy. Các ngươi nhớ kỹ, xây phòng nhất định phải che kín dưới tán cây, để từ trên không trung không thể nhìn thấy, đó là kết quả mà chúng ta muốn. Chờ sau khi xây xong, ta sẽ để các đệ tử phi hành trong học viện lên không kiểm tra. Còn có, nên để bụi cỏ ở trên nóc nhà để che giấu. An toàn là quan trọng nhất, hiểu được sao?"
Trương Hạo Hiên nói chuyện với người bên cạnh, Đường Tam đã đi tới bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua bản vẽ trong tay hắn.
Trên bản vẽ là hình phòng ốc, từ kết cấu có thể thấy hẳn là nhà gỗ. Bản thân nhà gỗ không có gì đặc biệt, được xây dựa vào cây đại thụ, kết hợp với lời Trương Hạo Hiên vừa nói, Đường Tam đại khái đã hiểu ý của hắn.
"Lão sư." Đường Tam nhẹ gọi một tiếng.
"Ân. Làm sao vậy?" Trương Hạo Hiên vô thức mà trả lời, nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác được có gì đó không đúng. Bởi vì đệ tử học viện Cứu Thục sẽ gọi hắn là trấn trưởng hay viện trưởng, rất hiếm khi gọi hắn là lão sư. Hắn vô thức quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Tam với đôi mắt hơi đỏ đang đứng bên cạnh mình. Toàn thân hắn chấn động, bản vẽ trong tay trượt xuống. Vẫn là Đường Tam nhanh tay nhanh mắt, nhoáng cái đã tiếp được bản vẽ.
"Trở về, trở về ..." Trương Hạo Hiên run rẩy nói.
Đường Tam khẽ gật đầu, "Ân, đã trở về."
Sau đó, viện trưởng học viện Cứu Thục, trấn trưởng thị trấn nhỏ, cao tầng trong tổ chức Cứu Thục đã lệ nóng quanh tròng.
Hắn bất chấp bên cạnh còn có những người khác, lập tức mở ra hai tay, ôm Đường Tam thật chặt.
Trước khi tới gặp hắn, tâm tình của Đường Tam khá bất định. Tuy rằng từ lời Hồng Nhất hắn biết được người của học viện Cứu Thục không có việc gì, nhưng hắn vẫn lo lắng lão sư sẽ có chuyện ngoài ý muốn, đồng bạn sẽ bị thương. Hơn nữa, trong lòng hắn không biết nên đối mặt như thế nào. Hơn bốn nghìn tộc nhân đã chết, trong lòng hắn vô cùng tự trách. Hắn vừa mới nghĩ lão sư sẽ đối với mình như thế nào, lại không ngờ nghênh đón hắn là một cái ôm ấm áp.
"Lão sư." Thanh âm của Đường Tam đã nghẹn ngào. Sau khi đến thế giới này, ngoại trừ khi gặp Mỹ công tử, hắn rất ít khi xuất hiện tình huống không khống chế được tâm tình.
Trương Hạo Hiên buông tay ra, tiếp nhận bản vẽ trong tay Đường Tam, đưa cho người bên cạnh rồi nói: "Các ngươi nhanh đi làm việc đi. Tiểu Đường, ngươi đi theo ta." Nói xong, hắn vỗ vỗ lên vai Đường Tam, lập tức đi đến học viện Cứu Thục.
Đường Tam đuổi kịp Trương Hạo Hiên, hai thầy trò một trước một sau đi lên núi.
Đường Tam theo ở phía sau, nghe được Trương Hạo Hiên lầm bầm nói: "Thật tốt quá, còn sống, thật tốt quá. Thật là tốt quá!"
Ba từ "Thật tốt quá" liên tiếp khiến tâm tình kích động của Đường Tam có chút không thể khống chế. Lão sư không có trách mình, còn vì mình trở về mà mừng rỡ.
Từ phía sau thị trấn nhỏ đi ra, khoảng cách tới học viện Cứu Thục rất gần, hai thầy trò rất nhanh đã đi vào trong học viện.
So với thị trấn nhỏ rất náo nhiệt, học viện Cứu Thục lại vô cùng thanh tịnh, Đường Tam không thấy được một người nào.
Trương Hạo Hiên mang theo Đường Tam nhanh chóng tiến vào học viện, đóng cửa lớn, dẫn hắn vào trong phòng của mình.
Trương Hạo Hiên thả ra Thần Thức ngăn cách không gian, sau đó mới xoay người, ánh mắt như phát sáng mà nhìn Đường Tam. Đường Tam có thể cảm giác được Thần Thức của lão sư đảo qua trên người mình, cảm thụ biến hoá của mình.
"Ngươi, ngươi độ kiếp thành công?" Thông qua Thần Thức, Trương Hạo Hiên lập tức phát hiện được sự thay đổi của Đường Tam. Lúc này, hắn hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của Đường Tam, nhưng khi Thần Thức của hắn quét qua người Đường Tam sẽ sinh ra một cảm giác áp chế mãnh liệt. Không hề nghi ngờ, đây là cảm giác thực lực của đối phương ở trên mình.
"Vâng, đã thành công." Đường Tam nhẹ gật đầu.
Trương Hạo Hiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, nói: "Thật tốt quá, thật là tốt quá! Chúng ta đều cho rằng ..."
Đúng vậy, Đường Tam và Mỹ công tử đồng thời mất đi liên lạc. Mỹ công tử còn tốt một chút, tin tức truyền về nói nàng đã báo cáo công tác thành công, nhưng cần ở lại Tổ đình học tập, trăm ngày sau mới có thể trở về. Ngoài ra không hề có bất kỳ tin tức nào của Đường Tam. Chỉ là trong Tổ đình có thay đổi cực lớn. Thiên kiếp khủng bố kinh động đến hơn mười Hoàng Giả cơ bản không thể giấu giếm. Linh Tê thương hội thành Gia Lý đã truyền tin về, Mỹ công tử báo cáo công tác thành công, Đường Tam mất tích. Đây là tin tức bên này nhận được.
"Chúng ta, chúng ta còn tưởng ngươi vì giúp Mỹ công tử báo cáo công tác mà mất mạng. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà thật sự độ kiếp thành công." Trương Hạo Hiên kích động nói.
Đối với hắn, tuy rằng Mỹ công tử rất quan trọng, nhưng Đường Tam mới là quan trọng nhất. Ở trên người Đường Tam, hắn thật sự thấy được nhân loại có hy vọng.
Dù là tu vi của Đường Tam, hay kế hoạch di cư nhân loại đều khiến nhân loại đã có hy vọng.
"Ta thành công. Lão sư, chúng ta bên này đã xảy ra chuyện ta cũng biết. Đều do ta nghĩ không chu toàn, không kịp thời trở về nên ..." Đường Tam rất tự trách nói.
Trương Hạo Hiên lắc đầu, trong mắt tuy có bi thương nhưng hơn nữa là kiên định.
"Là chúng ta cố ý." Trương Hạo Hiên nói ra một câu làm Đường Tam không thể hiểu được.
"Cố ý?" Thanh âm Đường Tam cao hơn vài phần, không thể tưởng tượng được mà nhìn Trương Hạo Hiên. mạng người, cố ý?
Thân thể Trương Hạo Hiên hơi run, hắn thống khổ nhắm mắt lại.
"Đúng vậy, là chúng ta cố ý. Ngươi cũng biết, khu quần cư là tổ chức tạm thời, bất cứ chuyện gì đều do mọi người cùng quyết định, tổ chức Cứu Thục chúng ta chỉ là dẫn đạo. Khi chúng ta nhận được tin tức thì đã biết Tổ đình nhất định phải động thủ với chúng ta, nên trước tiên chúng ta đẩy nhanh tốc độ di cư. Tuy nhiên sau khi mọi người thảo luận thì đều ý thức được một vấn đề, đó là, nếu lần này chúng ta đều chạy thì sẽ có hậu quả gì?"
Đường Tam rất nhanh nắm chặt hai tay, hắn đã hiểu ý Trương Hạo Hiên rồi.
người kia, chính là cam tâm tình nguyện chịu chết.
Đúng a! Nếu sau khi Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng đến lại không tìm thấy bất kỳ nhân loại nào, khu quần cư hoàn toàn trống không thì hắn nhất định sẽ tìm kiếm nhân loại ở phụ cận thành Gia Lý, vậy hắn có thể tìm thấy bao nhiêu người? Thần Thức của hắn mạnh đến mức bất kỳ kẻ nào cũng không che giấu được.
Trước mặt hắn, nhân loại quả thực quá nhỏ bé. Đến lúc đó, sẽ có bao nhiêu người chết dưới tay hắn đây? Ai cũng không biết. Vì vậy sau khi thương lượng, mọi người quyết định hy sinh một nhóm người, bảo vệ tuyệt đại đa số người. Biết rõ sẽ bị huỷ diệt, nhưng hơn bốn nghìn người vẫn tự nguyện ở lại.
Trương Hạo Hiên nước mắt chảy xuôi theo hai gò má.
"Lựa chọn ở lại đều là người già yếu, bọn họ dùng tính mạng của mình làm đại giới để tạo ra cơ hội sinh tồn cho mọi người."
Đường Tam đứng ở đó, im lặng hồi lâu.
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng không chém tận gϊếŧ tuyệt là vì cảnh cáo bọn họ, không được tụ tập nhân loại, không được giúp đỡ nhân loại quật khởi, vì vậy hắn phá huỷ toàn bộ khu quần cư. Mấy nghìn sinh mệnh để cho hắn tạm thời thỏa mãn. Nhưng hắn cũng không biết, chịu chết là lựa chọn của nhân loại, biết rõ sẽ bị huỷ diệt nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước.
sinh mệnh hy sinh lại khiến nhân loại còn sống càng thêm đoàn kết, để cho nhân loại khắc sâu cừu hận trong lòng.