[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

chương 825: lam hải rộng lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Tam đã dùng một nửa số mệnh trong Thiên Đường Hoa Viên để hối lộ vị diện, sau đó đưa ra một cám dỗ lớn hơn mới có thể trở thành tồn tại đặc thù, quay về Thần Vị trong tình huống không có Thần giới.

Nhưng hắn biết rõ, vị diện Pháp Lam tinh không cho hắn nhiều thời gian, trong thời gian có hạn hắn phải làm tốt rất nhiều chuyện, sau đó rời đi càng sớm càng tốt. Nếu không, hắn có thể bị vị diện đồng hoá. Đến lúc đó, vị diện có thể cướp đoạt Thần Vị của hắn, trừ phi hắn mang theo vị diện thành tựu Thần giới, nếu không vĩnh viễn không thể rời đi. Nhưng trong tình huống tuổi thọ có hạn, bản thân từng là Thần Vương lại xảy ra quá nhiều chuyển biến xấu, đó cũng không phải tình huống Đường Tam muốn thấy.

Chỉ có chưởng quản Đấu La Thần Giới mới khiến hắn có thể nắm giữ mọi thứ trong tay mình.

Tạm biệt Tiêu Hà và Mỹ công tử, Đường Tam ra biển. Hắn không có kế hoạch cụ thể, chỉ xác định một phương hướng rồi bay đi.

Lần này hắn rời đi là để tìm kiếm cơ hội. Làm thế nào để tìm được cơ hội đây? Thực ra hắn cũng không biết.

Vô Tận Lam Hải cực kỳ rộng lớn, hắn quyết định sẽ đi dạo trên biển, dùng khí tức Hải Thần liên tục chúc phúc cho Vô Tận Lam Hải, để khí tức của mình có thể truyền đi xa hơn, giống như đang dò xét lãnh thổ của mình. Như vậy, dù hắn có tìm được cơ hội như ý muốn hay không thì ít nhất sẽ chúc phúc nhiều hơn cho Vô Tận Lam Hải, đồng thời thu được nhiều tín ngưỡng lực hơn, cũng xem như là một cách tu luyện.

Đường Tam liên tục phi hành, thu hết Vô Tận Lam Hải xinh đẹp vào tầm mắt. Biển rộng có màu sắc đậm nhạt khác nhau, muôn màu muôn vẻ. Đa số đều là màu xanh đậm, nhìn xuống phía dưới làm người ta có cảm giác không thấy giới hạn. Đường Tam cũng lắng đọng và cảm ngộ trong quá trình này.

Phi hành một thời gian, Đường Tam càng cảm nhận rõ kích thước khổng lồ của Pháp Lam tinh. Vô Tận Lam Hải không hổ với danh xưng "vô tận". Hắn thân là Hải Thần, vậy mà suýt chút nữa lạc đường trên biển, phải dựa vào vị trí mặt trời mọc và lặn mới có thể xác định vị trí của mình.

Bên trong Vô Tận Lam Hải có đủ loại sinh vật, trong đó có rất nhiều loài Đường Tam chưa từng nhìn thấy, có những loài chỉ có ở trên Pháp Lam tinh.

Xuất phát từ ven biển Đông Hải, tương đương là phía đông bắc Yêu Tinh Đại Lục, Đường Tam đi theo hướng đông, tiến sâu vào trong biển.

Tinh cầu là hình tròn, hắn tin rằng nếu mình tiếp tục đi theo một hướng thì cuối cùng sẽ đến bờ tây của Yêu Tinh Đại Lục, cũng chính là vị trí của Nhật Thần Đế Quốc.

Đó cũng là mục tiêu lần đi dạo này của Đường Tam. Hắn phải tự mình trải nghiệm xem Pháp Lam tinh rốt cuộc lớn đến cỡ nào.

Dựa vào Bằng Long Biến, tốc độ phi hành của hắn có thể nói là cực hạn. Thân là Đại Yêu Vương mạnh mẽ, mỗi ngày hắn có thể phi hành vạn dặm. Nhưng trong ngày phi hành đầu tiên, ngoại trừ vài đảo nhỏ, hắn không nhìn thấy vùng đất rộng lớn nào, phần lớn đều là nước biển. Nói cách khác, bay ngàn dặm theo một hướng và không nhìn thấy điểm cuối.

Ít nhất với phương hướng hắn đang bay lúc này cũng không nhìn thấy lục địa.

Điều này khiến trong lòng Đường Tam có phán đoán. Yêu Tinh Đại Lục sở dĩ có thể ngưng tụ số mệnh khổng lồ như vậy là vì nó gần như khống chế toàn bộ số mệnh của Pháp Lam tinh, điều này hẳn có liên quan rất lớn đến lục địa trên Pháp Lam tinh. Khoảng cách hắn phi hành hôm nay đã vượt qua quy mô của Yêu Tinh Đại Lục. Như vậy có thể suy ra ở trên Pháp Lam tinh, đại dương chiếm diện tích lớn hơn lục địa rất rất nhiều. Sinh vật biển tuy nhiều, nhưng chúng bị hạn chế nhiều hơn sinh vật trên đất liền. Ở trong Vô Tận Lam Hải, số lượng chủng quần thật sự quá nhiều, một chủng tộc cường đại cũng chỉ khống chế trong phạm vi nhất định. Hải Cự Nhân tộc có mấy trăm vạn tộc nhân, nghe thì nhiều nhưng rải ra trên biển lớn thì không có bao nhiêu.

Cho nên, nếu dùng một câu để hình dung về Vô Tận Lam Hải thì chính là rải rác. Theo kinh nghiệm Thần Vương của Đường Tam cũng là như vậy. Ở bất kỳ tinh cầu nào, hắn chưa từng thấy Hải tộc thống nhất toàn bộ thế giới, trừ phi tinh cầu đó không có lục địa.

Do đó, Thiên Hồ tộc lợi dụng tình huống này, cưỡng ép ngưng tụ nhiều số mệnh cho Yêu Tinh Đại Lục, để Yêu Quái Tộc, Tinh Quái Tộc xuất hiện Hoàng Giả liên tiếp, vì vậy chiếm lấy đại bộ phận số mệnh của Pháp Lam tinh. Về phần Vô Tận Lam Hải có bị vận rủi quấn lấy hay không, Thiên Hồ tộc căn bản không nghĩ tới.

Đường Tam vừa phi hành vừa phóng thích khí tức chúc phúc, cũng hấp thu tín ngưỡng lực từ Vô Tận Lam Hải rồi suy nghĩ. Vấn đề đầu tiên hắn suy nghĩ là làm thế nào để nhân loại có được thiên phú, nhân loại cần những điều kiện gì để có thể quật khởi?

Tăng lên thực lực là điều chắc chắn phải làm. Với cơ sở của nhân loại, muốn có được thực lực có thể chống lại toàn bộ Yêu Tinh Đại Lục thì sẽ mất rất nhiều năm. Với tiền đề hắn không chủ động tiêu diệt các cường giả trên Yêu Tinh Đại Lục, sau khi hắn rời đi, nếu Yêu Tinh Đại Lục phát hiện ra mối đe doạ này thì sẽ bóp chết nhân loại từ trong trứng nước. Bất kỳ chủng quần nào gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ giải quyết theo cách đó.

Cho nên, thứ nhân loại cần không chỉ là thực lực, mà còn là cơ hội, đủ thời gian và phán đoán chính xác. Hơn nữa, một loại thiên phú đơn lẻ cũng có giới hạn trong khả năng sáng tạo của con người.

Trước mắt, năng lực mà nhân loại có thể có được là Yêu Thần biến và Thiên Tinh biến. Sau khi mình giao cho nhân loại năng lực mới thì có cần xoá bỏ những năng lực này không? Dù sao, chúng là lịch sử đen tối với nhân loại, thậm chí còn là một sự nhục nhã.

Chuyện này, trong lòng Đường Tam đã sớm có quyết định, đó là giữ lại Yêu Thần biến và Thiên Tinh biến. Mặc dù là tủi nhục nhưng cũng là lịch sử, bởi vì tủi nhục ấy mà con người mới nhìn thẳng vào lịch sử và biến những đau khổ này thành động lực để trưởng thành và phát triển. Do đó, truyền thừa Yêu Thần biến và Thiên Tinh biến cần tiếp tục.

Vậy, ngoài chúng ra, hắn có thể mang đến thiên phú gì chỉ dành cho nhân loại đây?

Đường Tam cố gắng suy nghĩ vấn đề này. Trong đầu hắn đã có một số ý tưởng, hiện tại cần hoàn thiện nó.

Thời gian dần trôi qua, Đường Tam vẫn chưa nhìn thấy phần cuối của Vô Tận Lam Hải.

--------------------

Thành Gia Lý.

Sau khi Đường Tam rời đi, nhân loại giao cho Tiêu Hà sắp xếp, thành Gia Lý có Vương Phi thay mặt quản lý nên Mỹ công tử có rất nhiều thời gian. Đường Tam không ở đây, nàng liền tập trung tu luyện.

Tất cả mọi người đều cho rằng Mỹ công tử có thiên phú trác tuyệt và là thiên tài ưu tú nhất từ trước tới nay trong Yêu Quái Tộc. Nhưng thực tế chỉ có nàng biết, so với Đường Tam nàng còn kém rất nhiều, tốc độ phát triển của Đường Tam còn nhanh hơn nàng.

Từ nhỏ Mỹ công tử đã kiêu ngạo, tất cả cố gắng của nàng là khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Khi còn nhỏ là để bảo vệ mình và chứng minh cho Khổng Tước Yêu tộc thấy rằng dù là con lai nhưng nàng không hề thua kém bọn họ. Về sau, khi lớn lên và dần hiểu chuyện hơn, mẹ kể cho nàng nghe về nỗi khổ của nhân loại, để nàng luôn nhớ rõ mình là nhân loại và nỗ lực vì nhân loại có thể phồn diễn sinh sống. Trên vai nàng có trách nhiệm của tổ chức Cứu Thục nên nàng luôn rất cố gắng để trở thành một người hữu dụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio