[Đấu La Đại Lục] Bạch Sắc Nữ Thần

chương 16: nụ cười của tu la

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đời này có nhiều điều mà chúng ta không thể tưởng tượng được, những chuyện mà chỉ có thể phi lí dựa theo những gì mà chúng ta biết, và hôm nay người Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp đang chứng kiến một điều mà có nằm mơ họ cũng không nghĩ tới.

Trên chiếc bàn người Đường Tam ngồi và cộng thêm hai cái bàn trống hai bên, thì toàn bộ có trên món ăn nóng hỏi, thơm lừng được đặt ở ba cái bàn, dù có nhiều món ăn ngon đang được trưng bày trước mặt họ, nhưng người Đường Tam kh ông hề động vào dù chỉ là một ngón tay, mà chỉ mở to hai mắt, miệng há rộng đủ nhét cả một quả trứng như chứng kiến một điều kì diệu mà chưa bao giờ thấy nhìn về phía một người, Đái Mộc Bạch trên gương mặt phản phất một tia đâu khổ khó tả khi nhìn những món ăn trên bàn đang biến mất vào bụng của một tiểu cô nương mà họ xem là có đáng người thấp và nhỏ bé nhất nhóm với tốc độ không thể tin nổi.

Vị tiểu cô nương đó chính là Bạch Liên, sau khi tiểu nhị mang toàn bộ các món ăn ra thì nàng liền dùng tốc độ cực nhanh của nàng đêm toàn bộ các món ăn trên bàn đưa vào bụng, tới giờ đã hơn món mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Đang hưởng thực hương vị của các món ăn thì Bạch Liên để ý thấy bọn người Đường Tam chưa hề động vào các món ăn mà chỉ tròn mắt nhìn nàng, thấy vậy Bạch Liên dừng tay nhìn họ hỏi " sao vậy?, các ngươi không ăn? ".

" không... bọn ta thấy no rồi " Đái Mộc Bạch hoàn hồn trả lời. Còn những người còn lại cũng gật đầu.

Bạch Liên nghe vậy cũng không nói gì thêm mà tiếp tục công việc xử lí các món ăn của mình, khi Bạch Liên còn đang cắm cúi xử lí các món ăn thì bên ngoài quán có một đoàn người gồm người mặc y phục trắng đi vào, Đái Mộc Bạch thấy họ hai mắt liền léo lên như thấy địch thủ của mình vậy, đám người này gồm nam, nữ, vị trung niên dẫn đầu nhìn qua có vẻ hơn tuổi, thân hình mập mạp, trên đầu thì chỉ có vài cộng tóc bạc, gương mặt nhăn nhe, kji chất tỏ ra thập phần kiêu căng, trên người mặc một bộ y phục màu xám tro, vồn người đi sau đều là trái gái xinh đẹp, nhất là vị nữ tử nhìn khoảng tuổi, một thân y phục trắng nhưng bên tay áo trái có khắc một hàng chữ " Thương Huy Học Viện " màu vàng, khi thấy vị nữ tử thì Mã Hồng Tuấn liền chảy nước miếng đầy miệng.

Đường Tam thấy biểu hiện kì lạ của Đái Mộc Bạch khi nhìn đám người đó liền hỏi " Đái lão đại bọn họ là ai vậy? ".

" ngươi không biết sao? " Đái Mộc Bạch thu lại ánh mắt của mình nói " đám người đó là người của cao cấp hồn sư học viện Thương Huy Học Viện, là một trong những cao cấp học viện lớn tại Ba Lạp khắc Vương Quốc, họ là địch thủ của học viện chúng ta ".

" tại sao họ lại ở đây? " Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Đái Mộc Bạch lắc đầu nói " ta cũng không rõ nữa, nhưng cũng đừng nên dây dưa với bọn chúng ".

Bạch Liên đối với đấm người Thương Huy Học Viện thì không quá để ý lắm mà chỉ chăm chú vài việc của mình, đám người Thương Huy Học Viện ngồi cách bọn Đường Tam hai bàn, vị nữ tử trong đám nhìn thấy bôn Đương Tâm thì liền quay qua nói gì đó với nam tử bên cạnh, cả hai nhìn nhau cười nham hiểm xong thì bị nam tử liền đứng lên đi lại chỗ bọn người Đương Tam.

Đúng lúc đó vị tiểu nhị đang mang các món ăn lại chỗ bọn Đường Tam, thì nam tử liền dùng chân khẽ quẹt nhẹ chân tiểu nhị đang tiến tới làm hắn mất thăng bằng té ngã đồ ăn tên tay bây lơ lửng.

" không được lẫn phí thức ăn " Đường Tam thấy tiểu nhị sắp ngã liền dùng khổng hạc cầm long một tay đỡ lấy tiểu nhị, một tay bắt lấy mấy dĩa đồ ăn.

" Tâm Ca, làm tốt lắm " Tiểu Vũ cười nói.

Bị năm tử từ Thương Huy Học Viện bất ngờ trước những động tác nhanh gọn của Đường Tam nhanh đến nỗi hắn không thể nhìn ra những động tác của Đương Tam, vị nam tử tỏ ra cười hối lỗi nói " xin lỗi, tại ta không nhìn thấy " xong thì sử dụng tốc độ thật nhanh của hắn mà dùng một chân đá mạnh vào ghế của Đái Mộc Bạch.

Đái Mộc Bạch đương nhiên nhìn ra được vị nam tử muốn làm gì, khi cái ghế hắn đang ngồi bị đá bây thì hắn liền bị dậy, một tay nắm chặt dồn hồn lực vào nắm đấm, đấm mạnh vào mặt vị nam tử khiến hắn văng vào các bàn ghế phía sau.

" xin lỗi, tại ta không nhìn thấy ngươi " Đái Mộc Bạch ngoài mặt cười hối lỗi nhưng trong lòng lại thoải mái, vui mừng vì sự khó chịu vì Chu Trúc Thanh tránh mặt hắn mấy bữa nay cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, nhưng Đái Mộc Bạch không hề biết rằng hắn vừa phải một sai lầm lớn nhất từ trước giờ.

Vị năm tử bị Đái Mộc Bạch đánh vào trước lúc bị đánh bay đi đã vô tình va vào dĩa đồ ăn mà Bạch Liên đang ăn và những món ăn ở trên bàn bên cạnh cũng vì bị vị nam tử va vào mà đi nốt tất cả.

Đái Mộc Bạch đang cười cười vui vẻ thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn cảm thấy như có một thanh kiếm bén nhọn đang kề trên cổ mình vậy, Đái Mộc Bạch hai chân khẽ rung lên, cố gắng quay lại phía sau lưng hắn nơi mà hắn cảm thấy có một luồng sát khí cực mạnh.

Khi Đái Mộc Bạch liền nhìn thấy một gương mặt mà cả đời hắn cũng không dám quên, Bạch Liên khóe miệng khe nhếch lên một nụ cười nhẹ, hai mắt híp mắt, một nụ cười hiếm hoi như không sao giờ xuất hiện trên mặt nàng, nụ cười của nàng đẹp tựa như ánh trăng nhẹ sợi sáng vạng vật những lại khiến Đái Mộc Bạch cùng bọn Đường Tam nghồi gần không hiểu sao lại có chút sợ hãi khi thấy nụ cười này của nàng.

Nếu nụ cười của Bạch Liên trong mắt Đường Tam như ánh trăng sáng tựa thiên thần thì giờ trong mắt người Đái Mộc Bạch thì nụ cười đó ngập tràng chết chóc như tự thần đang cười đón họ ở diêm vương phủ vậy.

" ĐÁI. MỘC. BẠCH " Bạch Liên cười tươi đứng dậy, chiếc nĩa trên tay cùng lúc bị nàng bóp gãy thành đôi, bọn người Đường Tam chiếc nĩa bị Bạch Liền bóp gãy thì liền hiểu được rằng nàng đang rất giận và nụ cười đó là nụ cười của sự giận dữ thì liền đứng dậy lùi cách xa khỏi bàn để lại Đái Mộc Bạch đang run rẩy đứng đó.

Tiểu Diệp ở trong tinh thần hải thấy nụ cười này của Bạch Liền cũng bất giác dùng hai tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình, vì nàng biết nếu người nào mà làm Bạch Liền nở nụ cười này sẽ có kết quả như thế nào, liền nhìn Đái Mộc Bạch đang sợ hãi nhìn Bạch Liên thầm cầu nguyện: chúc ngươi đủ sức sống sót qua vụ này.

" Tiểu.... Liên ngươi.... làm sao vậy " Đái Mộc Bạch run rẩy nói, hắn không hiểu sao mình lại sợ hãi khi thấy nụ cười của Bạch Liên, nhưng có một điều hắn biết là hắn sắp xong rồi.

" này Đái lão đại, tại sao lại lãng phí thức ăn như thế? " Bạch Liên vừa cười vừa chỉ một tay vào chỗ đồ ăn đổ nát ở dưới đất kế bên, và tay kia thì đang cầm một cái con dao găm không biết từ đầu mà vơ qua vơ lại trước mặt Đái Mộc Bạch.

Đái Mộc Bạch nhìn đống đồ ăn của Bạch Liền ở bàn bên cạnh đã bị tên nam tử mà hắn đánh lúc nãy va vào đổ nát thì liền hiểu nguyên do, hai tay run lên, trên trán liền đổ mồ hôi nhìn Bạch Liền đang mỉm cười đứng đó, không biết hắn có ảo giác do di chuyển suốt một ngày hay không mà sao Bạch Liên nhỏ bé, vô cảm ngày nào mà hôm nay lại biết thành tu la địa ngục đang đòi mạng hắn vậy.

" vậy thì đó tội làm lảng phí thức ăn và phá mất bữa ăn của ta, ta xin phán án.... " nói tới đây thì Bạch Liên dừng lại nắm chặt còn dao trong tay cười nói " TỬ ".

" khoan...... khoan đã bình tĩnh nào Tiểu Liên, nếu ngươi dùng nó thì sẽ chết đó " Đái Mộc Bạch sợ hãi cực điểm nói, dù không dùng vũ hồn nhưng hắn chắc chắn rằng nếu Bạch Liên thực sự ra tay thì hắn sẽ mất mạng ngay, nên cố lựa lời nói làm nàng bớt giận đã.

" đúng là sẽ chết thật, vậy dùng cái này vậy " Bạch Liên bỏ cây dao gâm xuống, tay phải nắm lại thành nắm đấm, hồn lực vận chuyển vào nắm tay, thủ thế cười nói " vậy bắt đầu nào ".

" khoan..." chưa kịp nói xong Đái Mộc Bạch đã bị một đấm cực mạnh của Bạch Liên đánh bay dính vào tường của quán, vì cú đấm của nàng quá nhanh nên Đái Mộc Bạch chưa kịp dùng tới vũ phần phu thể để đỡ nhưng chưa kịp dùng thì đã bị đánh bay.

Bạch Liên cười tươi vui vẻ tiến lại gần Đái Mộc Bạch đã không conf sức kháng cự do lực lương của cú đấm của Bạch Liên làm cơ thể hắn nhất thời tê liệt, Bạch Liên dùng tay nắm lấy đầu hắn, tay còn lại giơ lên dồn hồn lực vào mà vung xuống ngay trên mặt Đái Mộc Bạch.

người Đường Tam đứng nhìn Bạch Liên đang vừa cười rất vui vẻ vừa vung từng cú đấm nhìn rất mạnh vào Đái Mộc Bạch không còn sức kháng cự khiến mặt hắn lúc này không còn có thể nhìn ra được đây là Đái Mộc Bạch hay là đầu heo nữa.

Bọn Đường Tam nhìn gương mặt biến dạng của Đái Mộc Bạch thì liền nuốt nước bọt thầm thề là sư này không dám phá rối lúc Bạch Liên đang dùng bữa nữa, dù có chết họ cũng không dám.

" có chuyện gì vậy " thanh âm quen thuộc khiến người Đường Tam ngoài Đái Mộc và Bạch Liên liền quay lại, thì thấy Triệu Vô Cực đang đứng ở cửa.

Triệu Vô Cực nhìn vị nam tử của Thương Huy Học Viện nằm dưới thì hiểu ra một chút chuyện gì xảy ra, quay qua bên cạnh thì thấy Bạch Liên đang nở một nụ cười tựa thiên thần rất mê người nhưng khi thấy nàng đang cầm đầu một tên một tên người không ra người, quái vật không ra quái vật mà đáng thì không ai dám mở miệng khen.

Triệu Vô Cực nhìn tên bij Bạch Liên đánh có vóc người và bộ y phục giống Đái Mộc Bạch tự hì liền nhận ra là ai, nhưng hắn lại tỏ ra như không thấy gì mà thản nhiên tiến lại gần chỗ mà nói " các ngươi ở đây mang làm ta tìm nay giờ, mau cùng ta về ".

Bọn Đường Tam làm như không có chuyện gì xảy ra của Triệu Vô Cực liền thở dài, bọn họ chưa kịp trả lời thì lão giả tuổi dẫn đầu đấm người Thương Huy Học Viện nhìn có vẻ là lão sư đã đến trước mặt Triệu Vô Cực tức giận nói " ngươi là lão sư cẩu đấm nhóc này? "

" đúng vậy, ngươi muốn gì? " Triệu Vô Cực khoanh tay khiêu ngạo nói.

" bọn chúng dám đánh người của chúng ta, ta muốn đòi lại công đạo " lão giả nói.

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nhìn học viên đằng sau lão giả cười khinh bỉ nói " công đạo? Muốn đòi công đạo thì cũng không đến lượt các ngươi đâu, cút đi ".

" ngươi..... " lão giả giận tím mặt " vậy đừng trách ta ", nói xong lão liền sử dụng vũ hồn, vũ hồn của lão là thú vũ hồn Huyền Vũ Quy, hồn hoàn hoàng, tử hồn tông.

Đường Tam nhìn cái hồn hoàn trên người lão giả cũng tỏ ra hơi bất ngờ, ngược lại Triệu Vô Cực lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Thấy Triệu Vô Cực làm lơ liền khiến lão giả càng thêm tức giận, lão liền sử dụng vũ hồn phụ thể hóa thành một lão rùa kì đi lao vào Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thấy vậy cũng không sử dụng vũ hồn chỉ giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào lão giả, một đấm nhìn rắt bình thường nhưng lại khiến lão giả bây thủng cả trần nhà mà bay ra ngoài mà biến mất.

" Thật.... thật lơi hại " Mã Hồng Tuấn hai mắt lấp lánh nhìn Triệu Vô Cực.

" được rồi, đi thôi " Triệu Vô Cực hướng bọn Đương Tam nói rồi bỏ đi.

Cả bọn trừ Bạch Liên, Đái Mộc Bạch và Đường Tam liền đi theo sau Triệu Vô Cực mà ra khỏi quán, Đường Tam thấy cả đám người Triệu Vô Cực đã đi, liền tiến lại gần Bạch Liên lấy tay để lên vai nàng nhẹ nhàng nói " Tiểu Liên đủ rồi thâ cho Đái lão đai đi, dù sao hắn cũng không cố tình mà ".

" hử, được thôi " Bạch Liên hồi phục lại gương mặt vô cảm thường ngày, tay thả Đái Mộc Bạch làm hắn ngã xuống sàn nằm bất động, Bạch Liên phủ hai tay hướng Đường Tam nói " đi thôi " rồi bỏ đi.

Đường Tam liếc nhìn Đái Mộc Bạch gương mặt bị biến dạng nằm trên sàn thì khẽ cười khổ lấy tay đỡ hắn dậy rồi tiến ra khỏi quán cùng Bạch Liên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio