năm sau
Tại một thôn nhỏ nằm cách xa Tác Thác Thành, có một thân ảnh nhỏ bé đang đi tới cổng thôn. Thân ảnh nhìn kĩ thì có thể nhận ra là một nữ tử khoảng tuổi, thân cao một thước hai, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt huyết sắc to tròn, nước da trắng cùng với mái tóc bạch kim dài được che giấu dưới chiếc áo choàng dài nên không ai nhận ra sắc đẹp cùng với khí chất tĩnh lặng như mặt nước của nàng.
Toàn thân nữ tử khoác trên mình một chiếc áo thun trắng dài gần tới đầu rối nàng, mỗi bước đi phất phới dưới chiếc áo thun là một chiếc quần đùi màu xanh dương.
" này muội nghĩ mình đi đúng hướng chứ " một giọng nói trong trẻo, kèm theo đó là một sự ma mị cuốn hút vang lên, cùng theo đó là một tia sáng màu hắc sắc bay ra từ mi tâm cả vị nữ tử tóc bạch kim, tia sáng màu hắc sắc lở lửng trước mặt nữ tử tóc bạch kim rồi dần dần thành hình dáng của một vị nữ tử nhìn khoảng - tuổi, vị nữ này có mái tóc đen dài, nước da trắng, ngũ quan sắc bén tinh xảo, đôi mắt màu huyết sắc hiện lên tia lãnh đạm cùng với sát khí lạnh lùng như tu la của địa ngục.
Trên mình bận một bộ váy màu đen, bây lơ lửng xung quanh vị nữ tử tóc Bạch Kim.
Nữ tử tóc đen đưa mắt nhìn về phía cổng thôn. Cái thôn này nhìn qua thì có thể đoán được vừa đủ chứa hơn trăm hộ dân, cổng thôn được dựng lên từ những cây xào gỗ, càng khó tin hơn là trước cổng có một cái bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ được khắc năm chữ " Sử Lai Khắc Học Viện ".
ánh mắt của nữ tử tóc đen càng ngày càng trở nên lãnh đạm khó hiểu nhìn nữ tử tóc bạch kim nói, " Tiểu Liên à, muội nhất định phải đến cái học viện rách nát này sao?, dựa vào thiên phú của muội thì có thể dư sức vào những học viện tốt hơn sao, sao phải tới cái học viện này, ta thật không hiểu ".
" Tiểu Điệp tỷ yên tâm, rồi tỷ sẽ thấy học viện này thú vị đến mức nào " nữ tử tóc bạch kim mặt vô cảm nhìn hướng cổng thôn lạnh nhạt nói.
Hai vị nữ tử này chính là Bạch Liên, và Âm Linh Hỏa Thần Điệp Tiểu Điệp trong hình dạng nhâm loại. Khoảng năm trước Tiểu Điệp đã từ trong tinh thần hải của Bạch Liên hoàn toàn hồi phục, khi Bạch Liên lần đầu nhìn thấy Tiểu Điệp trong hình dạng nhân loại thì liền ngẩn người, vì không ngờ là nữ, bởi lúc đối mặt với Tiểu Điệp lần đầu lúc nó trong hình dạng Âm Linh Hỏa Thần Điệp thì chất giọng nó khàn khàn và kiêu ngạo, không được trong trẻo như hiện giờ, nên Bạch Liên cứ nghĩ nó là một gã kiêu ngạo.
Trải qua hai năm cùng nhau Bạch Liên và Tiểu Điệp đã thân nhau như tỷ muội, Tiểu Điệp cũng không đối với nàng lạnh nhạt nữa mà cực kì thân thích, đến nổi ngày nào cũng phải gặp nhau. Bỏ qua vẻ mặt bất mãn của Tiểu Điệp, Bạch Liên cứ thế bước tới cửa thôn, vừa tới nơi thì đập vào mắt nàng là một hàng người dài đang xếp hàng trước cái bàn gỗ bên cạnh cổng vào có một vị lão giả khoảng - tuổi, ăn mặt sơ sác, gương mặt lười biếng, trên ngực lão có đeo một huy hiệu màu xanh có hình một con quái vật hình người trùng với cái hình trên cổng thôn.
Mỗi vị thiếu niên xếp hàng ở đây ai cũng so với Bạch Liên có lẽ lớn hơn - tuổi, người nào cũng có cha mẹ đi cùng. Nhưng người làm nàng chú ý nhất đó là nam tử và nữ tử đang xếp hàng cách nàng khoảng sáu người. Vị nam tử có mái tóc đen xã ngang vai, da màu nâu nhạt, thân hình cao khoảng thước , ngũ quan bình thường nhưng luôn thấp thoáng một nụ cười nhẹ mang lại cho người khác cảm giác dễ gần, mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng gọn gàng, bên hông có đeo một đai nịt quần, đai nịt quần này được khảm viên ngọc xung quanh trong rất tinh xảo.
Còn nữ tử bên canh thân cao ngang bằn cậu bé, mái tóc đen dài ngang hông được thắt lại gọn gàng, đôi mắt đen to tròn lấp lánh như những vì sao, ngũ quan tinh xảo mang khí chất dễ thương, năng động, lần da trâng như ngọc, đôi môi nhỏ nhắn luôn nở nụ cười, nàng bận một bộ quần áo đơn giản như vị nam tử kế bên, một thân áo thun màu hồng cùng chiếc quần đùi màu trắng.
Bạch Liên làm sao không nhận ra vị nam tử kia được, đó là người nàng luôn muốn gắp lại, Đương Tam, còn vị nữ tử kế bên thì Bạch Liên được đó là Tiểu Vũ. Khi Bạch Liên định lên tiếng kêu Đường Tam thì một luồng hồn lực ba động từ phía bàn gỗ của vị lão già tản ra. Toàn bộ ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung vào vị nam tử cao khoảng thước , có mái tóc vàng dài xã gọn gàng hơn vai, nước da màu nâu nhạt, ngũ quan tuấn tú, nhất là đôi dị mâu, đôi ngươi lóe lên một tia tà dị, bên trong đôi dị mâu có màu lam nhạt, dị mâu nữa kép mang khí chất tà dị, ai bị đôi dị mâu của hắn nhìn vào điều cũng phải lạnh người như bị ngàn mũi dao nhắm vào.
Thứ mà làm người ở đây chú ý nhất đó là ba cái hồn hoàn sau lưng nam tử tóc vàng, hai hoàng, một tử, ba cái hồn hoàn đại diện cho thực lực của hồn sư, trên đấu la đại lục này hồn hoàn luôn là quyền được nói chuyện, mọi ánh mắt của mọi người ở đây đều tràn ngập khiếp sợ như nhìn thấy quái vật, ba hoàn tượng trưng cho điều gì, là hồn tôn trên ba mươi mấy cấp, nam tử tóc vàng này nhìn không quá tuổi mà thực lực là hồn tôn ba hoàn chính gốc, chỉ có thể dùng từ quái vật để diễn tả.
Vị thiếu niên cùng với cha mẹ của mình đang đứng trước mặt năm tử tóc vàng sắc mặt đại biến, gương mặt người cha tỏa ra không cam lòng quay đầu dẫn gia đình mìn đi. Khi vị thiếu niên cùng cha mẹ bỏ đi thì năm tử yocs vàng cũng thu lại hồn hoàn ngồi xuống ghế, bây giờ nhìn vị nam tử tóc vàng như một tên ôn thần vậy.
Lão giả thấy mọi chuyện đã được giải quyết giọng nói lười biếng từ trong miệng lão phát ra " kế tiếp ".
Kế tiếp là một vị thiếu niên cũng đi cùng với cha mẹ mình, cha mẹ vị thiếu niên bước lên bỏ một bọc chứa khoảng kim hồn tệ vào một chiếc rương gỗ bên hông bàn.
" tay " lão già lười biếng nói, vị thiếu niên đứa lòng bàn tay của mình ra trước mặt lão giả, lão xoa xoa lòng bàn tay vị thiếu niên gật đầu nói " tuổi hợp cách, kế tiếp xuất hồn hoàn ra đi ".
Nghe vậy vị thiếu niên liền thì triển vũ hồn, vũ hồn của vị thiếu niên là một cái cây, hồn hoàn là bách niên hồn hoàn.
Lão giả nhìn vị thiếu niên lắc đầu nói " không được, ngươi có thể đi ".
Mẹ người thiếu niềm nghe vậy liền bức xúc nói " tại sao lại không được, ngài không thấy bách niên hồn hoàn sao, ở tuổi này sở hữu bách niên hồn hoàn rất hiếm mà ".
Lão giả nghe vậy lười biếng nói " đúng là ở tuổi này sỡ hữu bách niên hồn hoàn là rất hiếm, bất quá vẫn là người thường ".
Cha mẹ vị thiếu niên to ra kho hiểu hỏi " ý của ngài là sao? ".
Lão giả chỉ tay về phía bảng gỗ trên cổng nói " các ngươi nghĩ sử lai khắc là gì, chữ sử lai khắc nghĩa là gì ".
Mặt cha mẹ vị thiếu niên vẫn tỏ ra không hiểu.
Lão giả giờ đấy đâu đứng lên khỏi ghế bước tới trước cổng, hướng toàn bộ người ở đây nói " sử lai khắc là một loại quái vật, dù là trong giới hồn thú cũng rất kì dị, sử lai khắc học viện, là nơi để cho quái vật tu luyện, theo quy cũ, chỉ thu quái vật không thu người thường, ai quá mười ba tuổi, hồn lực không hơn cấp có thể đi ".
Dứt lời trên tay lão giả liền xuất hiện một cây trường côn, thân cây trường côn có những đường điều khắc màu vàng. Từ dưới chân lão già cái hồn hoàn từ từ bay lên theo màu sắc hoàng, hoàng, tử, tử, tử, hắc, sáu cái hồn hoàn vừa xuất hiện hồn lực ba động liền bao chùm toàn bộ không gian, uy áp khủng bố khiến mọi người chân tay rung rẩy đứng không vững.
Hồn đế, toàn bộ người trên mặt tràn ngập khiếp sợ nhìn lão giả, không ai ngờ rằng vị lão giả ăn mặc sơ sài vậy lại là một hồn đế lục hoàn chân chính chứ, hồn đế là một tồn tại ngay cả tại các đế quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà một hồn đế lại xuất hiện ở đây.
Các bậc chả mẹ tiếc nuối nhìn con mình rồi dẫn đi, rất nhanh cả trăm thi sinh giờ chỉ còn hai mười người con ở lại, dĩ nhiễn hai mười người này hoàn toàn tự tin vượt quá cửa này của lão giả, lão giả giờ liền thứ lại hồn hoàn cùng vũ hồn quay lai ghế ngồi lười biếng nói " kế tiếp ".
Đúng như dự đoán đoán cả hai mươi người đều thuận lợi thông qua cửa này của lão và tiếng vào cửa tiếp theo, Tiểu Điệp hiện đang lỡ lửng bên cạnh Bạch Liên cười thích thú nói " chỉ nhận quái vật không nhận người thường, thú vị thật ". Và người có suy nghĩ như vậy không chỉ có Tiểu điệp mà cả Đường Tam đang xếp hàng cũng nghĩ như vậy.
Tiếp theo là một nữ tử có mái tóc hồng xã ngang, làn da trắng nõn nà, ngũ quan tỉnh xảo, thân một bộ váy trắng sạch sẽ, khi chất cao quý của quý tộc, vị nữ tử tóc hồng lên đăng kí thì làm vị lão giả nhất thời hoảng hốt, anh mắt khiếp sợ nhìn nữ tử tóc hồng nói gì đó rồi cho qua.
Tiếp đến là vị nữ từ tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng như nữ tử tóc hồng, ngũ quan xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, đội mắt hắc sắc lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy khó gần.
Trái ngược với khuôn mặt lạnh lung là thần hình đầy đặn bốc lửa, chân tay thôn dài đung đứa quá lại thu hút toàn bộ ánh nhìn của toàn bộ nam nhân ở đây, nhất là nam tử tóc vàng khi thấy vị nữ tử tóc đen xuất hiện thì đôi dị mâu liền tỏa ra một tia yêu dị háo sắc.
Đường Tam cũng bị thu hút những nhanh chóng thu lại ánh mắt khi nghĩ tới Bạch Liên, vừa nghĩ tới nàng ánh mắt Đường Tam trở nên ôn nhu, miệng thì nhẹ nhàng mỉm cười.
Tiểu vũ kế bên thấy vậy cũng bất giác thở dài, suốt hai năm qua kể từ ngày từ rừng tinh đấu trở về thì mỗi khi rảnh rổi hắn điều trở nên như vậy nhìn trời mà cười, khi nàng hỏi thì hắn chỉ cười cho qua rồi chuyển qua chủ đề khác, nàng cũng chẳng biết hắn bị gì nữa.
Suốt năm quá Đường tam khiến Tiểu Vũ một phen sợ hãi, không biết hắn bị cái gì mà cứ mỗi ngày từ khi mở mắt đến khi ngủ điều cắm đầu từ luyện, học hỏi khiến thức từ sự phụ hắn, Đường Tam chu cầu kiến thức tu luyện và hồn thú đến nỗi sự phụ hắn phải khiếp sợ. Khi trở về Đường Tam đã được một màn thuyết giáo do chính tay sư phụ hắn nghĩ ra khi biết hắn hấp thụ thiên niên hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng, còn hỏi hắn làm sao mà hấp thụ được thì Đường Tam chỉ kể rằng là may mắn giết được một đầu Bích Lân Trảo Hùng đang bị trọng thương, và hái được một loại tiên thảo kì lạ có thể gia tăng sức chịu đựng của cơ thể, và tinh thần lực, còn chuyện gặp Bạch Liên và được giúp đỡ thì giữ kín, mà dù có nói ra thì chả ai tin có loại hồn kỹ có thể giúp hấp thụ vượt niên hạn. Sư phụ hắn đối với dược liệu không mấy hiểu biết nên cũng tin lời của Đường Tam. Sau đó Đường Tam mỗi ngày đều bắt ép sư phụ của mình ngồi hơn tiếng trống phòng để dạy hắn toàn bộ kiến thức, nhưng đối với hành động của Đường Tam, sư phụ không những không ghét mà còn rất hài lòng.
Sau khi nữ tử tóc đen thông quá thì tới lược nhóm Đường Tam, Đường Tam lấy ra kim hồn tệ từ viên ngọc được đính trên đai lưng của hắn, đai lưng của hắn chính là một hồn đạo khí chữ vật mà sư phụ hắn tặng cho hắn khi lần đầu gặp mặt, Đường Tam gọi nó là thập nhị tứ kiều minh nguyệt dạ.
Khi Đường Tam đã bỏ kim hồn tệ vào rương gỗ liền cùng Tiểu Vũ đưa tay ra trước mặt lão giả, lão kiểm tra Tiểu Vũ thì rất bình thường nhưng Đường Tam thi có chút đặc biệt là kiểm tra qua bàn chân của hắn. Khi kiểm trả xong lão giả gật đầu nói " tuổi hợp cách, kế tiếp là hồn hoàn ".
Tiểu vũ và Đường Tam liền xuất ra vũ hồn cùng hồn hoàn, quang mang màu lam, đỏ xuất hiện. Trên đầu Tiểu Vũ xuất hiện tai thỏ, bàn tay mọc ra lông thỏ trắng, thân hình cũng cao và thon thả hơn, vũ hồn Thỏ Tử, ba cái hồn hoàn từ dưới chân Tiểu Vũ bay lên theo màu hoàng, hoàng, tử.
Còn trên tay Đường Tam thì xuất hiện một cái Lam Ngân Thảo bình thường,nhưng khi Đường Tam truyền hồn lực vào thì liền trở thành đằng thảo, vũ hồn Lam Ngân Thảo, ba cái hồn hoàn từ dưới chân hắn dân lên theo mau hoàng, tử, hắc.
Lão giả nhìn thấy hồn hoàn của Đường Tam và Tiểu Vũ liền sợ hãi, nhất là Đường Tam. Hai người nhìn mới hai tuổi mà đã là hồn tôn.
" Lam Ngân Thảo từ khi nào mà từ luyện nhanh vậy, mà đệ nhị hồn hoàn lại là thiên niên, còn đệ tam lại là vạn niên, người làm cách nào vậy " lão giả giọng nói khiếp sợ hỏi.
Thấy vậy Đường Tam cũng chỉ cười nói " học viện chỉ thu quái vật, vậy ta có phải là quái vật chứ ".
" hảo, đúng là quái vật " nói xong lão quay qua nhìn vị nam tử tóc vàng đang hai mắt mở to như một, miệng há tớ nói " Đái Mộc Bạch người dẫn họ vào cửa tiếp theo đi ".
Đái Mộc Bạch giờ này mới hoàn hồn nhìn phía người Đường Tam nói " theo ta ".
Nhóm Đường Tam và Đái Mộc Bạch bước vào thì Tiểu Điệp bên cạnh Bạch Liền bây giờ cũng có chút hoảng sợ nói " ta thực sự bái phục vũ hồn của muội rồi đấy, không những giúp hắn thuận lợi thiên niên hồn hoàn, mà còn giúp hắn hoán cốt gia tăng thiên phú tu luyện và niên hạn hấp thụ nữa chú ". Tiểu Điệp không phải không biết dù đang trong quá trình tu luyện dưỡng thương nhưng chuyện Bạch Liên gặp gỡ Đường Tam, còn giúp hắn vượt cấp hấp thụ thiên niên hồn hoàn nàng điều biết cả.
" ừm, đến ta cũng không ngờ " Bạch Liên mặt vô cảm nói, nhưng trong lòng không khỏi bất ngờ nàng không ngờ rằng hồn kỹ của nàng lại có tác dụng mạnh đến vậy.
Chuyện hồn kỹ của nàng hoán thai thoát cốt thì Đường Tam đã biết từ khi hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình tăng nhanh khủng khiếp, hắn vô cùng cảm khích nàng. Còn về phía sư phu hắn thì muốn té xỉu khi thấy đệ tử của mình có thiên phú khủng khiếp đến vậy, vồn về phía Tiểu Vũ sau khi Đường Tam đột phá thì nàng cũng đột phá theo nên dù vậy hắn cũng không thấy gì lạ mà chỉ cho rằng nàng có thiên phú khủng khiếp.
Trong lúc Bạch Liền còn đang lo lắng rằng nàng đã vô tình phá tấn cốt truyện thì giọng nói của Tiểu Điệp khiến nàng hoàn hồn " này Tiểu Liên mau đăng kí, chỉ còn chúng ta thôi đấy ".
" ừm " Bạch Liền vô cảm trả lời rồi bước tới chỗ lão giả lấy kim tệ từ chiếc vòng hồn đạo màu bạch kim trên cổ tay đặt lên bàn mặt vô cảm nói " ta muốn đăng kí ".
Lão giả nhìn vị nữ tử mặc áo choàng đen chùm kín mặt trước mặt lười biếng nói " tay ". Bạch Liên đưa tay phải của mình ra trước mặt lão giả, lão nắn nắn lòng bàn nàng gật đầu nói " tuổi hợp cách, kế tiếp là hồn hoàn ".
Làm, đỏ tia sáng xuất hiện trên tay phải Bạch Liền liền xuất hiện đó hoa Bỉ Ngạn đỏ, Âm sinh Hỏa Bỉ Ngạn vũ hồn. Ba cái hồn hoàn từ dưới chân nàng dâng lên màu sắc theo hắc, hắc, hắc xuất quanh cơ thể nàng.
Ba cái hồn hoàn xuất hiện sắc mặt lão giả liền hoảng sợ, té nhào khỏi ghế run rẩy nói " hồn tôn...... lại là hồn tôn, mà toàn bộ hồn hoàn đều là vạn niên, người rốt cuộc là ai ".
" ta là ai không quan trọng, quang trọng là ta có được nhận không " Bạch Liền mặt vô cảm nói.
" được, được chứ đi theo ta để ta dẫn người tới cửa tiếp theo " lão giả bình tỉnh đứng dậy hướng Bạch Liền nói.
" Được " Bạch Liền thu lại vũ hồn và hồn hoàn, bước theo sau lão giả đi vào cổng