Cuối cùng thì ngày trọng đại này cũng đã đến, tất cả những đứa trẻ tuổi đều tập trung tại quảng trường của Lam Điện Bá Vương Long nhất tộc để tham dự lễ giác tỉnh võ hồn. Long Thần được phụ thân dẫn tới nơi tập trung của chi thứ, lập tức, những ánh mặt khinh miệt được ném về phía hai người:
-“ Đây không phải là chi thứ Long Phần Thiên hay sao, chà chà, hôm nay ngươi mang con trai đến đây để giác tỉnh vỗ hồn sao? Ha ha, đừng nói là hắn lại giác tỉnh một phế võ hồn như ngươi nữa chứ. Chi thứ các người đúng là nhiều rác rưởi mà.”
-“Ngươi”- Long Phần Thiên muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lý do
-“Ngươi cái gì mà người, muốn đánh nhau sao, bằng vào phế võ hồn con cá nhỏ của ngươi và chút hồn lực ít ỏi đó sao? Đừng làm ta buồn cười”. Tên kia nở nụ cười miệt thị
Long Phần Thiên thấy thế chỉ đành nuốt giận vào trong và kéo tay Long Thần đi về phía quảng trường của chi thứ
-“ Cha, người kia là ai vậy?”
-“ Hắn là dòng chính trực hệ, tên là Ngọc Cung Thành, năm nay tuổi, là hồn tông tứ hoàn, thực lực rất mạnh, ta không phải là đối thủ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục”
-“ Cha, người yên tâm, chờ ngày sau ta mạnh lên nhất định tìm công đạo về cho người “- Long Thần vỗ bàn tay phụ thân mình và nở nụ cười tự tin
-“ Con ngoan, cố gắng lên, ta tin con sẽ có ngày nhất phi trùng thiên” – Long Phần Thiên như đạt được điều gì đó an ủi, khẽ mỉm cười động viên Long Thần
Long Thần âm thầm ghi nhớ cái tên Ngọc Cung Thành này vào trong lòng, ngày sau cường đại chắc chắn thay cha hắn xả mối nhục ngày hôm nay.
Bỗng nhiên ầm một cái, một tiếng sấm nổ ra, một tia chớp màu xanh lam lóe lên rồi xuất hiện ở trên đài cao, giọng nói ầm ầm vang vọng như lôi đình khắp cả quảng trường: “ Đã đến giờ, tất cả tộc nhân lui ra ngoài, những người giác tỉnh lập tức theo tên bước đến khu vực lễ đài giác tỉnh của mình”
Lần lượt từng cái tên được gọi lên đài, những quang mang chói mắt lóe sáng ở khắp nơi, từng cái võ hồn được giác tỉnh, có người mừng rỡ có kẻ ảm đạm, thanh âm của người phụ trách ghi chép vẫn vang vọng khắp quảng trường:
-“Lam Điện Bá Vương Long…”
- “ Liệt Diễm Bạo Long …”
-“ Lam ngân thảo-phế võ hồn “
-“ Hành tây – phế võ hồn “
-“ Giun đất >.
-“Long Thần”. Nghe được tên của mình, Long Thần lập tức căng thẳng, bước từng bước lên lễ đài, hai tay đặt vào quang cầu, quang mang chói mắt lóe lên kèm theo đó là hi vọng lớn lao của Long Thần vào võ hồn của mình
-“ Thanh Điểu Ngư (Cá chép xanh), Phế võ hồn” – Giọng nói nhàn nhạt của người ghi chép vang lên khiến cho sắc mặt Long Thần tái nhợt.
Cả quảng trường lập tức lại cười ầm lên,đặc biệt giọng nói chói tai của Ngọc Cung Thành lại vang lên: “ Ha ha, rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi, ta có thể xem võ hồn rác rưởi cũng có thể di truyền a,ha ha ha “
Bỗng, luồng sáng xanh đổi màu, phía trong quang cầu xuất hiện một chiếc đao nho nhỏ, một hồn ấn nữa lại xuất hiện bên tay phải của Long Thần. Lúc này, tất cả cao tầng của Lam Điện Bá Vương Long nhất tộc lập tức đứng bật dậy kinh nghi: “Song sinh võ hồn?”. Song sinh võ hồn vô cùng hiếm thấy, tiềm lực tương lai là vô cùng to lớn, điều đó khiến cho cao tầng không thể bàng quang được nữa
-“ Trù đao(Dao làm bếp) – Phế võ hồn”. Giọng nói của người ghi chép lại vang lên, tất cả cao tầng lại ngồi xuống nhìn nhau
-“ Song sinh phế võ hồn không có giá trị bồi dưỡng, nếu hồn lực không có thì vẫn là rác rưởi “
-“ Đúng vậy”
Ở trên lễ đài, Long Thần lúc này khuôn mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn cắn răng, vì hắn biết câu nói nổi tiếng của Ngọc Tiểu Cương: “Không có võ hồn phế vật, chỉ có hồn sư phế vật”. Vì vậy hắn đặt hi vọng vào trắc thí hồn lực, chỉ cần có hồn lực hậu thuẫn, hắn vẫn có thể làm cho võ hồn biến cường.
-“ Hồn lực cấp ” – Song giọng nói của người ghi chép đã đánh vỡ toàn bộ hi vọng của hắn lúc này
Long Thần ngơ ngác đứng trên lễ đài, hắn đã bỏ ngoài tai những tiếng cười nhạo xung quanh. Bây giờ trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, những cảm giác ưu việt khi là người xuyên việt đều biễn mất. Hắn bị hiện thực tàn khốc đánh trở về nguyên hình, bản thân hắn không phải là nhân vật chính trong truyện tiểu thuyêt (Thực ra là có ^.^) được ông trời sủng ái, có hào quang tỏa sáng. Không thức tỉnh được võ hồn cường đại và hồn lực cao thì hắn cũng chỉ là người bình thường. Hắn không thể trông chờ vào vận khí vì nó quá mơ hồ. Lúc này đây Long Thần chợt tỉnh ngộ ra, hắn đã quá tự tin và xem nhẹ thế giới này. Biết trước cốt truyện làm cho hắn quá chủ quan và tự mãn.Giờ đây hiện thực tàn khốc này lại làm cho hắn tỉnh ngộ ra. Hít sâu một hơi, Long Thần chậm rãi đi xuống đài, nhưng lúc chuẩn bị xuống đài, một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
-“Pip … phát hiện nguồn năng lượng … Kí chủ có muốn hấp thụ để kích hoạt hệ thống?”
-“Hệ thống? Hệ thống gì?”. Tuy nhiên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm khiến hắn không có do dự gì lập tức đồng ý
-“Pip… Hệ thống bắt đầu chu trình rã đông… Hấp thu năng lượng để kích hoạt … Tiến độ % …% …% …%”
-“Pip… Phát hiện võ hồn có thể tiến hóa, kí chủ có xác nhận tiến hóa?”
-“Lập tức tiến hóa”
-“Pip… qui trình tiến hóa bắt đầu… “
-“ Pip… Thanh Ngư Điểu chu trình Ngư Dược Long Môn tiến hóa thành thượng cổ thần thú Thanh Long”
-“ Thượng cổ thần thú Thanh Long nắm giữ cực hạn chi lôi – tối cường công kích lực trong tất cả các hệ đồng thời nắm giữ tối cao lực lượng – Thiên Phạt chi lực “
-“Pip… Trù đao tiến hóa xảy ra dị biến, ác hóa trở thành thượng cổ hung binh, binh khí của tử thần – Tử Thần Câu Liêm Thương(Lưỡi hái tử thần)”
-“Tử Thần Câu Liêm Thương – tối cường hung binh, có khả năng hấp thu sinh mạng, tử khí cường hóa bản thân, tăng cường gấp lần lực lượng của chủ nhân, tối cao có thể cắt xuyên qua mọi vật chất và thời không, có thể lập tức chấm dứt sinh mệnh lực của nạn nhân khi gây sát thương trực tiếp “
Ngay lập tức, hồn ấn trên tay phải và tay trái của Long Thần phát ra quang mang cực đại, đạo thanh quang và hồng quang phóng thẳng lên trời. Đồng thời, hư ảnh chiếc lưỡi hái ngưng tụ trên đầu hắn. Không khí âm trầm mà khủng bố