Phó đội Thiên Đấu thua rồi.
Tuyết Tinh Thân Vương từ trên đài cao nhìn xuống, trong lòng toát mồ hôi hột. Khuôn mặt hắn tím lại vì tức giận, tức giận đến điên người!
- Ha ha, nhân tài mà thân vương hết lời ca ngợi đã bại dưới tay bọn quê mùa kia rồi! Dù sao cũng là người quen mà, phải không?
Tát Lạp Tư vui vẻ cười một tiếng, điều này khiến cho cơn thịnh nộ của Tuyết Dạ Đại Đế lên tới đỉnh điểm, nhưng hắn cũng chỉ trầm giọng nhìn Tuyết Tinh Thân Vương một cái, không nói thêm gì.
Chuyện trong nhà, để nghỉ ngơi lại tính.
Tát Lạp Tư Giáo Chủ cảm thấy không còn chuyện gì đáng chú ý nữa, tùy tiện cáo lui. Tuyết Dạ Đại Đế lúc này mới trừng mắt nhìn Tuyết Tinh Thân Vương, sau đó lại ôn hòa quay sang Trữ Phong Trí.
- Trữ Tông Chủ, nếu ngài đã có quen biết với học viện Sử Lai Khắc, ta sẽ giao mọi chuyện cho ngài, chỉ mong đừng để cho Võ Hồn Điện chiếm ưu thế!
- Bệ hạ yên tâm, ái nữ của ta cũng là một thành viên của chiến đội Sử Lai Khắc, tất nhiên sẽ có người tự làm cho Võ Hồn Điện phải đau đầu!
Hơn ai hết, Trữ Phong Trí biết rõ thâm cừu đại hận của Đường Tam đối với Võ Hồn Điện, cho nên hắn dám chắc, sẽ không ai trong Sử Lai Khắc chiến đội đầu nhập về Võ Hồn Điện.
Kẻ khinh thường nhạo báng bình dân? Như vậy tự có người làm hắn sáng mắt ra!
Phất Lan Đức không biết đã bao lâu rồi không được thoải mái như hôm nay. Lúc đầu Thiên Đấu hoàng gia học viện đã gây cho hắn không ít khuất nhục, hắn vốn chưa quên, mà lúc này, áp lực trong lòng hắn qua trận đấu này đã hoàn toàn tan biến hết.
Hắn trong đầu hiểu rõ ràng, Diệp Phi Linh cùng Đái Mộc Bạch dẫn dắt đám đệ tử sử dụng lối đánh như lôi đình vạn quân giành chiến thắng, thậm chí còn cố ý vũ nhục đối phương, cũng không phải là bị đối phương chọc giận, mà chính là vì hắn, vì Sử Lai Khắc học viện mà ra tay nặng đến như vậy.
Thiên Đấu hoàng gia học viện ư, lão Tuyết Tinh thân vương chó má ư, không phải trước đây ngươi muốn ngăn cản bọn ta hay sao? Được, vậy cho các ngươi ngay cả vòng sơ khảo cũng không thể thông qua.
Bảy tên đội viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện phó đội, cơ hồ người nào cũng bị thương khắp người, xương cốt gãy cũng không chỉ một cái, tuyệt không phải trong vài ngày có thể chữa khỏi, thiếu đi bảy tên chủ lực này, Thiên Đấu hoàng gia học viện phó đội còn có thể vượt qua được vòng sơ khảo nữa hay sao?
Còn cái bộ trang phục kia nữa, nhìn xem, các quý cô quý bà đều mê mẩn cả rồi, trở về liền hỏi quỷ nha đầu kia một chút xem là ai làm, sau đó cho chế tác sản xuất trên diện rộng, bán nhiều chút là có thể kiếm cả núi tiền.
Đúng là một đám tiểu quái vật đáng yêu!!!!
Trên đường trở về Sử Lai Khắc học viện, Phất Lan Đức khuôn mặt trầm trọng, bộ dáng có vẻ không vui lắm.
- Đói quá đói quá đói quá! Hôm nay đánh cho Thiên Đấu phó đội thật là hả lòng hả dạ! Trở về chúng ta mở tiệc ăn mừng đi!
Mã Hồng Tuấn gào lên. Kì thực do sáng đi sớm quá, hắn có muốn ăn thêm mấy cái bánh cũng không được nữa.
- Cắt, không lên thi đấu mà chỉ nghĩ đến ăn là sao hả mập? Ngươi còn chưa đủ mập ư?
Tiểu Vũ thấy Mã Hồng Tuấn quá ồn ào, thấp giọng mắng.
- Có phải ta không muốn lên đâu? Rõ ràng là mấy người không cho ta lên mà! Thầy, lần sau để cho em lên nhé!
Một câu lên này làm cho Phất Lan Đức phát nộ. Tuy rằng hắn rất vui vì quần áo mấy người mặc vẫn là màu xanh, nhưng mà hắn không thích thông báo quảng cáo của hắn bị ném bay ra ngoài như vậy.
- Mấy tên ngốc kia, ai cho phép các cô các cậu cởi đồng phục ra???? Còn các cô các cậu nữa, chắc cũng chuẩn bị hết đồng phục khác rồi chứ gì? Toàn bộ tối nay không được ăn cơm!!!!
Âm thanh nghe vừa như mắng mỏ, nhưng lại như than thở. người trộm liếc nhau, hí hí cười gian.
Không có cơm ăn thì ăn lẩu! Cửu muội nói lần này đại thắng sẽ đãi mọi người món mới, đương nhiên tất cả đều rất mong chờ.
- Diệp Phi Linh, trở về học viện liền tới văn phòng của ta!
Sau khi trở về học viện, Diệp Phi Linh quần áo cũng không cần thay, trực tiếp cùng Phất lan Đức đi tới văn phòng.
Vừa vào bên trong, Phất Lan Đức biến đổi bộ mặt tươi như hoa cúc, Liễu Nhị Long cũng thuận thế mang điểm tâm mà tiến vào.
- Ôi ~ học sinh thân yêu của học viện chúng ta ~!
Diệp Phi Linh nhìn biểu tình mèo méo meo của Phất Lan Đức, khóe miệng co rút lại thành một đường chỉ.
- Đói chưa, mau ăn chút đồ đi, chúng ta bàn luận một chút, sau đó cùng đi ăn cơm!
Liễu Nhị Long nhìn biểu tình của Phất Lan Đức cũng cảm thấy kinh dị, đẩy hai phần điểm tâm về phía hai người, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh Diệp Phi Linh.
Cảm ơn Liễu Nhị Long một tiếng, hai người vừa ăn vừa nói. Đi từ sáng sớm đến gần giữa trưa, đói là điều tất nhiên.
- Viện trưởng, ngài thấy quần áo như thế này đẹp mắt không?
Diệp Phi Linh nhìn Phất Lan Đức đang uống trà, hắn không nói, mà chỉ liên tục gật đầu.
- Ngài muốn lấy phí quảng cáo của mấy bộ đồ này không?
- Đương nhiên là có! Ta nói này a đầu, ngươi làm sao nghĩ ra được những thứ này vậy? Căn bản đó vẫn là đồng phục do ta đã may sẵn, vì cái gì trong một đêm mà các ngươi biến nó thành đủ kiểu dáng khác nhau như vậy?!
Diệp Phi Linh hì hì cười, cái này căn bản không phải phạm trù mà viện trưởng hiểu, cho nên hắn sẽ không biết đâu.
- Quần áo đẹp ai chẳng thích mặc, đặc biệt là nữ đệ tử chúng ta! Phất Lão Đại, ngươi lười đến nỗi không tìm người thiết kế thì cũng thôi đi, ngay cả đồ mặc của đệ tử cũng đánh chủ ý! Nếu không phải nhờ a đầu này, ngươi lại để cho con gái ta bị xấu hổ mà chết đúng không?!
Liễu Nhị Long lúc này mới nhíu mày nhìn Phất Lan Đức. Hắn toát mồ hôi cười hề hề, chỉ là quên, chỉ là nhất thời quên thôi mà!
- Ta sẽ bán bản thiết kế trang phục cho học viện, đương nhiên cũng sẽ ăn hoa hồng nếu ngài bán được đồ, tiền phí quảng cáo sẽ được trừ thẳng vào tiền bán đồ, đồng thời... viện trưởng à, ngài để cho em quyết định mục trang phục thi đấu đi, đổi lại em chỉ cho ngài một con đường vạn kim!
Diệp Phi Linh nhe răng cười nhìn về viện trưởng. Thế nhưng nàng bị hắn gõ cho một cái u đầu.
- Quỷ linh tinh, cả thầy mà cũng dám tính toán, nói mau nói mau, nếu như có thể thực hiện được, nhất định sẽ y lời mà phân tiền cho em!
Diệp Phi Linh xoa xoa cục u, mếu máo nói:
- Viện trưởng mưu sát học sinh, ai da, thế này thì con đường kim tệ của ngài không thông đâu, cho con giấy bút với!
Phất Lan Đức hô biến, giấy và bút liền ngay ở trước mặt nàng. Diệp Phi Linh vẽ ra đúng ba vòng tròn, đứng theo hình tam giác.
Vòng tròn trên đỉnh đầu, nàng ghi vào đó là trang phục.
- Sư mẫu, viện trưởng, hiện tại đã chiến thắng được một đội, cho nên chúng ta sẽ có một lượng người ủng hộ nhất định, sau này khi mọi người hiển lộ thực lực, tất sẽ có người tôn sùng, như vậy để tôn sùng thì họ sẽ làm gì? Ăn mặc giống thần tượng, hoặc là mặc đồ để biểu lộ sự cổ vũ với thần tượng của mình, trường hợp như vậy, mặc áo có ghi tên cá nhân người họ tôn sùng cùng đồ án đại diện của trường là thích hợp nhất, mà nếu tỉ mỉ hơn thì ngài cũng có thể chia thành ba loại. Loại một là người cổ vũ, may áo có ghi tên và đồ án học viện, màu xanh. Loại hai là người tôn sùng, may áo có ghi tên cá nhân người thi đấu cùng đồ án võ hồn của họ, về màu sắc thì chỉ cần viền xanh, còn lại màu cho bọn họ chọn. Loại , gọi là người sùng bái điên cuồng, trực tiếp may trang phục phỏng chế theo quần áo thi đấu của mỗi người, bán kèm túi xách phụ kiện gì đó, nhưng tuyệt nhiên không may gia huy của học viện để tránh kẻ gian trà trộn!
- Giá tiền của mỗi loại quần áo là không giống nhau, loại có thể xem xét chất liệu vải tầm trung, giá dao động từ đến kim hồn tệ. Loại thì phải gấp lần như thế, chất liệu vải cao hơn một chút! Loại , nhất định phải bán kim hồn tệ, vật hiếm vì quý, cái này những người có tiền mới mua được, cho nên sản xuất ít một chút nha!
Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long nghe nàng nói xong, lập tức mở to mắt. Thật muốn bổ não nàng ra xem nàng nghĩ cái gì, ý tưởng hay như vậy, tại sao không nói ra từ sớm, hại hắn tân tân khổ khổ đi tìm đơn quảng cáo đầy mệt mỏi.
Diệp Phi Linh không nhìn đến Phất Lan Đức, tiếp tục điểm vào vòng tròn thứ , trong đó có ghi: Đồ ăn.
- Trên sân đấu, bởi vì quá trình chờ giới thiệu, các đội nghỉ giải lao, thời tiết nắng nóng rất mệt mỏi, cho nên chúng ta sẽ bán đồ ăn, dùng những món có cảm giác mát mẻ lạnh lạnh, giống như nước hoa quả ép lạnh, cháo đường ủ lạnh, hoặc là kem cốc! Ta thấy cái này không khả thi cho lắm, vì chúng ta không có học viên băng thuộc tính, nhưng nếu ngài nguyện ý tìm mấy loại hoa quả nhiều nước như dưa hấu và dừa bán thì cũng không tệ lắm đâu. Giá cả thì chỉ cần tăng thêm đồng hồn tệ so với ngoài chợ là được!
Liễu Nhị Long đáy mắt cơ hồ hiện lên tán thưởng, đây cũng là một phương án tốt, mà có thể kiếm tiền nhanh hơn cả phương án đầu, nguồn thu nhập lại vô cùng ổn định, bởi vì khán đài quan sát thi đấu có bao nhiêu người? Gần . người xem đó, nếu họ bán thì như thế nào? Cho dù chỉ bán kim hồn tệ, thì khả năng có được . kim hồn tệ cũng rất lớn.
- Tuy nhiên phương án này có một nhược điểm, phải thật cẩn thận không để lộ là trường chúng ta bán, bằng không bọn họ ăn xong đau bụng, lại đổ thừa cho chúng ta ám hại, tới đó chúng ta sẽ mất tư cách thi đấu!
Diệp Phi Linh cẩn thận đặt thêm một cái nhắc nhở, sau cùng mới viết vào vòng tròn thứ : Quảng Cáo Sống.
- Cái này là phương án hữu hiệu nhất, có thể trực thuộc duy nhất về học viện chúng ta mà tiến hành! Viện trưởng, có bao giờ ngài nghĩ tới mở rộng học viện không?
- Đương nhiên ta muốn. Mộng ước của ta ngoại trừ tung hoành giới hồn sư, chính là dưỡng ra càng nhiều thiên tài quái vật như các ngươi!
- Thật ra thì cái này cũng rất đơn giản, ngài vẫn đi nhận đơn quảng cáo, nhóm học viên chúng ta đi tham dự, cho dù là lên thi đấu hay ở dưới đài cũng sẽ trực tiếp quảng cáo cho đơn quảng cáo đó, ví như nước hoa chẳng hạn, ngài đừng làm mấy tờ quảng cáo kinh dị sau lưng chúng em nữa, cái này để bọn em sắp xếp xem làm thế nào thích hợp là được! Yên tâm là hiệu quả sẽ khiến cho học viện được nâng cao cùng nhà sản xuất vừa lòng, như thế đã đủ chưa?
- Kì thật cái này ngươi cho ta một ví dụ đi, mở rộng học viện cùng nhận đơn quảng cáo thì có liên quan gì tới nhau?
Liễu Nhị Long tay chống cằm, có chút khó hiểu mà hỏi.
- Ví dụ như này nha sư mẫu! Học viện chúng ta trực tiếp nghiên cứu sản xuất nước hoa, sau đó chính mình tự đi quảng cáo cho học viện, bởi vì đây là hàng độc quyền, cho nên chúng ta có thể đưa ra những hạn chế nhất định, giống như là chỉ có học viên trường học mới mua được!
- Phương án này ta lại thấy không ổn, trường học rất tạp nham, người người hỗn tạp ta không muốn quản lý! - Phất Lan Đức nhảy cẫng lên, hắn không thích quản một đống người như vậy, không nuôi nổi miệng ăn đâu.
- Như vậy thì ngài xây thêm phòng, sau đó bao quát khu vực lại, phân ra hai cái, một cái nội viện, một cái ngoại viện. Ngoại viện có thể tiếp nhận bất kỳ hồn sư nào có độ tuổi cùng võ hồn thích hợp là được, nội viện thì chỉ kết nạp những học sinh xuất sắc, có thể từ ngoài tuyển thẳng, có thể từ ngoại viện tấn cấp lên! Ở bên ngoại viện chúng ta tuyệt sẽ không hỗ trợ tiền học một chút nào, bọn họ có thể là bình dân, nếu muốn kiếm đủ tiền học thì có thể tham gia hoạt động sản xuất của chúng ta, ví dụ như may quần áo, chế tác tượng của trường, hay là chế biến thức ăn và bán chẳng hạn. Chúng ta sẽ ném cần câu cơm, còn họ câu được cơm hay rời trường là quyền của họ! Đồ sản xuất của họ nếu hợp lệ sẽ được chúng ta đem bán, thu một phần phí và cung cấp môi trường cho họ sở dụng đến khi tốt nghiệp.
Phất Lan Đức hai mắt sáng ngời, sao ý tưởng này tuyệt thế nhỉ?
Bốp... Bốp...
Phất Lan Đức liên tục vỗ tay, không hổ là đệ tử Đại Sư, mặc dù lời nói còn có chút khó hiểu, nhưng ý tưởng cùng phân tích của nàng vô cùng mạch lạc, phong cách giống với tên cứng đầu đó, lại thêm vào tài kinh thương như này, Phất Lan Đức tin tưởng Sử Lai Khắc học viện rất nhanh liền có thể phất lên.
- Còn nữa nha, sau khi chiến đấu kết thúc nhất định sẽ ăn mừng, ngài cũng có thể mở nhà hàng để học viên trong trường làm bán thời gian kiếm tiền trang trải học phí, như vậy vừa mở rộng được cơ sở, kiếm thêm tiền, nâng cao tinh thần học tập của mỗi người!
Diệp Phi Linh nhe răng cười gian. Nàng vẽ ra một cái viễn cảnh thật đẹp cho Phất Lan Đức, sau đó mới đào cho hắn cái hố nhảy vào.
- Về phần phí dụng cho bản vẽ trang phục, cùng với công thức đồ ăn, cộng thêm phí quảng cáo, hoa hồng nhận được em nghĩ em lấy phần! xu cũng không được thiếu!
Phất Lan Đức tâm tình sung sướng bỗng nhiên hóa đá. Không nói còn đỡ, lỡ mồm nói y lời nha đầu này, vậy bây giờ mà kiếm được . kim hồn tệ, chẳng phải sẽ mất đi . kim hồn tệ ư?
Ôi, tiền của ta! Lão thiên gia, mau mau tới mang cái quỷ nha đầu này đi đi! Trời ơi là trời!!!