- Ngươi định từ bỏ sức mạnh thành thần? Đồ ngu muội!
Âm thanh Tà Mâu Thánh Vương tràn đầy giận dữ vang lên. Suốt mấy trăm năm, vất vả lắm mới tìm được một khối cơ thể có thể tiếp nhận được thần lực của hắn, vậy mà bây giờ chỉ bằng lời nói của mấy kẻ ngoại lai, tên này đã không muốn tiếp nhận.
Thần lực là không thể thu về, nhưng vì có thần lực duy trì, hắn mới có thể tiếp tục tồn tại trong cơ thể Đái Mộc Bạch.
- Không có ông, chúng tôi vẫn sống rất tốt!
Đái Mộc Bạch cũng giận dữ gào lên. Nói thừa, bằng vào sự giúp đỡ của các vị sư phụ cùng các vị học đệ học muội, hắn chính là đạt tới được thành tích giống như ngày hôm nay, chứ không phải nhờ vào thần lực của Tà Mâu Thánh Vương.
- Hừ, không có lão phu, ngươi hẳn là phải chết từ lâu rồi! Không nghĩ tới vẫn còn có một thứ sức mạnh khác trường tồn lâu đến vậy! Ngươi bây giờ phải nghe ta, tiếp nhận thần lực trở thành người kế thừa của Tinh La mới là chính đạo! Sau đó dẫn dắt Tinh La ngày một lớn mạnh, khiến cho Tinh La Đế Quốc xưng bá toàn đại lục!
Đái Mộc Bạch hừ lạnh. Hắn vốn chưa từng muốn tham gia tranh đấu làm bá chủ thiên hạ, bởi vì hắn biết trên đời này hắn còn một vị ca ca xuất sắc hơn thế. Trong cuộc đời của hắn cho tới thời khắc này, nếu như chưa biết tới Chu Trúc Thanh, có lẽ hắn sẽ còn có vài phần nhiệt huyết mà nghĩ đến cuộc tranh đấu hoàng vị.
Nhưng là từ sau khi gặp được nàng, Đái Mộc Bạch mới biết rằng thế giới này nếu chỉ vì tranh đoạt thế lực mới được tồn tại thì không có ý nghĩa.
Chu Trúc Thanh đối với hắn vạn phần quan trọng. Quan trọng nhất trong hết thảy mọi thứ.
Hắn đau nàng, sủng nàng, vì nàng mà thay đổi, vì nàng mà kiên cường.
- Chính đạo của ông liệu có thể khiến tôi thành thần được không? Không có bằng hữu, không có tình thân, trong tay không có một chiến hữu, ông tưởng thiên hạ này có thể nắm trong tay?!
Tà Mâu Thánh Vương nháy mắt phát giác, từ lúc hắn tiếp nhận làm người bảo vệ Tinh La Đế Quốc đến giờ, tất cả những kẻ muốn nhận truyền thừa đều là muốn được lựa chọn sức mạnh mà từ bỏ tất cả mọi thứ.
Nhưng kẻ này khác biệt.
Bởi vì cảm thấy hắn thú vị, cho nên mới để hắn tiếp nhận truyền thừa.
Nhưng không nghĩ ra lại là một cái nhược phu!!
- Hiện tại ở nơi này, đúng như người kia nói, có một thứ sức mạnh thông thần đang kìm hãm sức mạnh của ta! Cho nên ngươi hãy cố mà thưởng thức khoảnh khắc này đi, bởi vì...
Đái Mộc Bạch mở bừng mắt, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng.
Nhưng vì sao giấc mộng lại chân thật như vậy?!
- Đại Ca, ngươi tỉnh rồi à?
Diệp Phi Linh mị mị mắt nhìn tới. Xem ra trải qua một hồi gọi hồn, Đại Ca đã trở lại.
- Trúc Thanh đâu?
- Tỷ ấy ra ngoài mua thuốc rồi!
- Mua thuốc?! Sao trong lòng ta lại dâng lên một cỗ bất an như vậy chứ?!
Đáy lòng Đái Mộc Bạch chợt trở nên hoảng sợ. Nỗi bất an dâng lên trong lòng ngày một lớn dần.
Bất quá không phải để mọi người chờ đợi lâu, Đái Thiên dẫn theo người đến tìm chiến đội Sử Lai Khắc một lần nữa.
Diệp Phi Linh nghi hoặc, nhưng trong lòng rất nhanh liền có chủ ý. Hương trà bay tứ phía khiến mọi người thanh tỉnh cảm giác, len lỏi vào tận trong căn phòng của Đái Mộc Bạch.
Khách quý đến chơi, hơn nữa còn là công tước của Tinh La Đế Quốc, nhất định phải đối xử thật tử tế.
- Truyền thuyết Tinh La, mấy tháng trước, đền thánh đã xuất hiện tượng lạ, chúng ta đã cho người đi điều tra, không ngờ truyền nhân mà Thánh Vương chọn lại chính là ngài! Nhị Hoàng Tử Điện Hạ! Ngài giấu cũng kỹ quá, tới tận hôm qua ta mới biết được hơi thở của Thánh Vương phát ra từ nơi này!
Đái Mộc Bạch nghe đến hai chữ truyền nhân, trong lòng trầm xuống.
- Rút cục, ông đến đây làm gì?
Nghe tới âm thanh chán nản của Đái Mộc Bạch, Đái Thiên hừ lạnh.
- Trúc Thanh công chúa ra ngoài vẫn chưa về phải không?! Ta đã bảo thuộc hạ của ta mang cô ấy về rồi đây!
Theo âm thanh mệnh lệnh của Đái Thiên, trong phòng bỗng chốc nhiều thêm ba người.
Có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện, bọn họ cấp bậc ít nhất cũng phải trên Hồn Đế.
Diệp Phi Linh nhìn thấy Trúc Thanh nhắm mắt, bên trên mắt toát ra một vòng tử khí màu tím.
- Mấy người thương tổn Thất tỷ?!
- Ồ, người trẻ tuổi nhãn lực tốt thật! Công chúa đã bị mù rồi! Mắt của công chúa đã bị võ hồn dung hợp kỹ " phệ hồn mộng điệp " làm bị mù! Nhưng điều đáng lo hơn cả chính là tính mạng của công chúa đang mất dần!
Đái Thiên thản nhiên trêu tức mà nói. Kỳ thật trong lòng gã đang làm ra một cái quyết định khó khăn, để xem phản ứng của nhị Hoàng Tử Điện Hạ là như thế nào.
- Tại sao ông lại biết rõ đến như vậy?!
Đại Sư là người đầu tiên phản ứng lại. Kẻ này tung hoả mù rất nhiều, nhưng mục đích chỉ có một.
- Bởi vì... Chính ta đã cho thuộc hạ dùng hồn kỹ này!
Bùng một tiếng, Triệu Vô Cực là người đầu tiên bạo nộ. Con mẹ nó, tên khốn này dám tới cửa đả thương học sinh của lão tử mà bộ dáng vẫn còn kiêu ngạo tự đắc như vậy. Chán sống!!!
Bất quá Đái Thiên rất tự nhiên mà đỡ lại công kích của Triệu Vô Cực. Không nói tới võ hồn của gã cũng là Tà Mâu Bạch Hổ, chính là thực lực của hắn đã là đẳng cấp Hồn Đấu La. Bên cạnh hắn còn có hai vị Hồn Thánh hỗ trợ, cục diện đối với Sử Lai Khắc vô cùng bất lợi.
Trong lúc hai bên còn đang đối đầu nhau, trên người Chu Trúc Thanh đã tản ra một luồng khí đen dày đặc.
- Đủ rồi, tất cả dừng tay!
Âm thanh Đái Mộc Bạch cắt ngang.
- ĐÁI THIÊN! Ta biết ngươi có cách cứu Trúc Thanh! Mau nói cho ta!
Trong giọng nói ngập tràn sự hoảng loạn. Đái Thiên dường như rất thích thú với biểu cảm này của Đái Mộc Bạch, nhưng cũng không có ý tứ giấu diếm.
- Được rồi, sợ ngài quá đi, Nhị Hoàng Tử Điện Hạ! Người cứu được công chúa cũng chỉ có hoàng tử ngài thôi, đó chính là dùng sức mạnh thần của ngài, chỉ cần ngài chịu hiến mắt thần thì công chúa sẽ bình an vô sự!
- Nhưng là sau này sức mạnh mà ngài kế thừa từ Thánh Vương cũng sẽ mất đi? Hoàng Tử Điện Hạ, ngài nhất định sẽ cứu công chúa, có phải không?
Đái Mộc Bạch gấp đến không chờ nổi, hắn đoạt lấy Chu Trúc Thanh chạy ra khỏi phòng. Đám học viên cấp tốc đuổi theo.
Ngoại trừ Diệp Phi Linh. Khóe môi nàng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt.
- Thật ra vẫn có cách khác để giải độc cho Công Chúa đúng không?
Đái Thiên nhếch môi cười, từ chối cho ý kiến. Ánh mắt nàng đảo qua Đại Sư, trong tay làm một cái thủ thế chờ đợi.
Đại Sư nháy mắt liền thần sắc liền trở nên ngưng trọng.
- Vì sao các người phải làm vậy với Đái Mộc Bạch? Làm như vậy, phải chăng các người tính toán làm hại hắn? Chúng ta tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!
- Ồ, đây là một câu hỏi hay, ta đây chính là muốn làm giảm sức mạnh của hắn đó! Các người nên biết rằng ngày tới là trận chiến của hắn cùng ca ca, đương nhiên sức lực phải cân bằng nhau thì trận chiến mới thú vị, đúng không nào?
- Ngươi hy vọng Mộc Bạch thua ca ca của mình?
- Đại Sư thân mến, chẳng phải trong lòng ngài đã có đáp án rồi sao?
Đái Thiên nhàn nhạt liếc mắt. Bất quá Đại Sư giống như vẫn chưa hiểu, đặt ra một câu hỏi.
- Nhưng tại sao? Chẳng phải Tinh La trước giờ rất sùng bái cường giả sao? Đái Mộc Bạch kế thừa thần lực, đáng lẽ ra ngươi cũng phải có thái độ ủng hộ hắn chứ?
Nghe Đại Sư nói đến đây, Đái Thiên thần sắc bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Hắn tức giận gầm lên:
- Hắn không xứng để trở thành quốc vương Tinh La! Mặc dù, hắn đúng là đã nhận được Thần lực, ta cũng từng bị dao động, bởi vì Thần lực đại biểu cho hết thảy của Tinh La, nhưng hắn lại vì một ả đàn bà mà cam nguyện mất đi sức mạnh! TINH LA KHÔNG CẦN MỘT QUỐC VƯƠNG NHƯ VẬY!!!
Diệp Phi Linh nhàn nhạt thu hết biểu cảm của Đái Thiên vào trong mắt. Phải rồi, nói tiếp đi, rồi ngươi sẽ biết thế nào là tức giận tột cùng.
- Hừ, vậy thì vì sao các ngươi cứ phải cố chấp để bọn họ tranh đấu cơ chứ? Đừng nói Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh cần hoàng vị của mấy người, hai người bọn họ cũng có thể ở bên ngoài tiêu dao tự tại, thậm chí còn chẳng xung đột quyền lực với Hoàng Thất mấy người!
Triệu Vô Cực không cho là đúng. Hiện tại hắn chỉ muốn Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh được bình yên.
- Ha ha, đây là quy củ của Tinh La chúng ta! Điều này thì các ngươi không cần hiểu rõ! Mục đích của chúng ta hôm nay đã hoàn thành, các ngươi còn điều gì muốn nói không?!
- Không, các ngươi đi đi!
Âm thanh Đại Sư bất lực vang lên. Đái Thiên cũng chẳng quấy rầy, trong nháy mắt biến mất khỏi căn phòng.
Diệp Phi Linh cẩn thận dùng Tử Cực Ma Đồng dò xét qua, sau đó nhanh chóng mời ba vị sư phụ uống trà. Chén trà thanh mát tiêu tan tức giận, giải nhiệt giải độc trong một ngày căng thẳng.
Thật ra từ sớm Đại Sư cùng mọi người đã cảm thấy điều khác lạ rồi, nhưng vì đối với chuyện này bọn họ hoàn toàn không có xung đột, cho nên cũng không có tức giận.
Diệp Phi Linh chính là thả vào trong không khí một chút bột phấn ngứa kim hương hương, chẳng phải hoàng thất thường xuyên tiếp xúc với vàng sao? Chờ ngươi trở về phòng liền biết. Dám làm hại Thất tỷ, ngươi cũng không có được ngày lành.
Kim hương hương độc tính không mạnh, nhưng chính là tiếp xúc với vàng thì sẽ gây ngứa. Ngươi càng tức giận thì càng ngứa lâu hơn, cho dù dùng tới tiên thảo cũng vô pháp giải độc. Biện pháp giải ngứa thì cũng không khó, nhưng nếu ngươi chấp nhận ăn thêm một khỏa độc dược gây đau đớn mới có thể giải tỏa cơn ngứa thì nhất định sẽ muốn chết.
Mà để phòng ngứa thì trước khi tiếp xúc với vàng chỉ cần uống trà kim thảo là được!
Đại Sư nhìn nhị đồ đệ tít mắt cười, trong lòng cảm giác một trận lo lắng. Con bé ngay cả Hồn Đấu La cũng dám động tay chân, xem ra thời gian sắp tới bọn họ sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Ngày thi đấu cùng Tinh La Hoàng Gia học viện.
Phía bên kia võ đài, một nhóm bảy người chậm rãi đi lên. Khi chứng kiến đối phương, ánh mắt Đái Mộc Bạch không khỏi hiện lên hai luồng tinh quang, hướng về một người.
Đường Tam cùng Diệp Phi Linh cũng chú ý tới người kia, tóc vàng dài tới tận lưng. Trên mặt lộ thần sắc tự tin, hai tròng mắt cũng sáng quắc lên. Dung mạo của hắn cùng với Đái Mộc Bạch chí ít có bảy phần giống nhau, chỉ bất quá vóc người so với Đái Mộc Bạch còn muốn cao lớn hơn vài phần. Mặc dù rất tùy ý, nhưng nụ cười của hắn mang theo vài phần cao ngạo của kẻ bề trên.
Phía sau hắn là một cô cái cao cao, vóc người cực kì đầy đặn, da trắng như ngọc, khuôn mặt đồng dạng cười cười, thậm chí nơi đây là lôi đài nhưng vẫn nắm tay người đi trước. Cô gái rất đẹp, nàng cùng Chu Trúc Thanh rất giống nhau, thậm chí so với Đái Mộc Bạch cùng với người đi trước còn muốn giống hơn nhiều.
Bất quá, so với Chu Trúc Thanh, nàng thiếu một chút băng lãnh. Cả người nhìn qua thập phần nhu hòa, bằng vào sự ôn nhu này rất dễ tạo mỹ cảm đối với người xung quanh.
Bất quá đối phương khiến cho Đường Tam cùng Diệp Phi Linh có một chút cảm giác áp bách. Bọn họ gần đạt tới cấp bậc Hồn Vương, đương nhiên khí thế toát ra đã đủ để áp đảo các chiến đội khác.
Mà bên phía chiến đội Tinh La Hoàng Gia, bọn họ sắc mặt cùng ánh mắt ngưng trọng rơi trên người Chu Trúc Thanh. Đái Duy Tư cùng cô gái bên cạnh liếc nhau, trong mắt hiện lên vài phần hàn quang.
Phải biết rằng bọn họ cũng đã cho người tìm hiểu qua, người có thể tiến vào trận Chung Kết này, hồn lực chí ít cũng xấp xỉ bốn mươi cấp bậc, mà Chu Trúc Thanh còn chưa đạt tới mười lăm tuổi. Thậm chí bọn họ còn xem qua toàn bộ danh sách, ngoại trừ Đái Mộc Bạch thì trong đội có tới bảy người chưa tới mười lăm tuổi đồng dạng như chu Trúc Thanh.
Trong lòng có một chút kiêng kỵ đối với Sử Lai Khắc học viện. Nhưng đối với cặp đôi đệ đệ muội muội của mình, bọn họ sẽ không nương tay.
Chu Trúc Thanh ánh mắt sắc bén liếc nhìn tỷ tỷ mình cùng ca ca Đái Mộc Bạch đang thu hút ánh nhìn.
Đối với nàng cùng Đái Mộc Bạch mà nói, đôi tình lữ trước mặt này lớn hơn bọn họ khá nhiều. Bọn họ mặc dù có chung huyết thống, nhưng dưới áp lực của gia tộc, hai bên chỉ có thể có một bên còn tồn tại.
Bất luận vì cái gì, bọn họ đều phải xuất toàn lực, ít nhất, không ai hi vọng tính mạng của mình dễ dàng kết thúc như vậy.