Huynh đệ tử chiến.
Với một cách gọi đầy hoa mỹ thì chính là như vậy.
Vốn tất cả đều cho rằng Bạch Hổ sẽ kết thúc Tinh La Hoàng Gia học viện bằng một đòn công kích thật mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại chẳng có điều gì xảy ra.
Tinh La Hoàng Gia học viện giơ cờ trắng.
Đái Mộc Bạch ôm chầm lấy Đái Duy Tư. Cái ôm ấm áp ẩn chứa tình thân sau mười mấy năm ròng.
Trận chiến kết thúc trong hoà bình, Chu Trúc Vân được đưa đi chữa trị, nhưng Đái Duy Tư có phần không yên tâm.
- Ca ca, vì sao lúc nãy trên sàn đấu ta cảm nhận được ngươi lại hướng sát khí đến Đường Tam? Chẳng phải ta mới là mục tiêu hạ thủ của ngươi sao? - Đái Mộc Bạch ngồi cạnh, cẩn thận hỏi.
Đái Duy Tư có chút trầm mặc. Xa cách đệ đệ hơn chục năm, thằng nhóc này quả thực đã trưởng thành hơn nhiều.
- Vì.. Thánh Vương! Võ Hồn Điện đã đồng ý rằng, chỉ cần giết Đường Tam thì bọn họ sẽ giúp Tinh La hoàng thất đạt được truyền thừa!
Đái Duy Tư cũng không có ý tứ giấu diếm. Hắn đã thua, dù sao trước khi chết nên nhận được một cái chết minh bạch, không phải rõ ràng hơn sao.
- Nga..
Đái Mộc Bạch sắc mặt trầm xuống. Cùng là tộc nhân, hắn hiểu rõ sự khát vọng sức mạnh đối với Tinh La Đế Quốc.
Cửa phòng bật mở, Đại Sư bước vào bên trong.
- Mộc Bạch, tỷ tỷ Chu Trúc Thanh xảy ra vấn đề! Hai người các cậu theo ta một chuyến!
Đái Duy Tư ngẩng đầu, trong mắt toát ra một vẻ kinh sợ.
Diệp Phi Linh ngồi tĩnh tâm. Trận chiến vừa rồi có chút hao tổn sức lực, nhưng mà cái đệ nhị hồn kỹ này dư âm vẫn còn tồn đọng, thật khiến trong lòng nàng sản sinh ra một cỗ ý chí muốn giết người.
Lý trí đương nhiên là thanh tỉnh, nhưng nội tâm lại rung động không yên.
- Phi Linh, cảm ơn ngươi!
Chu Trúc Thanh ngồi tại một mép giường, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ. Trải qua một trận chiến như vậy, khiến nàng đời này thật khó quên.
Không ngờ cũng có ngày nàng chiến thắng tỷ tỷ của mình. Đại công chúa tài năng tuyệt sắc, đại công chúa thiên tư hơn người... bây giờ Chu Trúc Thanh có thể ngẩng cao đầu mà nhìn về tộc nhân, rằng nàng không phải là cái bóng của Đại Tỷ!!
- Trúc Thanh! Nguy rồi, tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện! Nàng đang thổ huyết không ngừng!
Tiểu Vũ gấp gáp đập cửa phòng. Chu Trúc Thanh nhanh chóng biến mất.
- Phi Linh, ngươi cũng đi luôn a! Ca ca hắn nói cần ngươi giúp đỡ!
Diệp Phi Linh mở mắt, nhưng rồi nàng cũng không có đi cùng Tiểu Vũ, mà tiến tới căn phòng của Độc Cô Bác.
Kể từ khi đám người Đái Thiên tới đây một lần, sau đó Độc Cô Bác biết chuyện, hắn cũng ở lại nơi này luôn.
Âm thanh gõ cửa chạm nhẹ, ngay lập tức cửa phòng bật mở.
- Có chuyện gì ư?
Độc Cô Bác liếc mắt nhìn tới. Diệp Phi Linh lúc này vẫn duy trì nam trang, nhưng hầu kết dưới cổ biến mất rồi.
- Độc Cô tiền bối, là... vãn bối có chút chuyện muốn hỏi. Nếu như có người muốn ám hại đệ tử Sử Lai Khắc, ngài sẽ làm thế nào?
- Đương nhiên là... ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?
Độc Cô Bác kỳ quái. Con nhóc này.. không phải muốn bày mưu tính kế hãm hại người khác đấy chứ?
- là chuyện Hoàng Thất Tinh La Đế Quốc đối với chúng ta có chút địch ý! Mặc dù không rõ nguyên nhân là gì, nhưng bọn họ nhắm đến Đường Tam và muốn giết hại huynh ấy! Lúc ở trên sàn đấu, ta cùng sư huynh cảm nhận được rõ ràng có sát khí từ phía Đái Thiên phóng đến!
- Ồ, cho nên ngươi tới đây là muốn ta giúp đỡ?
Độc Cô Bác lắng nghe lý do Diệp Phi Linh giải thích, trong lòng toát ra một mảng âm trầm. Dưới mí mắt của hắn mà vẫn còn muốn ám hại Đường Tam?
Diệp Phi Linh gật đầu, sau đó cẩn thận kể lại chuyện mấy ngày trước, đồng thời cũng nói rõ nguyên nhân về bột phấn ngứa. Đám người Đái Thiên không có thuốc giải, rất nhanh rồi sẽ phải quay lại đây, tới đó rồi để mấy vị huynh đệ Đái Mộc Bạch xử lý.
- Cũng được, nhưng bản toạ không làm không công!
Độc Cô Bác nhàn nhạt đáp lời, Diệp Phi Linh trong lòng đánh cái thót tim.
- Sau lần thi đấu này, ngươi làm tiếp cho bản toạ một kiện y phục nữa là được!
Diệp Phi Linh ngẩng đầu, kinh ngạc.
Từ khi nào Độc Cô Bác dễ nói chuyện như vậy?!
Bất quá nàng không có thời gian để suy ngẫm về chuyện này, rất nhanh Tiểu Vũ lại lần nữa đi tìm nàng, gọi vang ở bên ngoài cửa phòng.
Thời điểm Diệp Phi Linh chạy đến, Chu Trúc Vân tình huống khá xấu. Không chỉ cạn sạch hồn lực, mà nàng ta mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái xám.
- Ngươi tới rồi! Cửu muội, mau giúp nàng xem xét tình hình!
Đái Mộc Bạch thần sắc ái ngại nói. Dù sao Chu Trúc Vân trên danh nghĩa vẫn là chị dâu hắn, coi như nàng có vấn đề gì, mọi người giúp đỡ được một chút thì tốt.
Chu Trúc Thanh tới trước, đang ôm lấy Chu Trúc Vân. Thần sắc Chu Trúc Vân khá tệ, ánh mắt hơi lờ đờ, tay chân có chút co quắp.
Chơi đồ à?!
Diệp Phi Linh nhanh chóng kiểm lại mạch đập từ cổ xuống ngực.
- Ngươi...!
Đái Duy Tư hô lên một tiếng. Bất quá bị Đái Mộc Bạch cản lại, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nàng là nữ. Yên tâm đi, Cửu muội rất thần kỳ, nàng sẽ cứu được chị dâu!
Đái Duy Tư nghe được lời giải thích, mặc dù trong lòng không yên tâm cho lắm, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu nhìn Đái Duy Tư.
- Có phải nàng đã ăn thứ gì đó để tăng sức mạnh đúng không? Hồn lực cạn đến mức sạch bách như thế này, trừ Đại Ca tiếp nhận truyền thừa ra, thật hiếm thấy!
Đái Duy Tư gật đầu, nhưng rồi lại trừng lớn mắt.
- Ngươi nói gì? Ai tiếp nhận truyền thừa?
- Ca ca, là ta! Ta từng có được truyền thừa của Thánh Vương, nhưng mà tên khốn kiếp Đái Thiên đã hãm hại Trúc Thanh, khiến ta mất đi truyền thừa!
Đái Duy Tư kinh ngạc nghe Đái Mộc Bạch giải thích. Không thể nào, đây là chuyện... phản bội! Sức mạnh của Thánh Vương là tất thảy, nếu Đái Mộc Bạch có, vậy chứng tỏ hắn có quyền làm vua! Toàn bộ Tinh La Đế Quốc sẽ nhất mực ủng hộ người kế thừa thần lực Thánh Vương.
Diệp Phi Linh nhìn biểu tình Đái Duy Tư không hiểu gì, quả nhiên người này đồng dạng giống như Đại Ca, ngốc đến mức bị người ta dắt mũi.
- Tình hình vị tỷ tỷ này có chút không tốt lắm, nàng sử dụng thứ tăng hồn lực nhưng lại có lẫn độc tính, hơn nữa bị phản phệ! Ngoại thương thì không có vấn đề gì lớn! Lát nữa ta kê thuốc, mọi người cùng nhau đi mua chung là được!
Diệp Phi Linh cẩn thận đọc, Đường Tam ngay lập tức hỗ trợ ghi chép, sau đó cùng với Tiểu Vũ ra ngoài nhờ các vị sư phụ.
Vốn là Đường Tam cũng muốn xem tình hình Chu Trúc Vân, nhưng ánh mắt Đái Duy Tư có chút âm trầm, ngại phiền phức cho nên mới gọi Cửu muội đến hỗ trợ.
Người bệnh cần được tĩnh dưỡng, cho nên sau khi thấy Chu Trúc Vân không còn vấn đề gì nữa cũng lần lượt tản đi.
Trong phòng thoáng chốc rộng rãi hơn. Diệp Phi Linh lúc này mới bình tĩnh thông báo tình huống thật sự của Chu Trúc Vân.
- E rằng vị tỷ tỷ này trong năm năm tới không thể sử dụng được hồn lực, cũng như một năm kế tiếp không thể cử động mạnh!
- Ta... hiểu được!
Đái Duy Tư bình thản nói. Kết quả này đã là không tệ rồi, chỉ cần nàng không chết là được.
- Kẻ đưa thứ này cho nàng cũng rất dụng tâm đấy, không chỉ hạ độc dược khiến nàng tổn thương hồn lực, nếu như để lâu thêm vài ngày nữa, nàng liền mất đi năng lực làm mẹ!
Diệp Phi Linh nhàn nhạt nói tiếp.
Đái Duy Tư thần sắc hoảng sợ, sau đó lại là ngập tràn tức giận.
- Chúng dám! Tên khốn Đái Thiên đó, có cơ hội nhất định ta phải băm vằm hắn!
- Ca ca, bình tĩnh, chị dâu nhất định sẽ không sao! Đúng không Cửu muội?
- Đương nhiên! Nhưng mà muội phải nhắc cho Đại ca nhớ, nếu như ngay từ lúc đầu mọi thứ đã là một âm mưu, thì chuyện hai tỷ muội Thất tỷ bị thương không phải vô tình đâu. Làm cho Thất tỷ bị thương khiến Đại Ca mất đi thần lực, lại ám hại tỷ tỷ nàng mất đi khả năng làm mẹ, cho dù vị đại ca có chiến thắng lên làm vương, thì dựa vào việc này cũng đủ khiến nội bộ quốc gia lục đục! Thứ lỗi muội lắm chuyện, nhưng nếu cả hai người các huynh đều bị thương, Tinh La Đế Quốc yếu đi, thì người được lợi chỉ có một!
- Là... Võ Hồn Điện!
Đái Duy Tư không thể phản bác. Trong đầu hắn rất nhanh đoán ra được lý do vì sao Võ Hồn Điện muốn mượn tay bọn họ giết Đường Tam, sau đó lại khiến bọn họ tan cửa nát nhà.
- Ca ca, mọi chuyện đã qua rồi! Sau lần thi đấu này, đợi đệ cùng trở về, chúng ta sẽ báo cáo việc này lên cho cha mẹ và các trưởng lão!
Đái Mộc Bạch an ủi Đái Duy Tư. Cửu muội, cảm tạ muội đã thay lời ta truyền đạt.
Vốn hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói ra, chỉ là hắn e ngại ca ca sẽ nghĩ hắn vì muốn chiếm đoạt vương vị mà lừa huynh ấy.
Đái Duy Tư lặng người, cũng không phản ứng, chỉ khẽ cầm lấy tay Chu Trúc Vân.
Diệp Phi Linh cùng Chu Trúc Thanh thay nhau lau đi vết máu, sau đó Diệp Phi Linh rời đi trước hầm cháo, để lại không gian cho bốn người bọn họ ôn chuyện.
- Hai người dự tính về sau sẽ làm gì!?
Đái Duy Tư bất thình lình hỏi một câu như vậy. Đái Mộc Bạch gãi gãi đầu rối rắm, ngược lại là Chu Trúc Thanh phản ứng nhanh nhạy hơn.
- Anh... rể, ta cùng Đái Mộc Bạch dự định sau thi đấu sẽ trở về nhà một chuyến, xem thử có thể thay đổi được cuộc chiến tàn khốc này hay không! Rồi chúng ta nỗ lực tu luyện, về sau qua Sử Lai Khắc học viện bình yên trôi qua là đủ!
- Các ngươi không muốn tranh đoạt vương vị?!
Chu Trúc Thanh lắc đầu, nhẹ kê gối mềm lên cho Chu Trúc Vân thoải mái hơn, sau đó tới bên cạnh Đái Mộc Bạch.
- Ca ca, thật ra trước giờ đệ chưa từng muốn hoàng vị. Ngươi cùng chị dâu đều thích hợp cầm quyền hơn chúng ta, mà đệ cùng Trúc Thanh còn muốn đi ngao du sơn thủy!
- Haizz..
Đái Duy Tư thở dài. Mấy chục năm nỗ lực tranh đoạt ngôi vị, cuối cùng giống như đấm vào bịch bông. Lại nhìn tới Chu Trúc Vân đã lâm vào giấc ngủ, hắn chậm rãi nói:
- Các ngươi tới từ Sử Lai Khắc học viện đúng không? Chỉ cần ta cùng Trúc Vân đăng cơ, tuyệt đối là bằng hữu với Sử Lai Khắc học viện!
Nghe âm thanh Đái Duy Tư chắc chắn, Đái Mộc Bạch vui vẻ nắm tay Chu Trúc Thanh rời đi.
Ca ca hắn là kẻ nói được làm được!