Tuyết Băng trong lòng có chút tê dại. Khi không lại gặp trúng người này. Tuy rằng bà ấy là mỹ nữ hiếm có, nhưng cũng là giáo viên rèn luyện lễ nghi của hắn.
Sự nghiêm túc khi gặp bà ấy luôn là như vậy. Hắn không thể làm gì khác ngoài đứng thẳng người và chào hỏi nghiêm chỉnh theo một cách đàng hoàng. Ngay chính Tuyết Băng cũng không biết là hắn bị cái gì, hắn chỉ biết là người này... không thể động. Không chỉ khí chất trang nhã bên người bà ta làm hắn tràn đầy phong độ thân sĩ, mà Tuyết Dạ Đại Đế đã từng hướng lời cầu hôn đến bà ấy.
Ái Mạc Tâm kinh ngạc nhìn đám quý tộc thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Hơn nữa nhìn theo cách nói chuyện, dường như cái người gọi là Tứ Hoàng Tử kia cùng vị phu nhân này có quen biết?
Nhưng rắc rối chưa lúc nào là hết. Lúc Ái Mạc Tâm sắp tống tiễn được đám người kia đi, thì một kẻ khác lại tới.
- Ta đã bảo vì sao thằng cháu ngoan ngoãn của ta lại đi mãi không về, thì ra là gặp phải hai vị mỹ nữ dây dưa không muốn về?!
Tuyết Tinh Thân Vương.
Ái Mạc Tâm vĩnh viễn không thể quên được sự ghê tởm năm nào. Nếu không phải là tiểu thư mua được, có lẽ nàng sẽ rơi vào tay lão già này rồi trở thành một nô lệ.
- Thì ra là Tuyết Tinh thân vương?
Mỹ phụ phu nhân nhàn nhạt cười, trong ánh mắt luôn bảo trì một cảm xúc bình thản cùng dịu dàng. Luồng không khí lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
- Thân ái Đường nữ sĩ, hân hạnh gặp mặt!
Tuyết Tinh thân vương dường như cũng bị ảnh hưởng, trong nháy mắt liền thân sĩ cúi chào mỹ phụ. Thế nhưng sự nghiêm chỉnh của lão không kéo dài lâu, khi quân lính bảo vệ của hắn đến, không khí liền trở lại bình thường. Ánh mắt Tuyết Tinh nhuốm lên màu tham lam giả dối.
Mỹ phụ phu nhân khuôn mặt có chút biến sắc. Lĩnh vực không thể ảnh hưởng tới quá nhiều người?
Không, là do nơi này quá nhiều dục vọng.
Bất quá Ái Mạc Tâm cũng không vội vàng. Có người đã chạy về Sử Lai Khắc báo tin rồi, chỉ cần canh thời gian cho đúng, liền có thể khiến đám người này mất mặt.
Tuyết Tinh rất hân hạnh mời cả hai người tới lãnh địa của hắn thưởng thức cảnh đêm. Thậm chí quân lính còn dàn hàng xung quanh khiến cho vô số kẻ sợ hãi mà đóng cửa quán.
- Hi vọng Đường nữ sĩ cũng thích cảnh đêm, chúng ta có thể có một đêm dài tuyệt đẹp!
Mỹ phụ phu nhân ánh mắt trầm xuống. Vẫn biết Hoàng Gia nước đục, không nghĩ lại đục đến mức này.
- Nửa đêm trời tối, không nghĩ tới có người lại thích đi ngắm cảnh đêm như Tuyết Tinh thân vương! Thứ lỗi cho Đường giáo viên phải nói rằng, điều này không hợp trong quy tắc của một thân sĩ!
Mỹ phụ phu nhân mỉm cười đáp lại. Vốn nghĩ chỉ là tự do một chút, không nghĩ lại bị tên quỷ háo sắc này mai phục. Đáng tiếc ta còn từng phải dạy bọn hắn, thật quá mức đáng ghét rồi.
- Đúng vậy, thật là không hợp quy củ a, trời không một ánh sao, cảnh đêm có gì tốt ngắm? Thức ăn cũng đã hết rồi, vui lòng ai về nhà nấy!
Âm thanh Triệu Vô Cực ồm ồm truyền đến. Trong nháy mắt, mình hắn xuất hiện ở sau lưng đám binh lính của Tuyết Tinh thân vương, vui vẻ nhe răng cười trắng ởn với Ái Mạc Tâm.
Ái Mạc Tâm gật đầu hiểu ý, cúi người quay vào trong thu dọn đồ đạc. Nàng quyết định đem cửa đóng chặt, cùng mời vị phu nhân kia vào trong lánh nạn.
- Không được đi! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ta xem xem là ai dám cản trở ta đưa hai nàng về lãnh địa?
Tuyết Tinh thân vương bực bội quát lên. Chẳng lẽ vịt bay đến miệng rồi còn chạy mất?! Không thể được. Hôm nay hắn liền một phen bắt hết cả hai người.
- Ta xem là kẻ nào dám đem người Sử Lai Khắc học viện xuống tay?
Triệu Vô Cực dửng dưng nhìn tới. Tên thân vương này sớm đã ngứa đòn, cứ một hai nhất định dòm ngó quán nhỏ này, hoá ra là vì chèn ép học viện à?
Tuyết Tinh thân vương đáy lòng lạnh toát. Nẹ nó, sao cái quán nhỏ này lại là của Sử Lai Khắc rồi?
Tuyết Băng cầm quạt che mặt, trong ánh mắt rơm rớm nước mắt. Độc Cô Bác đã từng bí mật căn dặn hắn tránh xa khỏi Sử Lai Khắc học viện cùng Thái Tử, nếu đã vậy, hắn không thể không tuân theo.
Nhưng dưới khoé môi hắn lại ẩn chứa một nụ cười lạnh. Thúc thúc rất chấp nhất với miêu nữ song đồng kia, đích thị là có trò hay để khuấy lên. Hắn chỉ cần giả bộ đáng thương là được rồi.
- Hừ, ngươi lấy bằng chứng gì nói đây là Sử Lai Khắc người? Đem hai người bọn họ cấp bắt lại cho ta!
Tuyết Tinh thân vương nổi khùng đối đầu với Triệu Vô Cực. Hai bên lời qua tiếng lại, rất nhanh liền động thủ.
Tinh một tiếng, Triệu Vô Cực rất nhanh dùng uy áp phóng tới, một mình đối chọi với mười lăm tên binh lính là hồn sư hơn ba mươi cấp. Tuyết Tinh thân vương nham hiểm cười lạnh.
Đánh, đánh nữa đi, đánh chết hắn luôn cũng được. Sớm đã ngứa mắt cái học viện nát này từ lâu rồi.
Mỹ phụ phu nhân sắc mặt tái nhợt. Vốn dĩ không cần phải đánh nhau, nhưng bởi vì ta xuất hiện lại khiến quán nhỏ này gặp rắc rối. Tên thân vương này hẳn là bí mật theo dõi ta từ lâu rồi, không nghĩ ra hắn lại xấu xa tới như vậy.
Cùng suy nghĩ với nàng chính là Ái Mạc Tâm. Tiểu thư cũng dặn tránh xung đột với hoàng thất, nhưng quá quắt như vậy thì không thể tránh khỏi được.
- Mấy tên tiểu tốt các ngươi mà cũng dám nhắm đến người của chúng ta? Chấp pháp đội, bao vây lại!
Mạc Liễm cuối cùng dẫn theo hơn một trăm học viên Sử Lai Khắc học viện đến, Tuyết Tinh thân vương mới hằn học bỏ đi, kéo theo cả một tên Tuyết Băng méo mặt khóc lóc.
Sử Lai Khắc học viện tới cứu cánh, cũng là đối với Tuyết Tinh thân vương cảnh cáo. Người đến thiện ý chúng ta liền hoan nghênh, nhưng nếu có người đến phá đám, chúng ta liền lấy thịt đè người!!
Độc Cô Bác trong lòng hừ lạnh.
Hai đứa nhóc chết tiệt, thì ra trong lòng chúng sớm đã có tính toán, còn hại hắn trong lòng lo lắng lâu như vậy.
Thế nhưng lần này hai đứa cũng không có chân chính trở về, chỉ là đem thư báo bình an cho các vị sư phụ.
Chớp mắt, đã là gần hai năm trôi qua. Đi lâu như vậy, trong lòng Độc Cô Bác càng cảm thấy nghi ngờ với quyết định của chính hắn.
Đến tột cùng, con nhãi đó là người hay là hồn thú?! Nếu là người, tất phải đem nàng đẩy vào hố sâu, nếu là hồn thú, nhất quyết giam lại, chờ tới khi Nhàn Nhàn thăng cấp lại đem hồn hoàn cho nàng sử dụng.
Kế hoạch hoàn hảo như vậy, nhưng bây giờ Độc Cô Bác không rõ chính hắn có thể xuống tay nổi với con nhóc đó hay không.
Năng lực của Diệp Phi Linh quả thực rất vượt trội, nếu như nàng không phải là con gái của Diệp Tát Khắc thì tốt rồi.
Độc Cô Bác không ý thức được, thời điểm hắn nghĩ tới Diệp Phi Linh không phải là con gái Diệp Tát Khắc, chính hắn trong mắt hiện lên một chút nhu hoà.
Haha, về sau lại nói.
Diệp Phi Linh băng qua gió lớn, tiến tới một thành trấn nhỏ giáp ranh Tinh La Đế Quốc.
Trên vai vác một thanh đao dài còn dính máu, vừa khiến ánh mắt người ta sợ hãi khi nhìn thấy nàng, vừa khiến người ta kính trọng cúi đầu.
Tìm kiếm một khách sạn có vẻ sạch sẽ, lại kêu lão bản khách sạn ra hỏi chút tin tức, Diệp Phi Linh thoáng chốc liền nắm bắt sơ qua lộ tuyến đi tới hoàng cung Tinh La.
Lão bản nơi này bị nàng kề dao vào cổ, cũng coi như có vẻ thật thà, cẩn thận khai báo nửa năm trước Đái Duy Tư đã lên làm quốc vương, Đái Mộc Bạch trở thành thân vương đầu tiên trong lịch sử, bên cạnh đó hoàng hậu cùng vương phi quan hệ cực kỳ tốt, thường xuyên bầu bạn cùng nhau ra ngoài chơi.
Diệp Phi Linh âm thầm thở phào. Thật ra bệnh tình của Chu Trúc Vân không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể hứng chịu độc tố dẫn tới sức khoẻ không tốt mà thôi.
Lần này nàng tới chính là giải quyết triệt để vấn đề này. Thuận lợi giúp Đái Duy Tư có hậu nhân, vậy mới khiến Đái Mộc Bạch cùng Thất tỷ có thời gian rảnh được.
Chậm nhất là ba tháng, sau đó phải trở về tìm Đường Hạo dẫn tới Sát Lục Chi Đô.
Thuê một cỗ xe ngựa, thẳng đường đến được Hoàng cung đã là chuyện của hai mươi ngày sau đó. Dọc đường đi nàng bắt gặp qua một vài kẻ không an phận, tiện tay chém giết, thu thập được thêm vài cái hồn hoàn.
Cổng thành Tinh La so với Thiên Đấu Thành kém đi một chút hoa mỹ, nhưng lại rộng và cao gấp đôi. Từ xa nhìn tới đã cảm thấy nơi này tràn ngập hào khí, không nghĩ tới lại đúng như vậy.
Thủ vệ thành nhìn thấy tín vật liền mau chóng bẩm báo lên trên. Diệp Phi Linh lập tức được dẫn đến nơi nghỉ ngơi tốt nhất, không tới một canh giờ, Chu Trúc Thanh phi ngựa phóng tới đón nàng.
- Đã lâu không gặp, Cửu muội!
Chu Trúc Thanh vui vẻ cười. Đương lúc người ôm hôn nhau chào hỏi thì Đái Mộc Bạch cũng tới.
- Cửu muội, mau tới a, chị dâu xảy ra vấn đề!
Diệp Phi Linh kinh ngạc, vốn dĩ phương thuốc nàng cho đã là giải quyết độc căn, từ nơi nào xảy ra vấn đề?
Xe ngựa lăn bánh, tiến vào hoàng cung. Diệp Phi Linh theo chân Chu Trúc Thanh dẫn lối, nhanh chóng tới phòng của Chu Trúc Vân.
Chu Trúc Vân sắc mặt tái nhợt, trên miệng toát ra tia máu, hiển nhiên là vừa mới nôn ra. Bên cạnh nàng ta là tận sáu y sư, không ngừng nói chuyện gì đó liên quan.
Sắc mặt Đái Duy Tư rất xấu.
- Bái kiến Quốc Vương cùng Hoàng Hậu, nguyện chúc hai người sẽ gặp điều tốt lành!
Diệp Phi Linh mau chóng hành lễ. Đối với Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh vốn dĩ quen thuộc có thể không cần, nhưng Đái Duy Tư lại khác.
- Không cần đa lễ. Ngươi mau tới đây xem nàng ra sao đi!
Đái Duy Tư trầm giọng, trong đó có một chút lo lắng. Thế nhưng công vụ bận rộn, hắn cũng không thể ở lại, lập tức liền phải đi.
- Ngươi... đến.. rồi?!
Diệp Phi Linh nghe được âm thanh yếu ớt của nàng, vội vàng tiến tới bắt mạch. Sắc mặt Diệp Phi Linh nhất thời hỏng bét.
- Mấy người các ngươi điên à?! Lại để cho nàng uống thuốc bổ thai?!?
Hoàng Thất Tinh La thật quá vội vàng. Trước mắt phương thuốc nàng viết năm đó chính là ôn dưỡng thân thể cùng từ từ giải độc. Đáng lý chất độc phải được bài trừ sạch sẽ, nhưng mà bọn họ lại dám cho nàng uống loạn thuốc bổ thai để ép Chu Trúc Vân tăng khả năng thụ thai, hai loại thuốc có một loại thảo dược xung khắc.
Cơ thể Chu Trúc Vân không chỉ sinh ra chất độc mới, ngược lại còn ăn mòn thân thể nàng. Vốn đã không sử dụng được hồn lực, hiện tại còn bị độc ám hại.
- Hừ, chỉ là một con nhóc ranh mà cũng dám lớn tiếng?! Ngươi thì biết cái gì?!
Một tên y sư tóc hoa râm trong đó khinh thường nói. Vốn dĩ khí sắc Hoàng Hậu rất tốt, nhưng không rõ vì sao hôm nay nàng lại thổ huyết. Kiểm tra lại thì thấy thân thể nàng không có vấn đề gì. Nhưng cứ liên tục thổ huyết như thế này, nàng chính thức sẽ hao mòn khí huyết, trở thành một người chết.
Mà thật ra thì đây là ý chỉ của các vị đại thần. Chu Trúc Vân hiện giờ giống như là phế vật rồi, nếu không phải Quốc Vương bệ hạ quá mức si tình, Hoàng Hậu nằm trên giường bệnh hiển nhiên không tồn tại. Trước mắt nếu không sinh được Hoàng Tử, vậy chỉ còn cách hạ thủ.
Diệp Phi Linh giận quá hoá cười. Người là do nàng cứu, vậy mà có những kẻ dám phá hủy công sức của nàng, sau đó đem người hạ thủ ư?
- Ta cái gì cũng không biết, cái duy nhất biết chính là giỏi hơn ngươi!
Ánh mắt Diệp Phi Linh lăng lệ phóng tới tên y sư nọ. Một đời sống trong cung mấy chục năm, sao nàng có thể không hiểu dục vọng cùng dã tâm của mấy kẻ hoàng gia này chứ?
Cũng chỉ là một phen cân bằng thế lực mà thôi.
Nhưng có nàng ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Chu Trúc Vân xảy ra vấn đề.
- Ha ha, đây đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ!! Một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám nói rằng giỏi hơn ta ư?! Ngươi quỳ xuống dập đầu ba trăm cái cho ta còn chưa đủ đó! Giỏi của ngươi... chắc hẳn là giỏi dựa vào nam nhân đi!!
Tên y sư kia ôm bụng cười to. Nhưng đáp lại nụ cười của hắn là một cú vả gẫy răng của Đái Mộc Bạch.
- Ngươi thử cười một cái nữa xem!
Chu Trúc Thanh trừng mắt gật đầu. Đối với đám y sư luôn miệng huyênh hoang tự đắc này nàng cũng thập phần không thích, vốn dĩ chúng có thể kiêu ngạo, nhưng động đến Cửu muội thì không hay. Đái Mộc Bạch đánh hắn gẫy răng là tha mạng cho hắn rồi, bằng không để Cửu muội ra tay, tất xảy ra một hồi huyết án.