Khác với Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn chính là lựa chọn trở thành Bá Tước của Thiên Đấu.
Vốn dĩ thư ủy nhiệm Bá Tước này cả nhóm đã nhất trí để dành cho Áo Tư Tạp, để hắn có thể có một danh phận xứng thực với Trữ Vinh Vinh, nhưng cuối cùng thư này lại được gửi đến Mã Hồng Tuấn như một cái định mệnh.
Định mệnh ăn sung mặc sướng của hắn bắt đầu, nhưng đồng thời cũng là phiền toái quấn lấy liên tiếp. Buổi sáng liền bắt đầu phải học lễ nghi, buổi trưa phải học cách dùng bữa, buổi chiều phải dự bữa trà chiều, buổi tối không được trèo lên nóc lâu đài nguy hiểm.
Mã Hồng Tuấn đương nhiên biết những quy định này đối với hắn chẳng chút khó khăn, nhưng bản tính hắn tự do đã quen, không nghĩ tới có ngày chính mình cũng sẽ trở thành như thế.
Nửa muốn nửa không quăng đi cái danh hiệu Bá Tước này, nhưng đếm bằng đầu ngón chân Mã Hồng Tuấn cũng biết viện trưởng sẽ không đồng ý. Hắn trở thành Bá Tước, cũng đồng nghĩa với làm rạng danh sư phụ, đương nhiên nếu từ bỏ, thì chỉ có nước ăn đòn. Bộ dáng viện trưởng thét ra lửa trông còn đáng sợ hơn Nhị Long sư mẫu mấy phần, thà chịu học nghi lễ một chút, dĩ nhiên là tất cả đều vui.
Trữ Vinh Vinh từ sau buổi họp mặt đã tiến về Tông Môn rèn luyện chưởng quản gia tộc. Một bên vừa học nghi lễ, một bên tiếp nhận khối tài sản khổng lồ của Thất Bảo Lưu Ly tông khiến nàng bận đến không ngẩng đầu lên được.
Nhưng... chỉ có bận rộn như vậy mới khiến nàng không nghĩ tới một người. Người đó đối với nàng rất quan trọng, quan trọng tới mức hiện diện trong từng giấc mơ của Trữ Vinh Vinh.
Áo Tư Ca của ta, vì sao năm đó ngươi rời đi không lời từ biệt?
Không có đáp án để trả lời cho Trữ Vinh Vinh. Nhưng trong lòng nàng biết, ba năm nữa, nàng sẽ đợi được câu trả lời.
Mười một ngày đường dài, Diệp Phi Linh cơ hồ hao hết khí lực để thoát khỏi rừng rậm.
Cứ dựa vào mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn ở phía Tây, đi men theo đường cái thật lâu cũng tới được một ngôi làng nhỏ.
- Tiểu thư, nơi này... nếu ta đoán không nhầm thì là làng thường nhân ở cách Võ Hồn Thành một đọan!
Hai tên kỵ binh đã tháo sạch mũ giáp, trở thành hai gã nô bộc trong tay Diệp Phi Linh. Cứ việc bọn họ ở phía trước đánh xe ngựa đi tới, nàng ở bên trong tiềm tu.
- Làng thường nhân?
Diệp Phi Linh khó hiểu. Nàng không có ấn tượng với cái địa điểm này, kể cả là trong truyện cũng không có.
- Tiểu thư, có lẽ ngài... tuổi nhỏ chưa biết, đây là ngôi làng gia quyến trực thuộc của các vị hồn sư ở Võ Hồn Thành. Nơi này không thuộc quản lý của Võ Hồn Điện, mà chỉ là một ngôi làng nhỏ tự phát của các hồn sư cao quý ở Võ Hồn Điện, do bọn họ muốn an tâm gửi gắm thân nhân của mình ở một nơi an toàn thôi! Toàn bộ người ở trong làng này đều là dân thường, cũng có một bộ phận các tiểu hồn sư cấp thấp bị Võ Hồn Điện loại bỏ tuyển chọn mà ở đây! Ta nghe nói người cai trị làng này là một người thường!
Diệp Phi Linh nghe tên kỵ binh nói vậy, cũng tạm thời hiểu được vì sao có một ngôi làng tự phát như vậy. Nơi này nói là xa Võ Hồn Thành, nhưng dường như đã được một bộ phận hồn sư khai phát quá, cho nên không có nguy hiểm. Đều là thân quyến của hồn sư cao quý, nào có thể bị đối xử tệ bạc? Nhưng bởi vì bọn họ không phải là đối tượng Võ Hồn Điện chú trọng, cho nên mới được sắp xếp ở đây. Võ Hồn Điện không thèm quản lý, hiển nhiên là chướng mắt đám dân thường này, cũng là để lại sự trung thành cho những hồn sư dưới trướng ra sức vì bọn chúng mà bán mạng.
- Bọn họ có hoan nghênh người ngoài không?
Hai tên kỵ binh nghe được câu nàng hỏi, vô cùng ngạc nhiên nhìn nhau, trong ánh mắt toát lên một chút vui mừng.
- Đương nhiên, thưa tiểu thư! Chúng ta chính là từ làng này mà tới a!
Diệp Phi Linh thay đổi chủ ý, trước mắt chưa tìm Đường Hạo vội, ở nơi này tìm kiếm mầm mống Đường Môn. Nhất là những đứa trẻ nhỏ tuổi càng tốt, nàng nhất định sẽ đưa chúng trở về xây dựng căn cơ.
Hai tên kỵ binh trong lòng vô cùng vui vẻ. Vị tiểu thư này vô cùng thần bí, nếu có thể dựa vào một hồn sư, như vậy cuộc đời coi như là cơm áo không lo. Từ lúc nhận mệnh lệnh đưa nàng trở về Thiên Đấu, cuộc đời của bọn họ coi như là đã kết thúc tại Tinh La, bởi vì mệnh lệnh của Hoàng Hậu là dùng tòan bộ tính mạng để bảo hộ nàng.
Không nghĩ tới, cuối cùng còn có thể trở về quê hương, mà cho dù nàng chướng mắt bọn họ, chỉ cần để nàng nhìn trúng hài tử nhà ai trong làng này mang đi cũng tốt. Chỉ cần để lại ấn tượng tốt trong mắt nàng, sau này chí ít cũng sẽ nhận được chiếu cố.
Hai tên kỵ binh tin là như vậy. Vị tiểu thư này dọc đường không chỉ cứu mạng bọn họ, còn đối bọn họ không giết. Người như vậy có ân tất báo, nhất định cũng sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Làm kỵ binh trong quân đội Tinh La hoàng gia nhiều năm, sớm đã rèn cho bọn họ một đôi mắt quan sát phẩm chất người thật tốt.
Diệp Phi Linh thay đổi một thân thường phục, lại tận lực biến đổi bản thân trở nên nhỏ gầy một chút, đeo thêm một cái kính, cơ hồ biến thành một thường dân qua đường chẳng đáng chú ý tới.
Để hai tên kỵ binh tháo ngựa ra, chính nàng thu hồi cỗ xe ngựa hoàng gia này vào bên trong trữ vật hồn đạo khí, ba người toát ra cảm giác mệt mỏi bước vào trong làng.
- An Tư Địch, Ba Tái, hai người các ngươi trở về ư? Còn có... ôi, đây là hài tử của ngươi ư?
Hai tên kỵ binh gật đầu, mọi người trong làng cơ hồ nhanh chóng chạy ra ngòai xem. Diệp Phi Linh dựa vào cảm ứng hồn lực, hiển nhiên phát hiện trong làng này cũng có hồn sư, tuy nhiên cấp bậc cũng không cao lắm, thậm chí còn kém hơn nàng.
- Tiểu thư, ngài không ngại chứ?
An Tư Địch hỏi nhỏ Diệp Phi Linh. Hai người bọn họ mang theo một nữ hài tử trở về, hiển nhiên dân làng sẽ luôn mặc định rằng bọn họ đem con cái về nơi này định cư.
- Không sao!
Diệp Phi Linh bỏ qua tiểu tiết, bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu. Dựa vào số tuổi của hai kỵ binh này, bọn họ làm cha nàng cũng không quá, hiện tại cũng không phải là lúc câu nệ.
Với tính danh hài tử của An Tư Địch, lại cùng thúc thúc Ba Tái hồi hương, Diệp Phi Linh rất được đám trẻ con trong làng hoan nghênh. Lúc này nàng lấy tên An Tư Nhã, vui vẻ mà thăm thú cả ngôi làng.
Nơi này tuy rằng là nơi sinh sống, nhưng chính thức cũng không có trường lớp dạy dỗ. Cứ cách tới hai năm sẽ có hồn sư ở Võ Hồn Thành ghé qua thăm nhà, cũng tuyệt nhiên chẳng cho bọn họ học hành. Đám trẻ trong làng ngoại trừ làm nông, thì cũng không còn việc gì cả. Người trong làng ai cũng thóang tính, cứ vậy sống trải qua, không nghĩ đến việc sắp xếp phát triển. Một số thanh niên trưởng thành thì tự mình ra ngoài kiếm sống, giống như An Tư Địch Và Ba Tái chạy tới Tinh La hoặc Thiên Đấu lăn lộn.
- An Nhã tỷ tỷ, ở trường học có vui không?
Một đứa bé ngây ngốc hỏi nàng. Bởi vì Diệp Phi Linh rảnh rỗi, chạy tới bên bờ sông thêu thùa, tiện thể kể một vài câu chuyện nhỏ cho đám trẻ nghe.
- Đương nhiên là vui! Ở đó, mọi người sẽ có bạn bè, có sư phụ chỉ dạy, được học chữ, được xem những tòa nhà cao rất cao!
Diệp Phi Linh ôn hòa nói. Tuy rằng mỗi ngày đám trẻ đều tới chơi với nàng, nhưng chúng cũng không gây cho nàng phiền tóai gì.
Để chính mình ở nơi này thả lỏng một vài ngày cũng tốt. An Tư Địch cùng Ba Khắc tự nguyện nói cần thời gian chuẩn bị đồ đạc đi tới biên giới Thiên Đấu, cho nên Diệp Phi Linh tranh thủ thời gian ở nơi này tu luyện.
Ngoại trừ không hấp thu đệ tứ hồn hoàn, mỗi sáng đều là rèn luyện Tử Cực Ma Đồng, mỗi trưa chạy về "" nhà "" nấu cơm, mỗi chiều lại chạy ra bờ sông thêu thùa, mỗi tối lại tìm nơi tiến vào không gian luyện tập .
Cho tới một tối, Diệp Phi Linh có hơi mệt, trở về nhà nghỉ ngơi trước, bất chợt nghe thấy An Tư Địch nói chuyện với ai đó.
- Tiểu Địch, nha đầu nhà ngươi cũng đã đến tuổi mười lăm đi? Trưởng làng có ý muốn thu nàng làm cháu dâu, ngươi xem xét thế nào a?
Một nông phụ có chút hiền hậu đến đặt vấn đề. An Tư Địch thần sắc cứng ngắc, hắn ngay cả kết hôn còn chưa có, tự dưng tòi ra một đứa con đã đủ ngại rồi, hịên giờ trưởng làng còn muốn gì nữa a?
- Chuyện này là không thể nào! Chúng ta chuẩn bị tới Thiên Đấu tìm kiếm công việc, đương nhiên cũng sẽ mang cả nàng theo!
Ba Tái ngồi tại bàn, lạnh nhạt phản bác mà nói. Bọn họ mấy ngày nay vốn dĩ chỉ là nhớ nhà, tiểu thư đáp ứng cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, cũng không có nghĩa là nàng sẽ ở đây mãi mãi.
- Tại sao phải rời đi a? Cháu trai trưởng làng cũng là một hồn sư mà, chỉ cần ngươi để nàng kết hôn cùng hắn, như vậy cơ hội tiến vào Võ Hồn Thành rất lớn!
- Thím, ta không phải nói trưởng làng coi trọng An Nhã nhà chúng ta, nhưng là An Nhã nàng không thích. Thím đừng quên ta vất vả chạy ra ngoài công tác là để cho con gái ta sống thật tốt. Không phải ngài quên là chúng ta không được Võ Hồn Thành chào đón ấy chứ?
Nông phụ hiền hậu thoáng nghĩ nghĩ. Mọi người ở làng đều quan sát An Nhã mỗi ngày, thấy nàng thập phần tháo vát. Tuy rằng nàng không có xuống làm nông cùng bọn họ, nhưng dầu khói mỡ bếp nàng không ngại, còn nấu mấy món thật là hương, tay nghề may vá của nàng cũng tốt, trưởng làng quan sát được một thời gian cũng ưng bụng rồi. Làm vợ một hồn sư chẳng phải tốt hơn sao?
- Tiểu Địch, chẳng lẽ ngươi có dự định gì với nàng?
- Cha? Ồ, bà thím cũng ở đây ư?
Diệp Phi Linh không nghe nổi nữa, giả vờ từ bên ngoài mới trở về chạy tới. Tuy rằng làng này sống khá tốt, nhưng cái nàng nhìn trúng là nghi thức giác tỉnh của đám trẻ con trong làng, không phải nàng muốn ở đây định cư.
- Tiểu Nhã ngươi tới rồi a? Bà thím nói cho ngươi biết một tin tốt, cháu trai trưởng làng nhìn trúng ngươi rồi, có muốn hay không làm cháu dâu trưởng làng?
- Đương nhiên là không! Bà thím, ta có dự định của bản thân mình, ta muốn đi theo cha tới Thiên Đấu Thành công tác nha!
Diệp Phi Linh mỉm cười trả lời. Không muốn An Tư Địch khó xử, bằng không nàng thật muốn đuổi bà cô này đi!
Bà thím có chút phiền muộn, cũng không nói thêm, chỉ quay về báo lại như vậy. Trưởng làng là người như thế nào Diệp Phi Linh không biết, nhưng nàng không hi vọng bọn họ mang thêm phiền toái cho nàng.
Không phụ Diệp Phi Linh mong đợi, trưởng làng cũng không có tới tìm nàng chất vấn, bởi vì con trai cùng cháu trai lão đã trở về. Bọn họ mang theo một đống lớn người, từ nam tới nữ, trẻ em, cùng với cả gia súc và lương thực.
Tổng cộng là sáu mươi người tất cả. Những người này có một bộ phận nam giới là hồn sư, nhưng có lẽ trải qua nhiệm vụ mà bị thương tàn tật, một số nữ giới lại là gia quyến hồn sư chết trận, một bộ phận là những đứa trẻ thức tỉnh võ hồn nhưng không có năng lực. Nhóm những đứa trẻ này chiếm nhiều nhất, tới tận ba mươi sáu người, luôn một bộ dạng gào khóc đòi ăn.
Võ Hồn Điện đã đào thải những người này, cho nên toàn bộ đều tiến về đây.
- Lôi Tích vĩ đại, ngươi trở về rồi đấy ư?
An Tư Địch chào đón người bạn cũ bằng một cái ôm thân thiện. Lôi Tích mặt tươi cười, đáp lại bạn cũ bằng một bữa rượu tại gia.
Diệp Phi Linh vốn định không tới, nhưng trót theo lời mời, cả làng ai cũng tới, cho nên nàng cũng bắt buộc phải tới.
Lôi Tích uống đã rượu, ngẩng mặt thấy An Tư Địch cẩn thận nhìn Diệp Phi Linh, bộ dáng bảo bọc có chút buồn cười.
- Này lão Địch, hay là tác hợp cho con gái ngươi cùng con trai ta đi? Lôi Nghiêm, qua làm quen nàng một chút!
Lôi Tích hào sảng nói. An Tư Địch nhấc lên bát rượu, uống một ngụm cười nói.
- Lão Tích, nàng có tâm tư của riêng mình, nếu chuyện không thành ngươi chớ để ý!
Hiển nhiên là An Tư Địch cũng mong Diệp Phi Linh có thể ở lại. Bất quá đây chỉ là ý niệm ở trong bụng, không thể nói ra.