Cảm giác khó thở đè nén xuống.
Mạnh Y Nhiên nhanh chóng trở về bên cạnh Long Công Xà Bà, tuy rằng không rõ con nhóc kia vì sao lại nói như vậy, nhưng nàng ta cũng bị giật mình.
cành cây gãy văng xuống chỗ nàng ta vừa rời đi.
May mắn là chạy kịp, bằng không cái cành cây to bằng cột đình này chắc chắn sẽ khiến Mạnh Y Nhiên trọng thương.
Soạt soạt..
Rầm Rầm Rầm.
Những âm thanh nối tiếp nhau chạy đến.
- Má ơi, lại nữa hả?
Mã Hồng Tuấn mặt tái mét nhìn lên bầu trời đầy bụi đá văng tứ tung.
Long Công nhanh chóng vận hồn lực bảo vệ Xà Bà cùng cháu gái, đương nhiên Triệu Vô Cực cũng bảo vệ đám học viên.
- Rời khỏi nơi này thôi!
Hắn trừng mắt nhìn đám học viên ra hiệu.
Diệp Phi Linh mím môi. Má, nàng chưa kiếm được hồn hoàn nữa. Bực quá!
Đối diện đám học sinh là Long Công Xà Bà đang do dự. Lúc này nguy hiểm rời đi là tốt nhất, nhưng nỗi uất nghẹn này ai trả cho bọn họ?
Grekkk xạt xạt xạt...
Tiếng động to lớn cùng tiếng gió lùa thật mạnh. Đường Tam nghĩ mãi mà vẫn không đoán được là hồn thú gì, điều hắn lo lắng nhất hiện tại là làm thế nào để có thể thoát khỏi nơi này.
Bùng!!!
Một bóng dáng siêu to siêu khổng lồ hiện ra trước mặt đám người.
Một con nhện to đùng.
Tuy rằng không phải là Nhân Diện Ma Chu, nhưng con nhện này hiển nhiên cấp bậc không thấp, chí ít cũng đã đạt đến hơn ngàn năm.
Đường Tam trong lồng ngực nổi lên xung động mãnh liệt.
Hắn vừa mới tấn cấp, hơn nữa hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu của hắn có chút dị động.
Thông thường Nhân Diện Ma Chu ăn tạp, ngoại trừ thực vật và khoáng vật hồn thú nó sẽ không chủ động tấn công vì... khó ăn, không thịt không vui.
Đương nhiên, Nhân Diện Ma Chu ưa thích nhất là tấn công đồng loại. Không cần kiêng nể gì, mỗi lần tấn công Ma Chu các loại luôn khiến thực lực của nó tăng trưởng một cách đáng sợ. Không chỉ tăng trưởng toàn diện về thân xác cùng lực công kích, tơ nhện cùng nọc độc cũng khiến nó có những biến hoá nhất định.
Đại Sư từng nói, có một thời điểm Nhân Diện Ma Chu ở thượng cổ phun ra tơ vàng, tơ này được luyện chế thành một kiện hồn đạo khí phòng ngự có lực bảo hộ siêu cường, hồn đấu la cũng không thể phá huỷ nó.
Điều này là Đại Sư vô tình đọc được ở trong bí tịch cổ.
Đường Tam có cảm giác thật sự muốn ăn cái con nhện kia, đây rõ ràng là cảm ứng của Nhân Diện Ma Chu.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm giác của bản thân lại.
Diệp Phi Linh sợ hãi núp đằng sau Triệu Vô Cực.
Con nhện này cho nàng một cảm giác áp lực khó thở nặng nề. Màu sắc của nó là màu nâu xen lẫn đốm cam cam, nhìn một cái là cảm giác độc lan tràn khắp nơi.
- Địa Ma Chu - hơn nữa còn là biến dị!?
Âm thanh của Long Công Xà bà cùng lúc thốt lên.
- Ha ha, xem ra con nhện này có duyên với Y Nhiên nhà chúng ta rồi!
Long Công vuốt râu, ôn hoà cười. Con nhện này bất kì điều kiện gì cũng phù hợp cho Mạnh Y Nhiên.
Diệp Phi Linh tuy rằng cần hồn hoàn, nhưng nàng cũng không muốn lựa chọn hồn thú quá tệ. Con nhện này niên kỷ chưa tới ngàn năm, hơn nữa thuộc tính độc nàng mới lười chọn.
Về căn bản, cơ thể nàng có thể đáp ứng được hồn hoàn dưới ngàn năm.
Đó là cái tốt của việc tu luyện tinh thần lực tới cực hạn.
Triệu Vô Cực cũng không phản bác, con nhện xấu xí này không thích hợp cho đồ đệ nhà hắn, đương nhiên bán một cái nhân tình cho Long Công Xà Bà cũng không sao.
- Ha Ha, các vị, chúng ta sẽ rời khỏi đây trước vậy!
Triệu Vô Cực ôm quyền nói. Tuy rằng Long Công có thể dễ dàng diệt sát con hồn thú này, nhưng mà vẫn phải chừa cho cháu gái an toàn, đương nhiên là sẽ không có thời gian để ý bọn họ rời đi.
Chưa yên ổn xong, Địa Ma Chu bắt đầu tấn công. Triệu Vô Cực kìm hãm tốc độ của nó, sau đó vác Diệp Phi Linh chạy mất.
Mấy đứa kia hồn lực cao hơn, dựa theo cước bộ của hắn sẽ không có nguy hiểm gì.
- Ngươi! Đứng lại!
Mạnh Y Nhiên tuy rằng cảm kích Diệp Phi Linh cảnh báo, nhưng đối với Đường Tam thì không. Nàng ta đuổi theo đám người.
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Đường Tam nhíu mày. Tuy rằng hắn có chút áy náy vì cản trở nàng ta tăng tiến, nhưng không có nghĩa là hắn thích nữ nhân gây phiền phức.
Không đáng yêu như Tiểu Vũ, cũng chẳng dễ gần như tiểu sư muội.
- Chúng ta tiến hành so đao!
- Thời khắc này còn so đao? - Tiểu Vũ tức giận la to.
- Hồn hoàn kia sắp là của ngươi rồi, ngươi không cần phải làm đến mức đó chứ?
Trữ Vinh Vinh rũ mắt, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Đường Tam.