Giáng Châu trong lòng bất mãn với Tuyết Dạ Đại Đế, càng là nghẹn một đoàn hỏa khí ở trong lòng.
Tần Minh hẳn là đã nhận được thư, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, giống như nàng có hay không xuất hiện cũng vậy.
Hai người... thậm chí còn là nàng tới chủ động tỏ tình, nắm tay không tính, ngay cả thân mật như hôn môi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện tối nay khiến nàng cảm nhận được vô vàn nghẹn khuất.
Đường đường là công chúa một Đế Quốc, tương lai phu quân ở trước mặt đùa giỡn nữ nhân khác, coi thường nàng tới cực điểm.
Ta là phụ trợ hệ thì đáng thương như vậy sao?
Ta là phụ trợ hệ thì mặc người định đoạt như vậy sao?
Giáng Châu trong lòng một mảnh lạnh lẽo, nâng lên ly rượu ngọt, mỉm cười.
Tần Minh, ngay cả ngươi cũng vậy phải không?
- Công chúa, Bệ Hạ truyền lời tới, nói là... muốn ngài chăm sóc Đằng Khải công tước!
Hầu gái nghiêm cẩn nhắc nhở, Giáng Châu lặng lẽ thở dài, chớp mắt một cái, lạnh lẽo trong đáy mắt biến mắt, trở thành nhu hòa dịu dàng.
- Sau đó thì sao?
Hầu gái không nghĩ tới Công Chúa sẽ hỏi ngược lại vấn đề này, nhưng Tuyết Dạ Đại Đế ý tứ cũng không khác lắm, chính là tùy ý Công Chúa xử trí Đằng Khải công tước.
- Là, Bệ Hạ nói tùy ngài xử trí!
Giáng Châu cong môi cười.
Diệp Phi Linh mở đường, nàng đương nhiên phải hảo hảo chiêu đãi hắn.
Tuyết Kha công chúa sai người đánh Đằng Khải một trận bầm dập, tuy nhiên cũng không có thật sự tổn thương tới thân thể của hắn, dù sao cũng là Hồn Sư, điểm ấy không khiến hắn chết được.
Đằng Khải trong lòng một trận nghẹn tức, hiện tại hắn tính là nửa điểm phò mã gia, chỉ là mấy cái hầu gái mà cũng cho người ra tay với hắn?
Không biết tốt xấu, chờ hắn chơi chán Nhị công chúa, Đại công chúa cũng liền chỉ là giày rách mặc người dẫm đạp.
- Nhìn ngươi có vẻ vẫn còn rất tốt nhỉ?
Giáng Châu từ từ đi tới, đối diện là vệ binh cung kính cúi đầu.
Đằng Khải cựa người bò dậy, đám vệ binh lôi hắn ra khu vực hoa viên này đúng là vị trí tốt, dễ dàng ẩn nấp, cũng dễ dàng làm chuyện tốt.
- Công chúa, ngươi... ngươi phải tin tưởng ta... ta đối ngươi là một mảnh chân tình, làm sao có thể động tâm với một hầu gái được! Là nàng, nàng câu dẫn ta!!!
Đằng Khải lời nói run rẩy, trong đó còn toát ra một cỗ hèn mọn lấy lòng, toàn thân bê bết máu, trông thảm thiết bao nhiêu liền thảm hại bấy nhiêu.
Giáng Châu trong lòng một mảnh chán ghét, nhưng vẫn là phóng xuất ra đệ nhất hồn kỹ, bao phủ hào quang trị liệu lên người Đằng Khải.
- Ngươi đi đi, chuyện này Bệ Hạ đã đồng ý với ta, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa!
Ánh mắt Đằng Khải chớp động, thân thể khôi phục được phân nửa năng lực, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ.
Không còn liên quan? Là muốn tước bỏ vị trí của hắn hiện tại?
- Ta... ta hiểu rồi! Là nàng, là nàng ghét bỏ thân phận của ta không xứng với nàng, cho nên mới tìm hầu gái tới diễn trò hãm hại ta!
Đằng Khải dùng sức hét lớn, giống như chó điên cắn loạn.
Giáng Châu trong lòng rúng động, tức đến run người. Nàng từng gặp qua người không biết liêm sỉ, nhưng mất hết liêm sỉ như thế này là lần đầu tiên!
- Đằng Khải công tước, phiền ngươi cẩn trọng lời nói, bằng không ta nhất định...
- Nhất định là nàng hãm hại ta, hừ, công chúa, nàng chính là người của ta, nhưng chỉ vì ghét bỏ thân phận ta thấp một điểm, liền đem ta dày vò một trận mới vừa lòng!
Đằng Khải lại dùng sức hét lên, vệ binh lúc này mới nhìn ra, đem miệng hắn che lại.
Bất quá lúc này lại kém một điểm, bởi vì âm thanh Đằng Khải cố ý kêu lên, dẫn động một số tiểu quý tộc chú ý tới.
Bọn họ vốn không có năng lực ngồi trong sảnh chính, bởi vậy thường kết nhóm đi dạo ở khu vực bàn tiệc ngoài sân, âm thanh người la hét đã dẫn động bọn họ đi tới xem náo nhiệt.
Giáng Châu ngoài mặt bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giận đến phát rồ, lập tức phân phó vệ binh tới cản lại đám người xem náo nhiệt bên ngoài, chính mình kéo Đằng Khải vào hoa viên.
Nơi này rất thưa vệ binh, bởi vì nhóm tiểu quý tộc bắt đầu loạn xông vào đây, dẫn đến bọn họ bắt buộc phân ra ngăn lại.
- Đằng Khải công tước, ngươi ngược lại đúng là chó điên cắn loạn, nhưng ta một chút cũng không cảm thấy ngươi làm loạn như vậy có ý nghĩa gì, chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại Bệ Hạ, khiến cho ngươi liền ngay cả tư cách nói chuyện cùng ta liền không có!!!
Giáng Châu trừng mắt, đối với Đằng Khải hành động hoàn toàn kinh tởm nhìn tới, không có ý định thương lượng.
Đằng Khải xoa xoa mặt, trong lòng tà ý nổi lên, giả vờ run sợ cúi đầu đáp.
- Công chúa nói là như vậy, thì chính là như vậy! Là Đằng Khải đã mạo phạm, còn xin công chúa thu hồi bẩm báo chuyện này với Bệ Hạ!
Giáng Châu hoàn toàn không phòng bị, quay lưng lạnh lùng trở về Đại Sảnh.
- Ta nhất định sẽ..
Giáng Châu chỉ nói nửa câu, sau gáy liền bị người vỗ tới, bất tỉnh nhân sự.
- Công Chúa, ngươi nhất định sẽ nói với Bệ Hạ, ta là phò mã của Thiên Đấu Đế Quốc mà, phải không?
Đằng Khải xốc lên người Giáng Châu, dựa theo hoa viên mê cung tìm một nơi yên tĩnh.
Tần Minh cả ngày hôm nay có phần nóng ruột.
Không rõ vì sao hắn có cảm giác này, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy lo lắng không yên.
Lễ kỷ niệm năm của Thiên Đấu Đế Quốc, cũng là ngày mà Tuyết Dạ Đại Đế công bố hôn sự của nhị vị công chúa.
Thư chia ly đã sớm bị vò nát, Tần Minh chính mình vỗ trán, thế nào có thể quên được?
Hắn cùng Giáng Châu đã chia tay rồi!
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi nàng, vì sao phải làm như vậy, đó là ý tứ của nàng, hay lý do thật sự là gì?
Rối rắm khiến đầu Tần Minh giống như nổ tung, trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn điện lung linh, phóng mất dạng.
Mã Hồng Tuấn không có chủ đích ở bên trong đại sảnh làm bóng đèn khiến sư phụ mất hứng, trở ra ngoài biến thân bay lượn.
Bay một dạo, mệt quá liền nhảy lên cây ngồi thở hổn hển.
Thời gian này hắn cũng không có nghiêm chỉnh tu luyện, nghe Cửu muội nói nàng đã bốn mươi hai cấp, chính hắn trong lòng cũng giật mình.
Mã Hồng Tuấn thở dài, nàng tiến bộ thật là nhanh, hắn đường đường là ca ca mà lại sắp thua thiệt mấy vị muội muội rồi. Trữ Vinh Vinh cũng đã đột phá năm mươi cấp, đệ ngũ hồn hoàn của nàng cực kỳ mỹ lệ.
Thư lão Đại gửi về còn khiến hắn đau lòng hơn, lão Đại đã sắp sáu mươi cấp.
Không nói tới mọi người đang dần dần bỏ qua hắn, mà hiện tại sư phụ cũng không để ý tới hắn nữa.
Đúng là cái lão bất tử có vợ quên đồ đệ!!
Tuyết Kha công chúa an vị ngồi bên cạnh Tuyết Dạ Đại Đế, trong lòng thở phào một hơi.
Vốn là Giáng Châu cầu xin nàng trì hoãn hôn sự của nàng ấy, Tuyết Kha cũng phải phí chút sức mới tìm ra được cái cớ sứt sẹo này.
Nam nhân, người nào chẳng một vợ ba bốn nàng hầu, chẳng qua vị trí công chúa cũng chỉ khiến bản thân cao quý hơn một chút, đổi lại được một phần tôn trọng trong hôn nhân thôi.
Mà nàng thì...
- Tuyết Kha, gả con đi thế này ta cũng không nỡ, nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành, hi vọng con hiểu được tâm ý của ta!
Tuyết Dạ Đại Đế nhỏ giọng nói, trong âm thanh còn mang theo một tia buồn bã.
- Bệ Hạ, con hiểu mà!
Hy sinh vì quyền lực, rời xa hoàng cung đầy âm mưu hiểm độc. Tuyết Dạ Đại Đế đã ban hôn đã vì nàng mà lo nghĩ một phần. Ít nhất, nàng vẫn có thể bình tĩnh sống tiếp, nhưng Giáng Châu mới trở về sẽ không dễ dàng như vậy.
Càng ở lâu trong Hoàng Cung thì càng phải thể hiện giá trị để tồn tại. Nếu không còn giá trị, tất cả đều được sung công.
Giống như... Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu không phải chết vì bạo bệnh, mà là sau khi sinh Thái Tử cùng Nhị Hoàng Tử liền được đưa đến quân đội.
Ẩn tình trong đó, Tuyết Kha không dám nghĩ đến, cũng không dám loạn suy đoán, nhưng sự thật vẫn là điều kinh hoàng đối với tất cả những công chúa sống trong Hoàng Cung này.
Nàng được gả đi tới một gia đình quý tộc ở phía Nam, có lẽ... đây cũng là điểm cuối cùng mà cha lựa chọn cho nàng.
Diệp Phi Linh cảm thấy thấm mệt thật sự. Dạ tiệc kéo dài quá lâu khiến nàng muốn về.
Trữ Vinh Vinh cuối cùng cũng rời khỏi xã giao, cùng Diệp Phi Linh nghỉ ngơi một chút.
Tại Hoàng Cung luôn có phòng nghỉ dành cho khách, nhờ hầu gái dẫn đường, cả hai nhanh chóng tìm được một nơi yên tĩnh.
Vừa mới đóng cửa phòng, Trữ Vinh Vinh nhếch môi cười gian, nhìn trước nhìn sau đấm lưng Diệp Phi Linh cười một cái.
- Nói mau, muội cùng Áo gia đại thiếu gia tiến triển tới đâu rồi hả??
- Nào có, Lục tỷ, ngươi đừng đùa! - Diệp Phi Linh lắc đầu, tháo giày bỏ xuống.
- Ai nha ai nha, Cửu muội nhà chúng ta biết tới nam nhân rồi! Ta thấy Áo gia tiểu tử đó cũng không tệ, hơn nữa còn để ý ngươi từ rất lâu rồi cơ mà?
Trữ Vinh Vinh hì hì cười, bộ dáng xem kịch vui đợi Diệp Phi Linh khai báo.
Vốn là mọi người cũng mong Diệp Phi Linh với Mã Hồng Tuấn thành đôi, nhưng mà tại thằng mập quá đê tiện, cho nên chưa cần nói cũng bị Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam phản đối lập tức.
- Nào có, người ta để ý là việc của người ta, muội còn nhỏ!
Diệp Phi Linh dẩu môi, viện cớ chính mình còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.
- Còn nhỏ a, nhưng ta thấy ý tứ cha muội là muốn đem muội gả đi rồi đó! Không mau chọn lấy nam nhân tốt, vậy còn đợi tới bao giờ?
Trữ Vinh Vinh ôm lấy gối mềm, khúc khích cười.
- Vinh Vinh tỷ, nếu như được lựa chọn, tỷ có muốn kết hôn sớm không?
Trữ Vinh Vinh đang hào hứng vui đùa, nghe thấy lời này liền lặng ngắt.
- Xuân mau phai, hoa chỉ đẹp khi nở đúng mùa. Nữ nhân mà kết hôn sớm, thì cũng mau già sớm! Tỷ không định nghĩ ta tới lúc bằng tuổi tỷ sẽ già như một bà già ấy chứ?
Trữ Vinh Vinh tâm tình vừa hạ thấp, lại vì lời nói này của Diệp Phi Linh mà bật cười.
- Haha, chết cười ta mất! Muội nói đúng như là bà cụ non!
- Đúng vậy, cho nên bà cụ non này quyết định, để không già thì không cần để ý tới nam nhân!
Diệp Phi Linh trịnh trọng đáp lại, sau đó lao vào chọc lét Trữ Vinh Vinh. Hai bên cấu véo nhau một lúc, Trữ Vinh Vinh cười muốn mệt, nằm dài ra giường nghỉ, lẩm bẩm nói.
- Không già thì không cần để ý tới nam nhân? Phi Linh, tiềm lực muội tốt hơn người, sau này muốn loại nam nhân nào chẳng được? À, phải rồi, cha nói đưa cho muội cái này!
Trữ Vinh Vinh dứt lời, lấy từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một khối cầu nhỏ màu hồng đưa cho nàng.
- Cái gì đây tỷ?
Diệp Phi Linh tiếp lấy, nhìn tới nhìn lui khối cầu. Chất liệu thì hình như là hồng ngọc, nhưng bên trong còn ẩn giấu cơ quan và nhiều thứ khác.
Trữ Vinh Vinh: Pháo hoa truyền tin của Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta đó, của muội là cái dành cho trưởng lão!
Diệp Phi Linh: Ta tưởng chức vụ của ta chỉ là khách khanh ( người làm thuê) cơ mà, sao lại thành trưởng lão rồi?
Trữ Vinh Vinh: Là ta xin cha đổi lại vị trí của muội, để muội tới bảo vệ ta trong vòng hai năm tới a! Thế nào, trở thành trưởng lão của mình ta có phải rất vinh dự không?
Trữ Vinh Vinh nói xong còn quăng cho Diệp Phi Linh một cái chớp mắt đáng yêu.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu ngây ra, sau đó phá lên cười.
- Hơi bị được đó nha! Tỷ muốn ta phục vụ.. là nam thân, hay vẫn là nữ thân đây?
Trữ Vinh Vinh quên béng Diệp Phi Linh vẫn còn có cái bản sự này, nhất thời không nói ra được, cuối cùng ranh mãnh hỏi khó:
- Ai nha, ta muốn nam trên nữ dưới! Thế nào!?
- ---- Ta là phân cách tuyến không tên -----
Will ( thò đầu nhìn lên trên): cái thứ chơi gì kỳ vậy má?